Câu trả lời của Đặng Tề hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của tôi.
Trong tưởng tượng của tôi, kết luận rút ra từ những bằng chứng đó phải là “thế giới đó muốn can thiệp vào hiện thực”, hay đơn giản hơn là “mục đích cuối cùng thế giới kia thay đổi ký ức của con người là biến tưởng tượng thành hiện thực”.
Nhưng tôi không ngờ rằng, hắn sẽ đột nhiên nói câu “nó muốn tạo ra một thế giới mà không có anh tồn tại” như thế.
Thậm chí, còn trực tiếp nói ra những lời khủng khiếp “người phải giết hắn, là tôi”.
Có mối liên hệ trực tiếp nào giữa cái đó sao?! Đi thẳng từ “thế giới muốn giết Đặng Tề” thành “con dao nhỏ của thế giới này là tôi”?!
Suy nghĩ của Đặng Tề, có phải hơi bay cao rồi không?!
Thấy tôi quá đỗi ngạc nhiên, đôi mắt của Đặng Tề vốn treo trên trần nhà từ từ hạ xuống ngang tầm mắt tôi. Hắn chân thành nhìn tôi, kể cho tôi nghe những suy nghĩ của hắn.
“Tiểu Trạch, suy nghĩ của anh thật ra không có bay cao, đây là kết luận mà anh cân nhắc mấy năm mới nghĩ ra được.”
“Nhìn bề ngoài, quy tắc của thế giới này có vẻ rất công bằng —— nhìn đi, ai giết được chủ nhân của thế giới trước sẽ có cơ hội ra ngoài, trong tay mọi người dường như đều có 50% cơ hội, không gì có thể công bằng so với loại quy tắc này.”
…… Đúng vậy.
Tôi đồng ý với điều Đặng Tề nói, tuy thế giới này rất tàn nhẫn, quả thực đẩy người bên trong đó vào chỗ chết, nhưng quy tắc của nó thực sự rất công bằng, cũng không thiên vị một ai.
Thế mà Đặng Tề lại thêm ba chữ “nhìn bề ngoài” vào trước câu này?
Còn nó là có ý gì?
“Đúng vậy, nhìn bề ngoài thì nó rất công bằng, nhưng trên thực tế, chúng ta chỉ cần một câu hỏi là có thể thấy được ý xấu của thế giới này.”
Tôi vểnh tai lên.
“Nếu quy tắc này công bằng và tàn khốc như vậy, những người đứng sau xem diễn nhất định rất thích xem cuộc chém giết ở thế giới này,” Đặng Tề dừng lại một chút, hỏi một câu hỏi chí mạng, “Vậy tại sao trong thế giới này chỉ có hai chúng ta vậy?”
“Nếu đúng là rất thích người người chém giết nhau, tính kế nhau, nếu nuôi chúng ta bình an hai năm, là vì để hưởng thụ giữa quan hệ thân thiết đấu đá nhau càng tốt hơn, vậy tại sao nó không để cho càng nhiều người xuyên vào?”
“Nơi nhiều người thì các mối quan hệ mới có tính phức tạp, xem một đôi người yêu chém giết nhau chẳng lẽ còn thú vị hơn xem một nhóm cô bảy dì tám và đối thủ tình địch của họ là vợ cũ và chồng cũ đánh nhau chém nhau à?”
Tôi bất giác há hốc mồm, Đặng Tề nói quá có lý, thuyết phục tôi ngay tấp lự.
Đúng vậy, nếu người ở phía sau thế giới này thực sự thích chém giết, hay nói cách khác, thích trong quan hệ thân mật đấu đá, vậy tại sao lại không bắt thêm vài người vào?
Theo cách mà Đặng Tề và tôi bước vào thế giới này, nó muốn bắt thêm ai căn bản chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng nó không làm vậy, mà chỉ nhốt tôi và Đặng Tề ở đây, vả lại còn để chúng tôi trôi qua hai năm bình ổn —— theo suy luận trước đây của tôi với Đặng Tề, hai năm này hẳn là dùng để chúng tôi phát triển tình cảm thân thiết, tạo thêm thú vị hơn cho người xem.
Nhưng nhìn vào bây giờ, quả thật không cần thiết.
Nếu cần một đôi người yêu chém giết nhau thì cứ trực tiếp chọn một cặp vào cho rồi, không phải là phù hợp với điều kiện sao? Cớ gì lại bắt tôi và Đặng Tề? Vì sao lại phí một căn biệt thự có thể ở hơn chục người, chỉ để chứa hai chúng tôi chứ?
Tôi vô thức ngậm miệng, nuốt nước bọt một cái.
Cư nhiên thật sự không hiểu được.
“Đúng vậy, nếu logic này vốn không mạch lạc, vậy nên anh bắt đầu thử đổi góc suy nghĩ.” Đặng Tề nói tiếp tiếng lòng tôi, tiếp tục nói: “Nếu anh là người xem, anh là người khống chế thế giới đó, vậy thì, tại sao anh chỉ bắt hai người, và tại sao lại để cho cả hai có thời gian nghỉ ngơi lâu như vậy?”
Khi nghe thấy câu hỏi, trong đầu tôi bắt đầu suy nghĩ theo bản năng, đầu tôi vận chuyển cấp tốc vài giây rồi dừng lại —— không nghĩ ra.
Hoàn toàn không nghĩ ra được.
Loại hành vi này, không có bất kỳ đạo lý, không có bất kỳ logic nào, như chỉ là ngẫu nhiên lựa chọn hai người, rồi ngẫu nhiên để cho bọn họ nảy sinh tình cảm.
“Đúng vậy, lúc đầu anh cũng nghĩ thế, quả thực giống như coi trái đất thành máy quay trứng, chọn ngẫu nhiên hai cái trứng xui xẻo, nhưng khi vấn đề tiến triển hơn nữa, anh nhận thấy có chút không ổn ——”
“Tiểu Trạch, em biết không? Quy tắc tuy là hai người, nhưng người thay đổi ký ức trước giờ luôn chỉ có em.”
Giọng điệu Đặng Tề trầm hơn vài phần, có vẻ như đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng tôi không hiểu lý do vì sao mấy câu này hắn lại nhấn mạnh.
Tôi khó hiểu nhìn vào mắt Đặng Tề: “Chẳng lẽ…… đây là nguyên nhân anh cảm thấy thế giới này nhằm vào anh? Nhưng……”
“Nhưng mà, thế giới này thay đổi ký ức của em, loại bỏ sự tồn tại của anh khỏi ký ức của em, điều đó cũng không có nghĩa là anh thực sự không tồn tại mà? Vả lại, thông thường thì, mục tiêu người bị thay đổi ký ức đều là...... muốn người đó trở nên ngu ngốc hay gì đó?” Tôi cố gắng đưa ra quan điểm của mình.
“Đúng vậy, thường thì là vậy, nhưng nó không áp dụng ở đây được.”
“Bởi vì, với anh mà nói, ý nghĩa của việc tồn tại chính là chiếm giữ trí nhớ của em,” tròng mắt hắn bất động nhìn tôi, tròng mắt tồn tại đơn lẻ giống như một camera, khiến tôi có cảm giác luôn bị theo dõi, “Nếu bị em quên, vậy nó không khác gì chết cả.”
“Anh sẽ tìm cách kết thúc sinh mệnh của mình trước khi bị em lãng quên, vậy còn tốt hơn là sống nhưng bị em lãng quên hoàn toàn.”
Lời này làm tôi nghe sởn da gà, Đặng Tề không phải không nói những lời yêu thương với tôi, trong suốt hai năm chúng tôi ở đây, “anh thích em” “rất yêu em” hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, vậy nên tôi đã nghĩ hắn không cần cảm xúc khi nói những lời này, khi vừa đi vừa ăn còn có thể thản nhiên nói câu “anh yêu em”.
Nhưng bây giờ câu nói này mang quá nhiều trọng lượng.
Tôi cảm thấy mình không kham nổi loại tình yêu nặng nề này.
3
“Cho nên, em hiểu chưa?”
1
Tôi lắc đầu, tôi vẫn không hiểu bản tự thuật của hắn có liên quan gì đến thế giới này.
“Rất đơn giản, chỉ có trí nhớ của em đang thay đổi, chỉ có anh là bị trí nhớ của em xóa đi, hai năm an nhàn sinh hoạt, không phù hợp quy tắc thế giới —— tất cả đều lẫn lộn ở trong đầu anh, cuối cùng có một ngày, ngẫu nhiên tình cờ, anh suy nghĩ sáng suốt tất cả.”
“Tiểu Trạch, cái thế giới ôn thuần này, là chuẩn bị cho em.”
*
Tôi thực sự choáng váng, cho đến khi dòng thời gian xuất hiện trong ý thức của tôi, tôi mới miễn cưỡng sực tỉnh.
Gọi thế giới này là “ôn thuần” còn chưa tính, sao lại còn nói ra “chuẩn bị cho tôi” khó hiểu này thế?
Tôi nghĩ Đặng Tề cũng có thể hơi điên rồi, nếu thế giới này thật sự chuẩn bị cho tôi, vậy sao nó dám vứt ra trước mặt tôi những quy tắc tàn khốc như vậy? Nó không sợ một khi sơ sẩy, tôi bị một người tham dự khác giết chết ở đây à?
“Em không có khả năng bị một người tham dự khác giết ở đây đâu,” Đặng Tề lắc trán, “Bởi vì người tham dự kia, là anh —— hoặc là, anh dùng một thuật ngữ chính xác hơn, sau khi bọn họ phát hiện một người tham dự khác là anh, mới dám tự tin xây dựng quy tắc này.”
Tôi chớp chớp mắt: “Ý của anh là… quy tắc này, quy tắc này hai năm sau mới bị gấp rút tạo ra?!”
“Ừm,” biết tôi đã hiểu, Đặng Tề cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, “Bản chất của thế giới này cũng không tàn khốc như chúng ta tưởng tượng, nó giống như một…... chiếc nôi được chuẩn bị sẵn cho em vậy.”
“Nôi?!” Tôi chấn động.
“Đúng vậy, em chỉ cần ở đây ăn ngon uống tốt, tận hưởng cuộc sống, sau đó đánh một giấc thật ngon —— trong lời ru êm ái mà thế giới này dệt nên cho em, dần dần mất đi một số ký ức, và thế giới này sẽ thay cho em ký ức mới.”
“Và khi em thức dậy, sẽ ngạc nhiên phát hiện, giấc mơ của em trở thành sự thật, và người trong giấc mơ của em đều có thật.”
7
“Sau một thời gian, em thậm chí sẽ quên rằng nó thật ra là ‘mơ’, em sẽ nghĩ đó chỉ là trí nhớ của mình.”
“Lúc này, thế giới này có lẽ sẽ đưa em ra ngoài, sau khi em tỉnh lại ở thế giới thực, đại khái sẽ cho rằng mình nằm mơ, trong mơ có ba đàn em đồng hành với em, còn ba người kia sẽ giống như trong giấc mơ của em, xuất hiện bên cạnh em.”
“Em sẽ không thấy kỳ lạ, bởi vì đối với em, ‘Đặng Tề’ cũng không tồn tại, tất cả quá khứ đều phát sinh giữa em và ba người kia.”
Tôi ngắt lời Đặng Tề: “Khoan, chờ đã, em nghe hiểu, nhưng, anh thì sao?”
“Theo cách nói này, anh đi đâu được? Em không thể quên anh được, cơ thể của anh sẽ biến mất đúng không? Ký ức của em nào có lợi hại vậy chứ”
Đặng Tề vươn một dây đằng nhỏ, gõ nhẹ vào trán tôi, trong giọng nói thậm chí còn có chút trêu chọc: “Nếu không hiểu cũng đừng giả bộ hiểu, anh không ngại, ở sau cuối anh sẽ nói rõ hết mọi chuyện cho em.”
Tôi lập tức thẳng sống lưng, câu “ở sau cuối” này của Đặng Tề khiến cho tôi một cảm giác bất an.
“Hiện tại anh không biến mất, là bởi vì anh đến sai chỗ.”
“Nơi này vốn nên chỉ có em, nhưng bởi vì ngày đó đột ngột xảy ra chuyện, anh đuổi theo em về ký túc xá, cho nên ngoài ý muốn bị xuyên đến cùng một thế giới.”
Đặng Tề thở dài: “Có lẽ, nơi anh đáng lẽ nên ở…... đã có một kẻ chết thay bị giam cầm trong địa ngục chỉ thuộc về anh rồi”.
3
“Từ thái độ thế giới này đối xử với anh…… Nơi đó chắc chắn là chỗ không phải người bình thường có thể chịu nổi.”
Tôi trợn mắt há mồm, cho nên là, hôm đó tôi mở nhật ký của Đặng Tề ra, ngược lại…… cứu hắn một mạng?
4
Đặng Tề gật gật trán.
“Anh nói thẳng ra như vậy, chắc em cũng hiểu rồi.”
“Thế giới này không hề biết rằng nó đã bắt nhầm người, cũng không hề biết anh đến đây cùng với em, nó vẫn luôn phục vụ em thật tốt, chăm sóc em, trong hai năm qua không ngừng cấy ghép ký ức vào cho em —— cho đến khi phát hiện ra sự xuất hiện của anh”
“Nó đột nhiên phát hiện, anh vẫn luôn một mực ở bên cạnh em, cũng chính là bởi vì anh vẫn ở chỗ này, cho dù em sẽ quên mất những hồi ức lúc có anh bên cạnh, nhưng cũng sẽ không thật sự xóa bỏ anh khỏi đầu. Ý chí thế giới nóng nảy, nó không ngờ hai năm làm việc chăm chỉ của nó lại trở nên vô ích vì sự tồn tại của con chuột là anh, nó vừa tức vừa ghen ghét, cuối cùng nghĩ ra ám chiêu thiên tài này —— cũng chính là quy tắc nó xây dựng sau này.”
3
“Nó tin chắc anh sẽ hy sinh bản thân để em ra ngoài. Và nó càng tin chắc, anh vì để em có thể tự nguyện giết mình mà sẽ cố gắng hết sức biến mình thành một kẻ ác xấu xa”
5
“Như vậy, cho dù sau khi ra ngoài em có nhớ rõ anh, cũng sẽ chỉ nghĩ anh là một Boss đáng sợ em gặp trong mơ thôi.”
“Chỉ là nó thật sự không quen thuộc loài người chúng ta —— đúng, anh khẳng định đối phương không phải con người, nó sẽ không bao giờ ngờ được, thứ tình yêu này có năng lượng mạnh mẽ như vậy, một khi có, sẽ có thể vượt qua nhiều sức mạnh cường đại trong mắt nó.”
“Chúng ta đã thắng,” Đặng Tề cười, thoải mái nói với tôi, “Chúng ta đã hoàn toàn thắng khi anh nói với em tất cả sự thật, chúng ta dùng tình yêu đánh thắng cuộc chiến không công bằng này.”
3
“…... Khoan, khoan đã.” Tôi nghe mà sửng sốt một lúc, giọng điệu của Đặng Tề quá mức tự tin, khiến người nghe không khỏi bị thuyết phục, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi lấy tay day day trán, cẩn thận lướt qua những thông tin này một lượt, tôi lại đưa ra câu hỏi của tôi lần nữa.
14
“Nhưng Đặng Tề, nếu nó đã muốn cấy ký ức vào cho em, vậy sao lại cấy vào cho em ảo cảnh ký túc xá, lại còn là một nơi không tốt đẹp chút nào, không hề thích hợp để em cùng bọn họ nảy sinh tình cảm mà?”
“Cái gì cũng có thể giả tạo, chỉ có tình yêu là không thể tự dưng mà ra,” Đặng Tề nói xong câu đó, chẳng hiểu sao ngẩn ra hai giây, rồi đảo mắt một vòng, tiếp tục giải thích: “Ký ức có thể cấy vào đầu của em, nhưng tình yêu thì không, vì để khiến em yêu bọn họ, thế giới ký túc xá này đã ra đời.”
4
“Cho nên mới nói, đây là nguyên nhân anh nói ý chí thế giới không hiểu được con người, giống như tra từ điển để tra cứu thông tin vậy,” giọng điệu Đặng Tề trở nên nhẹ nhàng, mang theo một chút ý giễu cợt, “Anh đoán, thời gian nó có thể nhốt em có hạn, vì vậy trong cơ sở dữ liệu của con người chúng ta, tìm cách có thể ép buộc sinh ra tình yêu trong một khoảng thời gian ngắn.”
Đệt!
Tôi cảm thấy như mình đã bắt kịp suy nghĩ của Đặng Tề.
“Hiệu ứng cầu treo?!” [1]
4
“Hiệu ứng cầu treo.”
[1] Hiệu ứng Cầu treo là một thuật ngữ tâm lý học được sử dụng để mô tả các hiện tượng phân bổ sai của kích thích. Nó liên quan đến việc một người bị kích thích, nhưng không liên quan đến những gì họ nghĩ rằng họ bị kích thích.
Giọng nói của tôi và Đặng Tề đồng thời vang lên, vang vọng trong căn phòng khách trống trải.
“Đúng vậy, nó đã chọn hiệu ứng cầu treo, ý chí của thế giới lẽ ra không có năng lực xây dựng một thế giới khác, cho nên chỉ có thể tùy tiện xây dựng một thế giới đổ nát, cái gọi là sương mù có lẽ chỉ bởi vì nó không thể tạo ra một thế giới lớn hơn nữa, chỉ đành để em ở trong một ký túc xá nhỏ.”
“Sương mù nguy hiểm, bạn cùng phòng đáng sợ, đây quả thực là yếu tố kinh điển của phim kinh dị. Sau khi làm em sinh ra khủng hoảng, tinh thần thác loạn, sấn hư mà nhập*, ép cùng em sinh ra quan hệ thân mật, cũng làm em hiểu lầm là —— đó chính là yêu.”
* Sấn hư nhi nhập – 趁虛而入: nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập.
Đặng Tề quả thực giống như đang cười nhạo ý chí thế giới: “Nhưng nó vốn không hiểu nhân loại chúng ta, tình yêu khẩn cấp sinh ra dưới hiệu ứng cầu treo, sao có thể là yêu thực sự chứ?”
Tôi nhớ mình mơ màng hồ đồ lên giường với bạn cùng phòng, sau đó bắt đầu cảm thấy bọn họ hợp mắt hẵng, khi chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi sương mù, tôi thậm chí bắt đầu cảm thấy bọn họ là chỗ dựa của tôi, là tri kỷ của tôi —— hóa ra tất cả những điều đó, đều được tính toán sẵn, hẳn là “tình yêu” sinh ra trong thời kỳ hiểm nguy.
Tôi cảm thấy mình có chút hoảng hốt, nên ngây ngốc đáp lại Đặng Tề một chữ “ừm”.
Trong nháy mắt, cảm xúc của Đặng Tề thay đổi, tuy bây giờ hắn không có “mặt mũi”, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ nét hắn đen mặt.
“Quả nhiên em đã thân mật với bọn họ rồi.” Đặng Tề nghiến răng nghiến lợi.
14
Tôi:……
Tôi không ngờ đã lúc này rồi mà Đặng Tề còn có thể giận dỗi với tôi ở đây được.
Bất quá, câu hỏi muốn hỏi vẫn phải hỏi xong đã.
“Đặng Tề,” tuy rằng hỏi câu này rất xấu hổ, nhưng tôi vẫn phải nói ra, “Nhưng mà, nhưng mà, làm sao anh có thể chắc chắn tình yêu của anh dành cho em sẽ sâu đậm như vậy?”
“Con người đều sẽ thay đổi, đối mặt với sinh mệnh của chính mình, chẳng lẽ anh cũng không do dự ư —— huống chi, chết ở chỗ này còn thảm hơn chết không có chỗ chôn, thế giới này sẽ trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của anh đó?!”
“Cho dù như vậy, một giây anh cũng có thể…… cũng chưa thay đổi…… tình yêu của anh sao?”
Quá ngượng, hỏi xong câu này mặt tôi đã đỏ bừng rồi, hỏi sao người khác có thể yêu mình, đây nếu là ở thế giới bình thường, đã đến mức bị xếp vào loại “Địa Ngục kẻ tự luyến” rồi.
May thay, nơi đây không phải thế giới bình thường, “người” tôi đối mặt, cũng không còn giống người nữa.
“Tiểu Trạch,” lần này Đặng Tề có vẻ bình tĩnh lạ thường, một giây cũng không do dự, “Cái gì em cũng có thể nghi ngờ, nhưng không được nghi ngờ tình yêu anh dành cho em.”
3
“Anh là người, tình yêu của nhân loại chúng ta, khác với chúng nó.”
“Tình yêu được ý chí của thế giới tạo ra là giả dối, cho dù nó giống hệt như tình yêu của con người chúng ta, chúng ta vẫn biết loại cơ quan nào được ẩn giấu bên trong thứ đó.”
“Tình yêu của con người chúng ta, cho dù có hào nhoáng diễm tục, cho dù có phóng đại đi chăng nữa, nhưng nó sẽ luôn là sự thật, là một sự tồn tại kỳ diệu được nuôi dưỡng bằng một trái tim phi thường.”
“Đúng vậy, có thể nói như vậy —— anh đã tạo nên đứa con của chúng ta từ trái tim mình, tên của nó là Tình yêu. Đây là thứ sinh ra vì em, chỉ em và anh mới có thể cùng nhau tạo ra.”
“Em có hiểu không? Đổi một người khác, địa điểm khác, thời gian khác, đứa nhỏ này, cũng sẽ không trưởng thành thành dáng vẻ này.”
16
Tôi:……
Tôi thật sự chỉ muốn hỏi cho rõ, nhưng tôi không muốn hắn đọc cho tôi một bài thơ mà tôi nghe không hiểu.
1
“Được rồi,” tôi thở dài, quyết định hỏi thẳng Đặng Tề vấn đề mà tôi quan tâm nhất, “Bây giờ em đã hiểu, anh rất tin tưởng vào mối tình này, nhưng…”
“Nhưng, ý chí thế giới thì sao?”
“Tại sao nó cũng có tự tin về tình yêu này như vậy?!”
“Có tự tin đến……” Tôi không tự giác rùng mình, “Đặt ra những quy tắc kinh khủng như vậy, còn hoàn toàn không lo lắng cho tính mạng của em.”
Đặng Tề lại cười, lần này hắn cười rất vui vẻ, không chút mất mát.
“Tiểu Trạch, câu hỏi này trước đây anh cũng từng thắc mắc, thậm chí, lần đầu tiên gặp em, anh cũng kinh ngạc bởi ngọn lửa thắp lên trong lòng mình, khi anh nhận ra mình có thể vì em mà hy sinh, phần nghi ngờ này không ngừng tăng lên”.
“—— cho đến khi, anh mở cánh cửa đó trên lầu hai ra.”
———
• Chú thích:
[1] Hiệu ứng cầu treo: Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge effect) trong tình yêu.
Hiệu ứng cầu treo diễn ra khi một người bước qua một chiếc cầu treo lơ lửng, khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm rồi bỗng dưng anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ ở đó. Khi nỗi sợ hãi vì đang ở độ cao nguy hiểm khiến tim anh ta đập mạnh, anh ta lại hiểu nhầm rằng phản ứng đó là vì nhìn thấy người phụ nữ kia. Nói ngắn gọn hơn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh ta thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng anh ta yêu bạn ( nhưng đôi khi nếu diễn biến tốt cũng có thể là yêu thật =]]).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT