Cả đoàn phim ở lại hòn đảo nhỏ đến sáng ngày hôm sau thì có thuyền đến đón. Bởi vì ngoại trừ ba người Mộng Y Băng thì chỉ còn trợ lý cùng đoàn phim mà thôi, công cuộc đọn dẹp cùng khuân vác cũng thoải mái hơn rất nhiều, bọn cô cũng bắt tay vào trợ giúp mà không làm giá khi làm xem mình là diễn viên mà không phụ giúp người khác, đến cả Châu Kỳ cũng không màn hình tượng ảnh để chỉ ở không nhìn xem, anh rất biết đối nhân xử thế vì vậy đến cả Kỳ Anh cũng nhìn anh bằng ánh mắt khác xưa.

Trong giới nghệ sĩ không thiếu người kiêu kỳ, giá trị con người càng cao càng chú ý hình tượng của bản thân càng không màn đến người khác. Kỳ Anh trong ngành này khá lâu nên hiểu rất rõ chuyện này, tuy nhiên gia đình anh ta rất tốt nên cũng không muốn để những chuyện này trong mắt, chỉ cần khi tham gia cùng anh ta làm tốt nhiệm vụ của mình còn lại anh ta đều không muốn chú ý.

Tuy nhiên cách nhìn của anh ta không mấy thân thiện với nghệ sĩ bởi vì anh ta cũng là kẻ kiêu ngạo không thua kém một ai, kiêu ngạo cùng kiêu ngạo gặp nhau sẽ đỏ mắt, chướng mắt nhau dù cho không tiếp xúc nhau.

Nhưng hiện tại Kỳ Anh cảm thấy không chỉ hai diễn viên nhỏ mà đến cả một ảnh đế cũng có tính tình dễ gần không kiêu căng thế này rất thích hợp để kết bạn, không những vậy kiến thức của bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều người, nếu có cơ hội anh ta vẫn sẽ mời bọn họ tiếp tục tham gia cùng mình.

Sau khi trở về thôn trấn nhỏ thì mọi người đều tách nhau ra mà ngồi vào xe riêng của mình. Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An chờ khi mọi người đi hết mới chuẩn bị gọi xe để trở về.

Hai người đi ra đường lớn rời khỏi thôn làng, vừa đi vừa nhìn điện thoại để xem xung quanh có xe ở gần hay không. Nguyễn My An vừa thở dài vừa kéo vali đi bên cạnh cô rồi nói:

"Không ngờ chúng ta có thể ở cùng hai nhân vật nổi tiếng đó, làm một diễn viên thì đó đúng là đang nằm mơ mà nhưng với fan thì tớ cảm thấy tim mình không khỏe lắm."

"Bớt nói nhảm, sau này có khi chúng ta còn hợp tác rất nhiều." Mộng Y Bằng buồn cười mắng sau đó quơ quơ điện thoại chán nản nói: "Không tốt rồi xung quanh đây chẳng có xe nào gần cả, nếu đặt đơn thì phải chờ nữa tiếng."

"Vậy phải làm sao đây." Nguyễn My An cũng bối rối, nơi này vắng vẻ còn chẳng có lấy nơi để ngồi, nếu bắt cô ấy đứng như thế này thì chẳng khác nào muốn mạng của cô ấy.

Mộng Y Băng cũng biết như vậy rất khó khăn nhưng thực sự hết cách rồi.

Cô bấm vào ứng dụng đặt xe một lần nữa, định bấm đặt thì nghe thấy tiếng còi xe vang lên.

Ting... Ting... Ting...

Cô nghi hoặc ngước đầu lên nhìn thì thấy cách đó không xa có một chiếc xe đen đang đậu, không biết có phải nhìn thấy cô nhìn sang hay không mà chiếc xe khởi động sau đó chậm chạp chạy đến trước mặt cô.

"Đây?" Nguyễn My An nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy chiếc xe dừng lại trước mặt hai cô thì không khỏi hỏi.

Mộng Y Băng lắc đầu nghi hoặc, cô định lên tiếng hỏi thì cửa xe mở ra, người con trai trên xe bước xuống rồi mỉm cười nhìn cô nháy mắt:

"Sao ngơ ngác rồi?"

Mộng Y Băng kinh ngạc bật hốt: "Sao anh lại ở đây."

Trần Hoàng Nam cười nhìn cô, không hiểu sao cho dù là vẻ mặt kinh ngạc thì cũng đáng yêu đến vậy, anh chớp mắt đầy tinh nghịch rồi nói:

"Anh đi hỏi đấy, chương trình xảy ra chút vấn đề nên có vài diễn viên về trước đúng không, anh vô tình nghe bọn họ nói chuyện."

Mộng Y Băng nghe vậy thì nghi hoặc, làm sao một biên kịch như anh có thể gặp những người nổi tiếng như vậy. Trần Hoàng Nam nhìn ra sự nghi hoặc của cô vì vậy không đợi cô hỏi anh liền nói:

"Trong đoàn của em có hai người không phải nghệ sĩ đúng không, ba anh có chút quen biết vì vậy đã vô tình gặp bọn họ."

"Như vậy à." Mộng Y Băng từ kiếp trước đến kiếp này chưa hiểu rõ về anh nên cô hoàn toàn không biết gia đình anh lại là doanh nhân, tuy bất ngờ nhưng cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao chiếc xe anh đang đi cũng không phải xe củ được mua lại, đây hoàn toàn là một chiếc xe có giá không quá thấp.

"Hay là chúng ta lên xe trước đi, dù sao anh ấy cũng có lòng đến đón chúng ta." Nguyễn My An nhìn hai người nói chuyện thì không khỏi cảm thấy lo lắng, cô bạn thân này cô ấy cứ cảm thấy tính tình thay đổi quá nhiều rồi, rõ ràng trước đây cô không có tính đa nghi như thế này.

Để tránh cho việc cả hai cứ đứng bên ngoài như thế này cô ấy không khỏi lên tiếng ngắt cuộc đối thoại của hai người.

"À đúng rồi hai người lên xe đi, thời gian cũng không còn sớm nữa trời sắp tối rồi." Trần Hoàng Nam xoay người mở cửa sau xe cho hai người.

Mặc dù anh rất muốn cô ngồi ghế phụ lái nhưng hiện tại không thể nào mở lời được, nhưng không để anh phải vắt óc suy nghĩ biện pháp để cô có thể ngồi bên cạnh anh thì thần trợ công của anh đã thực hiện nguyện vọng của anh rồi.

Chỉ thấy sau khi anh mở cửa sau xe thì Nguyễn My An đã leo tọt vào rồi đưa tay đóng cửa lại, trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại cô liền lớn tiếng nói: "Tớ muốn nằm một lát, cái lưng già của tớ mỏi nhừ cả rồi, bà lên ghế trên ngồi đi nhé."

Mộng Y Băng nhìn cánh cửa đóng lại mà thở dài bất lực, cô biết rõ ràng đây chỉ là một cái cớ, ngồi trên xe thì một khi xe khởi động làm sao có thể nằm được đây, nếu muốn thì cũng phải có người đỡ lấy, một mình cô ấy nằm thì chắc chắn sẽ lăn khỏi ghế.

Nhưng dù biết thì cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà làm theo thôi, nhìn sang người con trai đang không giấu nổi sự vui vẻ đứng bên cạnh tuy mặt tỏ ve khó xử nhưng tay cực kỳ nhanh chóng mà mở ghế phó lái. Lúc này cô chỉ có thể thở dài rồi ngồi vào xe.

Trần Hoàng Nam đạt được mục đích liền cực kỳ nhanh gọn mà đem đồ đạt của hai cô bỏ vào cóp xe sau đó ngồi vào xe. Anh khởi động xe rồi xoay đầu hỏi: "Chúng ta đi ăn nhé."

Không để Mộng Y Băng lên tiếng đáp lại thì giọng nói ở ghế sau vang lên: "Đi chứ đi chứ, tôi đói muốn xỉu luôn rồi."

Cô vừa buồn cười vừa muốn đạp người bạn thân ra khỏi xe, cuối cùng đành cười ngượng ngùng nhìn anh gật đầu: "Làm phiền anh quá."

"Không phiền, không phiền." Trần Hoàng Nam vui mừng còn không kịp thì làm sao có thể thấy phiền, anh vội vàng lắc đầu rồi nhanh chóng chạy xe đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play