Cuối cùng người chiến thắng Hư mệnh hội lần này là Đô Vân Tri từ Mạn châu.
Hoàn Thịnh Thư không đến kiến lãm vòng cuối cùng, khiến Huệ Tô cô cô vốn đang định chuẩn bị xa giá cho cậu cũng cảm thấy hài tử sáu tuổi tính khí thay đổi thật thất thường.
Nhưng Tứ hoàng tử chắc chắn là tiểu hài tử điềm tĩnh và ngoan ngoãn nhất trong số các hoàng tử. Đến tổng quán thái giám Dương Ân khi gặp cậu cũng không nhịn được đến hỏi thăm thêm vài câu, ông ấy thực sự rất thích vị hoàng tử nhỏ nhắn, vừa khả ái vừa thông minh hiểu chuyện này.
Hoàn Thịnh Thư sẽ bắt đầu nhập học ở Bảo Hòa giám vào tuần sau. Lan Phi đang ở một bên cùng Huệ Tô kiểm tra một lượt tất cả học cụ của cậu được khố phòng gửi đến.
Nhược Tâm Lan là nử tử chân yếu tay mềm, không cầm nổi binh khí đặt trong rương gỗ. Hoàn Thịnh Thư nhìn đến chủy thủ bằng bạc nằm ở một góc nhỏ trong rương, vươn tay nhỏ bé định cầm lấy thì đã bị mẫu thân vội vàng cản lại.
"Những thứ này rất nguy hiểm. Khi nào học được cách sử dụng thì con hãy động vào."
Nhược Tâm Lan thực sự sợ khi nghĩ đến việc tiểu hài tử của mình phải học tập binh pháp ở Bảo Hòa giám.
"Cáp Nhi rất thích thanh chủy thủ này. Nó đã được tra vào vỏ, khi cầm lên sẽ không bị thương."
"Nhưng mà..." Lan Phi nhìn đống binh khí thô trước mặt, xác nhận đúng là chủy thủ và kiếm đã được tra vỏ vào là hai thứ tạm thời có vẻ ít nguy hiểm nhất.
Trong lúc đang do dự thì đã nghe tiểu hài tử chưa bao giờ cầu xin bà điều gì đang chớp đôi mắt bồ câu xinh đẹp của mình làm nũng: "Tên của chủy thủ này là Thư Tĩnh, nó đúng là được tạo ra dành cho hoàng nhi. Mẫu thân..."
Lan Phi tâm không khỏi mềm xuống, vội vàng đồng ý với cậu: "Được rồi. Nhưng khi cầm nó thì phải lót bằng khăn dày, được không?"
Hoàn Thịnh Thư hài lòng gật đầu, nhận lấy khăn tay bằng vải tơ tằm mềm mại của cung nhân dâng lên, cầm lấy Thư Tĩnh.
Ánh sáng bằng bạc chói lóa cùng với cảm xúc lành lạnh quen thuộc từ tay truyền đến, đây là đoản đao đã theo cậu cả một đời. Cuối cùng thì cậu đã dùng nó với Dương Tuân Kỳ Tuân, ân oán của họ bắt đầu bằng một nhát chém từ Thư Tĩnh, cảnh tượng lúc đó khiến cậu cả đời không quên.
Huệ Tô sau khi đã kiểm kê hoàn tất mọi thứ, chỉ còn một việc nhưng nằm ngoài khả năng của mình, giọng lo lắng: "Còn một việc nữa, thư đồng của Tứ hoàng tử..."
Lan Phi nhìn sang tiểu hoàng tử vẫn giữ chặt Thư Tĩnh từ nãy giờ, "Cáp Nhi đã chọn được ai chưa?"
Hoàn Thịnh Thư nhớ đến kiếp trước vì thân phận hoàng tử không có chỗ dựa của mình mà không có danh môn thế gia nào tình nguyện gửi hậu tôn của mình đến làm thư đồng cho cậu. Đôi mắt không cảm xúc vẫn nhìn chủy thủ trong tay, nhẹ giọng trả lời:
"Chưa ạ."
Lan Phi xuất thân từ một gia tộc thư hương ở Kỷ châu, ở kinh đô Thượng Cẩn không có quan hệ thân cận với danh môn thế gia nào, nên cũng không thể sắp xếp thư đồng cho cậu. Nhưng một hoàng tử không có thư đồng kề cạnh cũng chứng tỏ địa vị thấp kém của người đó trong số các hoàng tử.
Nhược Tâm Lan nghĩ đến vị hoàng đế cao cao tại thượng kia, dù đã sớm chết tâm trong lòng từ lâu nhưng vẫn có thể vì tiểu hoàng tử mà đến cầu xin người đó.
Xoa đầu tiểu hài tử, giọng trấn an: "Không sao. Mẫu thân sẽ nghĩ cách."
Hoàn Thịnh Thư biết bà định làm gì, không khỏi hơi kháng cự trong lòng. Vị phụ hoàng kia của cậu lạnh lẽo như thế nào cậu đều biết cả. Đối với người mà ông ấy chán ghét còn có thể giành chút sự khinh bỉ cho, nhưng đối với người trong lòng thì lại như một tòa băng hàn lạnh lẽo.
Mẫu thân lại không thể nhìn thấu được con người của phụ hoàng, chắc chắn sẽ vì Hoàng đế lạnh nhạt mà đau lòng.
"Mẫu thân đừng lo, tam hoàng huynh cùng Cáp Nhi đều không có thư đồng. Họ cũng không dám chế giễu cả hoàng tử đâu."
Huệ Tô đã ở bên cạnh Nhược Tâm Lan từ trước cả khi vào cung, cũng hiểu được suy nghĩ của Lan Phi, dù không đành lòng cho Tứ hoàng tử nhưng vẫn không nhịn được khuyên can:
"Nương nương, người đến Phúc Dương cung sẽ khiến người của Phượng Triêu cung chú ý."
Phượng Triêu cung là tẩm cung của Thác Hàn Mẫn Hoàng hậu.
Nhược Tâm Lan nghĩ đến vị hoàng hậu có mẫu tộc Thác Hàn hùng mạnh phía sau, là người nắm quyền lực tuyệt đối ở trung cung, nếu khiến Thác Hàn Mẫn chú ý thì cuộc sống yên bình của họ ở An Hòa điện sẽ tiêu tan.
Giọng bà không kìm được hơi uất ức: "Nhưng ta chỉ muốn xin cho Cáp Nhi một thư đồng mà thôi, sao có thể gây ra được chuyện..."
Chữ "gì" còn chưa kịp thốt lên, giọng nói của tổng quản thái giám Dương Ân đã vang bên ngoài: "Hoàng thượng giá đáo."
Lan Phi không nghĩ Hoàng đế đã bao năm rồi không ghé đến An Hòa điện được một lần, khi xưa dù lúc bà hạ sinh tiểu hoàng tử người đàn ông đó cũng không thấy mặt bây giờ lại ngự giá đến đây.
Tất cả vội vàng hành lễ.
Hoàn Thịnh Thư âm thầm giấu Thư Tĩnh trên tay vào trong người, cũng không vì Hoàng đế đột nhiên ghé qua mà bất ngờ.
Hoàn Tư Nghiêm trước khi đến An Hòa điện đã ngồi trong Phúc Dương cung của mình ngẩn người thật lâu mới quyết định đến thăm Tứ hoàng tử.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ thế.
Ngoại trừ Hoàn Thịnh Thư cùng chính bản thân Hoàn Tư Nghiêm biết, người mà ông thật sự muốn đến thăm là ai.
Hoàng đế cố ý bước thật chậm, trong cái đầu minh mẫn của Thiên tử Đại La lúc này lại đang nghĩ xem mình nên trưng ra thái độ gì với Nhược Tâm Lan.
Lạnh lùng thì không cần thiết, khuôn mặt của ông ta có lúc nào thoát được hai chữ này.
Hờ hững? Đúng là thượng sách, nhưng Hoàn Tư Nghiêm không muốn.
Khó chịu? Nếu là vậy thì ông ta đầu cần tự mình đến đây.
Nhưng khi chưa kịp nghĩ thông thì đã đến nơi, Hoàng đế nhìn thân ảnh mang hồng y ôn uyển nhu thuận của Lan Phi lâu hơn bình thường ba giây, sau đó mới cưỡng chế chuyển ánh mắt nhìn sang tiểu hoàng tử đang hành lễ bên cạnh.
"Đứng lên đi."
Hoàng đế ngồi xuống một bên của trường kỷ đôi, dù Hoàn Thịnh Thư có muốn ngăn cản cũng không thể, đành bất lực nhìn mẫu thân cẩn thận dè dặt tiến đến ngồi vào bên còn lại.
Các cung nhân của Phúc Dương cung từ khi đứng lên thì đều thấy Hoàng đế chẳng thèm liếc qua Lan Phi lấy một lần mà chỉ chậm rãi thưởng trà, cuối cùng cũng nhắc đến mục đích đến đây của mình để kẻ khác khỏi nghi ngờ.
"Cáp Nhi đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
Những cung nữ thái giám bên cạnh nghe vậy liền chứng thực suy nghĩ của mình, Hoàng đế là đến hỏi thăm việc học của Tứ hoàng tử.
Hoàn Thịnh Thư nghẹn uất trong lòng thầm nghĩ phụ hoàng thật đúng là trong ngoài bất nhất, việc học của cậu mỗi ngày đều có cung nhân đến Phúc Dương cung bẩm báo lại cho người, có nhiều thứ phụ hoàng còn rõ hơn cậu. Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn phối hợp trả lời:
"Bẩm phụ hoàng, tất cả đều đã hoàn tất. Chỉ còn chờ ngày nhập học vào tuần sau."
Hoàn Tư Nghiêm nhìn đến rương binh khí ban nãy đã được cất qua một bên, ra hiệu cho người mang nó đến.
Hoàng đế cầm lấy cây kiếm nổi bậc nhất bên trong, đôi tay vừa rút kiếm ra được một nửa thì vị ôn hương nhuyễn ngọc bên cạnh đã bị ánh sáng lạnh lẽo sắc bén từ thân kiếm dọa cho hơi run rẩy. Hoàng đế lại bất động thanh sắc tra kiếm vừa mới rút được về, giả vờ hơi bất mãn vì thanh kiếm quá mức tầm thường nên ông ta không muốn nhìn.
Hoàn Thịnh Thư nhìn thấy tất cả làm bộ cúi đầu nhìn chằm chằm tách trà nóng đang cầm trong tay, sau khi phụ hoàng ném thanh kiếm trở về rương gỗ thì mới ngẩng lên.
Quả nhiên Hoàng đế không thèm nhìn đến đống binh khí đó nữa, lạnh giọng quát với cung nhân bên cạnh: "Bọn người ở khố phòng dám đưa thanh kiếm tầm thường này đến để có lệ với hoàng nhi của trẫm?"
Tiểu thái giám phụ trách truyền chỉ dụ đến khố phòng vội vã quỳ xuống đất: "Nô tài sẽ bảo đám người kia đổi lại ngay. Xin Hoàng thượng tha mạng!"
Hoàng đế chỉ lạnh giọng: "Còn không mau cút?"
Tổng quản thái giám Dương Ân thấy tiểu thái giám kia sợ đến mức quên cả hành lễ vội vã chạy đi mà Hoàng đế cũng không trách phạt thì liền biết Hoàng đế chỉ đang kiếm cớ đuổi người mà thôi.
Hoàn Thịnh Thư nhìn sang mẫu thân nãy giờ vẫn cụp mắt ngồi yên tĩnh bên cạnh phụ hoàng như một vật trang trí tinh xảo mà Hoàng đế không thèm nhìn đến. Không ngờ cuối cùng mẫu thân cũng dè dặt nói câu đầu tiên với phụ hoàng.
"Thần thiếp có chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng."
Đôi mày nãy giờ vẫn nhăn lại của Hoàng đế đã giãn ra với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, ngoại trừ những cung nhân vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng Thiên tử thì những ai đang quan sát Hoàng đế đều có thể nhận ra.
Đáng tiếc một điều nữa là chỉ có Tổng quản thái giám Dương Ân cùng Hoàn Thịnh Thư cảm nhận được tâm trạng của Hoàng đế đang tốt lên.
"Chuyện gì?"
Lan Phi lo lắng cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, giọng nhẹ nhàng: "Cáp Nhi luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn một tuần nữa là phải nhập học ở Bảo Hòa giám, nhưng vẫn chưa có thư đồng. Hoàng thượng có thể..."
Nhược Tâm Lan chưa nói hết câu đã bất giác dừng lại, vì ánh mắt của Hoàng đế nhìn sang, trong một khoảnh khắc khiến bản thân nhớ đến vị hoàng tử oai phong lẫm liệt vì người dân trấn thủ biên ải năm xưa. Nhưng đôi mắt từng nhìn mình dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ lại lạnh lùng bấy nhiêu, khiến chính mình không thốt nên lời.
Hoàng đế cố gắng thu hồi tầm mắt không nhìn qua người bên cạnh nữa, ông ta biết ánh mắt của mình rất dễ khiến Nhược Tâm Lan tổn thương. Hoàng đế hướng mắt nhìn về phía Hoàn Thịnh Thư.
"Con muốn người nào làm thư đồng của mình?"
Kiếp trước cậu không có thư đồng, kiếp này cậu cũng không muốn, nhưng mẫu thân đã lấy hết can đảm cầu xin, cậu không thể phí hoài tâm tư của người.
Hoàn Thịnh Thư đáp: "Là đích tử của Triệu thái úy, Triệu Du."
Hoàng đế nhướn mày, "Khẩu khí thật lớn nhỉ."
Thân phận của Triệu Du gần như có thể sánh ngang với các hoàng tử, hắn không cần làm một thư đồng cho hoàng tử cũng có thể có quyền học ở Bảo Hòa giám.
Bất quá Hoàng đế đã đáp ứng, nhưng thân phận của Triệu Du đặc thù, đành rất không có lương tâm mà đẩy trách nhiệm về lại chỗ của cậu.
"Con thuyết phục được hắn thì có thể đến xin khẩu dụ của trẫm."
Hoàn Thịnh Thư chắc chắn sẽ không làm thế vội vàng tuân lời: "Tạ ơn phụ hoàng."
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu hoàng tử lúc nào cũng đơn độc một mình nhỉ...
Hoàn Thịnh Thư: [Chết lặng] Vì người nào đó thích viết truyện ngược không phải sao.
Tác giả: Khổ trước sướng sau, ta cam đoan cậu là con ruột! (âm thầm bổ sung: không những vậy mà còn là con đầu lòng)
Hoàn Thịnh Thư: Hừ, không tin.
Tác giả: Oan uổng QAQ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT