Sương đêm bắt đầu tan dần, nắng mai sắp đến,
vậy mà trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi đất, dư vị của trận mưa đêm qua.
Chương báo thức reo mấy hồi từ bao giờ,
nhưng cơ thể quá đỗi mệt mỏi, khiến đầu óc Hải Uyên cứ mơ mơ màng màng đắm chìm
trong giấc ngủ.
Hai chú chó nằm một góc phòng, đợi khi
chuông báo reo thêm lần nữa, hai đứa nó mới nhảy tọt lên giường Hải Uyên, thi
nhau sủa inh ỏi.
Cô nhăn nhúm mặt, co rúm người trong ổ
chăn, khó khăn cất giọng khàn khàn: “Mẹ biết rồi, đừng kêu nữa, đầu mẹ đau lắm.”
Ngay lập tức, tiếng sủa chuyển hóa thành
tiếng ư ử trong cuống họng, hai đứa buồn bã nhìn chủ nhân đau ốm đến lạc cả tiếng.
Chíp và Chum dụi dụi vào người Hải Uyên, làm
lòng cô dâng lên nỗi thương cảm, “Hôm qua đến giờ, hai đứa ăn chưa?”
Chúng đồng thanh sủa lên một tiếng, thay
cho chữ có, nghĩa là đã ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT