Đi qua hơn mười tám cái thu vàng lá, có
hai điều mà Hải Uyên phải công nhận.
Thứ nhất, cô rất dễ khóc, mỗi lần khóc đều
khóc rất thảm hại, rất thê lương.
Thứ hai, Đức Minh rất giỏi dỗ dành người
khác.
Khi Hải Uyên gần nín hẳn, Đức Minh lần nữa
dịu dàng lau nước mắt cho chị. Anh vòng ra đằng sau, nhẹ nhàng búi mái tóc dài
của chị lên, rồi dùng chiếc đũa tre sạch cố định lại, “Xong.”
“Ừm, cảm ơn.” Hải Uyên hít hít mũi, “Xin lỗi
nhé, làm áo em bẩn rồi.”
“Không sao, lát nữa về thay là được mà.” Đức
Minh ngồi lại vị trí ban nãy trên ghế đá, hỏi: “Hôm nay chị học trường thế?”
“Hôm nay chị không đi học.”
“Vậy đi đâu mà giờ này mới về?”
“Bệnh viện.” Cái biểu cảm bất mãn kia của
Đức Minh đủ để nói lên cậu đang muốn hỏi gì tiếp theo. Hải Uyên thở dài, lục
trong ba lô tờ giấy khám bệnh lúc chiều, tiện tay lấy luôn bịch khăn ướt ra
ngoài, “Nè, cũng chẳng có gì to tát.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT