Edit: Mạn Già La

*

…… Cũng không thể nói vậy.

Trong lòng tôi vẫn còn kháng cự sự thật này, mặc dù tôi biết rằng trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy —— nếu chỉ là một vài yếu tố nhỏ như thích chơi bóng rổ và ưa sạch sẽ này, vậy thì vẫn còn chỗ để biện luận.

Nhưng trà dưỡng sinh, đã đánh tan mọi nghi ngờ của tôi —— đây là cách pha do chính Đặng Tề nghiên cứu ra, mà hương vị do Airy pha trong trí nhớ của tôi, và hương vị do Đặng Tề pha trong trí nhớ của tôi vài phút trước, hoàn toàn giống hệt nhau.

Không chỉ có ký ức bề ngoài, mà loại ký ức vị giác ăn sâu bén rễ này, thế giới này cũng có cách thay đổi.

Và tôi hoàn toàn không nhận ra được, mọi thứ trong đầu mình đều đang bị chuyển hóa.

Giống như khi còn ở “ký túc xá”, tôi cũng không nhận ra được khi gọi ba đàn em là ABC thì có gì không ổn —— đây là một lỗi lầm thường tình, mà sức mạnh của thế giới này mạnh đến mức có thể bóp méo cả phán đoán thường thức của tôi.

Lúc đó tôi tưởng rằng mình đã bước ra khỏi cái bóng đen này, cho rằng mình hiểu trên đời này sẽ không có ai tên là “ABC”, cũng sẽ không ai có thể không ăn cả trăm ngày —— nhưng tôi không ngờ, mánh khoé của thế giới này cũng không chỉ có một xíu như vậy.

Ngay cả những người nói chuyện, ở chung, đấu võ mồm với tôi, đều là nó giả thuyết ra.

Hai tay tôi khẽ run, dẫn đến cả người cũng run theo, tôi không thể tin được mình lại rơi vào cái bẫy này. Điều này có nghĩa là dù ở thời điểm nào, tôi đều nằm trong lòng bàn tay thế giới —— cho dù ở thế giới nào, ở xó xỉnh nào, tôi cũng không thoát khỏi sự khống chế thường tình này.

Tôi nhịn không được hỏi Đặng Tề: “Anh phát hiện từ lúc nào?”

Đặng Tề lắc lư trán, chậm rãi nhớ lại, phần ký ức này với hắn hình như cũng rất thống khổ, hắn nói ấp a ấp úng, cũng không thoải mái.

“Ban đầu, vào một buổi sáng nào đó em thức dậy, đột nhiên nói với anh rằng tối qua em mơ thấy một giấc mơ, trong mơ em trở thành bạn cùng phòng với ba người đàn ông.”

“Mới đầu…… anh cũng không để ý, bởi vì lúc em kể chuyện ở cùng bọn họ, anh phát hiện, bọn họ có rất nhiều đặc điểm trùng khớp với anh.”

“Anh chỉ nghĩ, có lẽ do lâu rồi em chưa tiếp xúc với mọi người, nhớ cuộc sống tập thể ký túc xá, cho nên dứt khoát di tình*, chia anh làm ba phần, đặt vào trên ba người họ, vờ như đó là bạn cùng phòng của em.”

* Di tình (移情) – Transference - Chuyển cảm: (tiếng Đức: Übertragung) là một hiện tượng trong tâm lý trị liệu, trong đó sự lặp lại những cảm giác cũ, thái độ cũ, ham muốn cũ và/hoặc những tưởng tượng cũ mà ai đó thay thế, được chiếu vào tiềm thức của một người ở hiện tại. Theo truyền thống, nó chỉ liên quan đến cảm xúc từ mối quan hệ chính trong thời thơ ấu.

“Lúc ấy, anh còn rất vui vẻ.” Hắn thở dài, “Anh cho rằng đó là biểu hiện em quan tâm anh, nhưng anh không ngờ sau này lại phát sinh những chuyện này.”

“Rồi một buổi sáng, em hoảng sợ nói với anh, em thực sự đi vào ký túc xá đó.”

Mắt tôi mở to, điều đó có nghĩa là thế giới kia có thể là thật ——

“Nhưng đó không có khả năng,” Đặng Tề cắt đứt suy nghĩ của tôi, “Vì đêm đó trước khi đi ngủ, em đã nói lạnh, là ngủ thiếp đi trong lòng anh.”

“Giấc ngủ của anh rất nông, hơn nữa ở thế giới này anh cũng không dám ngủ sâu”, nghe đến đây tôi đã sửng sốt, trong trí nhớ của tôi cách đây ít phút, tôi chưa bao giờ nhận ra, thì ra Đặng Tề sợ ngủ không yên trong thế giới này, “Cho nên, chỉ cần em hơi cử động một chút, anh cũng sẽ tỉnh.”

“Em vốn không đi đâu cả, nhưng em khẳng định mình tiến vào thế giới kia, chứ không phải nằm mơ. Vì chuyện này, em còn cùng anh cãi nhau một trận to.”

Đặng Tề buồn bã rũ trán: “Cho nên anh mới nói ký ức của em loạn, em xem, cho dù trí nhớ của em mấy phút trước là chính xác, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn chỉnh, em sẽ không nhớ rõ anh và em cãi nhau vì chuyện đó —— như là em không nhớ rõ nó vậy.” 

“Những ký ức liên quan đến những việc đó đều bị thế giới này xóa sạch hoàn toàn, cho dù sau này mỗi ngày anh đều dùng phương pháp làm em mất trí nhớ, ngăn không cho nó xuống tay nữa, nhưng vẫn bất lực thay đổi những ký ức đã bị nó sửa đổi.”

1

Mặt tôi không khỏi giựt một chút, cái từ “bất lực” này dùng trên người tôi, cứ làm tôi cảm thấy bệnh mình nguy kịch.

Thực tế cũng đúng vậy thật.

Nhưng...... cứ thế này, Đặng Tề có chịu nổi không?

Chỉ vì tôi có thêm một ký ức không tồn tại, nên hắn quyết định hy sinh mạng sống của mình, bất chấp tất cả muốn đưa tôi ra ngoài?

Điều này thực sự quá vô lý, Đặng Tề, là người hấp tấp như vậy à?

Đặng Tề mà tôi quen chắc chắn sẽ chiến đấu với trời, dựa trên cơ sở bảo toàn mạng sống của mình, dùng mọi cách muốn đưa tôi thoát khỏi trạng thái “điên” đó, thay vì trực tiếp dùng mạng của mình coi như lợi thế quăng đi.

Rủi ro của việc làm này quá lớn, đó không phải là điều mà Đặng Tề tôi quen thuộc sẽ làm. Nắm giữ tính mạng của chính mình là cơ sở để nắm giữ mọi thứ, làm sao hắn có thể vứt mạng dễ dàng như vậy?

Trừ phi ——

“Đúng vậy,” Đặng Tề nghe được tiếng lòng của tôi, khẽ gật đầu, “Sau đó, tình hình càng tệ hơn.”

Lòng tôi chợt lạnh, còn có thể tệ hơn nữa ư?

“Đúng vậy, lúc ấy anh cũng cảm thấy, cho dù em điên rồi, anh cũng chắc chắn ở chỗ này chăm sóc em thật tốt, thậm chí……” Hắn lén lút liếc tôi một cái, không nói hết câu.

Tôi đương nhiên biết tên này suy nghĩ gì, chắc là “thậm chí cảm thấy càng tốt” đi.

1

Dù sao, khi phát điên, người tôi có thể dựa dẫm chỉ có một mình hắn, còn ba người bạn cùng phòng kia vốn không tồn tại, đây chính là cục diện Đặng Tề mong chờ nhất —— ở thế giới này, tôi chỉ có hắn, và chỉ có thể dựa vào hắn.

Đặng Tề lúc đó chắc chắn đã nghĩ như vậy.

“……” Đặng Tề không phản bác tôi, mà nói tiếp: “Nhưng sau đó, anh phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng.”

“Không chỉ ký ức về hiện tại bị xáo trộn, mà ký ức quá khứ của em cũng đang thay đổi.”

“Có một hôm anh pha trà cho em, em chợt cảm khái nói với anh, khi còn ở bên ngoài, Airy cũng thường pha trà cho em.” Đặng Tề nhíu mày, “Có thể em cho rằng anh lúc đó đang tức giận, nhưng thật ra không phải.”

“Anh lập tức đẩy ghế rời đi, là không muốn bị em phát hiện, anh rất sợ.”

Tôi trố mắt, Đặng Tề sợ? Vì sao?

Bị thay đổi ký ức, bị ý thức thế giới đùa giỡn trong lòng bàn tay, người nên sợ hãi, hẳn nên là tôi mới đúng chứ?!

“Đúng vậy, bề ngoài thì người bị thay đổi ký ức là em, nhưng thực ra ——” trong giọng Đặng Tề có chút uất ức, “Người bị nhắm tới, căn bản là anh.”

3

Tôi lại lần nữa trợn to mắt.

Này lại là cách nói gì đây?!

“Đúng vậy, có lẽ em chỉ chú ý tới, trí nhớ của em tự dưng xuất hiện ba người ABC, nhưng em lại không chú ý tới một chuyện càng lạ lùng hơn.”

“Đối tượng mà ba người bọn họ thay thế, là anh.”

“Tất cả những chuyện em đã làm với anh trong trí nhớ, đều đang dần dần và lặng lẽ, được thay thế bằng đã làm với ba người họ.”

“Anh và em cùng nhau ăn thịt nướng, biến thành ba người họ.”

“Anh và em cùng nhau đi chơi mật thất, biến thành ba người bọn họ.”

“Ngay cả một ít chi tiết nhỏ nhặt,” Đặng Tề có vẻ hơi do dự, nhưng vì chứng minh điều mình nói là thật, hắn vẫn nói tiếp, “Ví dụ như…... anh đứng ở cửa phòng tấm cầm quần lót của em không dám đi vào, đều bị từng chút thay thế bằng người khác làm.”

“Nhưng nó cũng không phải đáng sợ nhất.”

Còn có…… càng đáng sợ?

“Đúng vậy, còn có cái càng đáng sợ.”

“Có một ngày, sau khi hầu như tất cả những ký ức về anh trong trí nhớ của em đều bị thay thế bằng cái gọi là đàn em, em đột nhiên từ trong gầm giường lôi ra một mô hình.”

1

“Một mô hình căn phòng ký túc xá.”

“Lúc đó anh rất bất ngờ, nhưng cũng chỉ nghĩ là em dùng vật liệu ở đâu đó lắp ráp ra thôi —— nhưng một ngày sau, anh biết anh không thể lừa mình nữa.”

Giọng Đặng Tề chứa sự tuyệt vọng.

“Ngày hôm sau, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện ba con búp bê.”

“Mà trí nhớ của em, cũng bị thêm vào ‘linh hồn của em được truyền vào trong búp bê, bây giờ em đã ra khỏi ngôi nhà búp bê, còn nhóm đàn em không biết tung tích’ này.”

“Anh phát hiện có chỗ không đúng, vội vàng lục tìm trong ổ chăn của em, quả nhiên xuất hiện một con búp bê bằng da người —— chính là ngoại hình của em.”

Những ngón tay tôi vô thức bấm vào lòng bàn tay mình, tôi nhận ra hình như Đặng Tề đang nói về một chuyện gì đó tuyệt vọng, nhưng tôi không hiểu ý hắn muốn nói gì.

“Đúng vậy, vô cùng tuyệt vọng, không có chuyện gì có thể khiến anh tuyệt vọng hơn chuyện đó cả.” giọng Đặng Tề trầm xuống.

“Thế giới này, năng lực của nó còn lớn hơn chúng ta nghĩ nhiều, quả thật nó có thể sửa đổi ký ức của con người, nhưng đó cũng không phải mục đích cuối cùng của nó.”

“Sau khi sửa đổi xong ký ức của một người, nó có thể đem…… những thứ nó tạo ra trong đầu em, thành hiện thực.”

“Hiện tại là mô hình, búp bê, vậy thì có thể nghĩ, chờ anh ở phía sau, sẽ là cái gì.”

Đồng tử tôi giãn ra trong tích tắc, móng tay cắm sâu vào da thịt, tôi hiểu, tôi hiểu ý của Đặng Tề, tôi biết nó muốn làm gì!!!!

Nó muốn, nó muốn……!!!

“Phải, nó muốn sáng tạo một thế giới mà không có anh tồn tại.”

“Mà người giết chết anh, trong kế hoạch hoàn mỹ của nó, chính là em —— Tiểu Trạch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play