Ngày đầu tiên trở lại sau chuỗi ngày nghỉ
ngơi dưỡng bệnh, nghĩ đến mớ bản thảo mà mình sắp phải đối mặt, Hải Uyên không
tránh khỏi ủ rũ mà thở dài.
Hôm nay cô không đi bộ nữa mà chọn ngồi xe
của Hồng Khánh, anh theo cô đến tận lúc lên thang máy, tay trong tay mãi chẳng
chịu rời.
Đến khi Hải Uyên thở dài thêm một tiếng nữa,
tay cô cũng gỡ ra khỏi tay anh, Hồng Khánh mới có chút bất an lên tiếng: “Sao
thế?”
“Không sao.” Hải Uyên ảo não nhìn xuống
bàn tay mình, nhỏ tiếng: “Nếu anh chưa muốn công khai, em không vội.”
“Nhưng anh vội, anh muốn công khai.”
Hải Uyên sáng mắt ngước nhìn anh, Hồng
Khánh liền bắt lấy bàn tay cô nắm lại, thậm chí còn nắm chặt hơn nữa. Bên tay
kia, ngón trỏ của anh vuốt dọc sống mũi cô, dở khóc dở cười nói: “Trong đầu em
rốt cuộc đang nghĩ ngợi cái gì thế? Ai nói với em là anh không muốn công khai?”
Hải Uyên mím môi một thoáng, có phần ấp
úng đáp: “Thì…em đang nghĩ…anh mới vào làm…yêu đương với người cùng công ty…em
sợ mọi người lời ra tiếng vào với anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT