Đài quan sát vòng thứ hai của Hư mệnh hội là tòa Tứ Lãm lâu tối hôm qua Hoàn Thịnh Thư đến. Lư đồng trống sáng nay đã được đốt trầm hương, làn khói trắng lượn lờ khắp nơi.

Vẫn đến sớm nửa canh giờ như mọi khi, cậu đang ngồi ở tầng cao nhất của Tứ Lãm lâu, phong cảnh núi non hùng vĩ trước mặt khiến cậu nhớ lại cảm giác đứng trên vạn vật nhìn xuống ở kiếp trước.

Nhưng càng ở trên cao thì càng lạnh lẽo, càng ở trên cao thì té càng đau.

Phía dưới là đại sảnh ngoài trời, một chậu sắt khắc hình cửu long đặt ở giữa, ngọn lửa mãnh liệt bên trong chậu không hề vì gió lớn bên ngoài làm vụt tắt, mà ngược lại nó còn cháy dữ dội hơn.

Sau khi đã nhìn thấy xa giá của các vị hoàng tử còn lại đang từ xa tiến đến, Hoàn Thịnh Thư vội vàng đi xuống dưới lầu.

Đảo mắt tìm kiếm trong đám người, chỉ một thoáng đã thấy được thân ảnh trầm ổn vững chải khắc sâu trong lòng ở kiếp trước.

Dương Cung Kỳ Tuân.

Trong một khoảnh khắc, Hoàn Thịnh Thư thật sự muốn chạy đến kéo người đó cao chạy xa bay, nhưng chính bản thân cậu chẳng có tư cách gì quyết định cuộc đời hắn.

Quay lưng rời đi, cậu hướng về phía đám danh môn thế gia, đứng đầu quả nhiên là tiểu tử Triệu Du, là đích tử duy nhất của võ quan nhất phẩm quyền thế nhất triều đình – Thái úy Triệu Tương Doanh.

Triệu Du đang rất nhàm chán khi phải ngồi kế bên đám hậu tôn thế gia chỉ biết nịnh bợ này, đôi mắt mất kiên nhẫn liếc nhìn sang cầu thang dẫn đến tầng cao nhất của Tứ Lãm lâu. Bỗng một bóng dáng bạch y quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến Triệu Du đứng bật dậy, dọa đám người kế bên hết hồn.

"Cẩn quận vương điện hạ?"

Triệu Du không nói một lời liền chạy đi, tiếc là bạch y hài tử kia tố chất thân thể thực lợi hại, đã cắt đuôi được hắn.

Sau khi quẹo vào một hành lang khác, Triệu Du đã hoàn toàn mất dấu người kia.

Chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại vô dụng như vậy, hỗn thế ma vương Triệu Du thất vọng đang định quay người trở về thì nghe được tiếng quát, không phải ai xa lạ, chính là Nhị hoàng tử Hoàn Thanh Chu.

"Ngươi! Tên thấp kém này, ngươi dám đánh thắng ta?"

Đại hoàng tử Hoàn Diên Trạch ở một bên xem trò vui không nhịn được đổ thêm dầu vào lửa: "Chỉ mới thắng được một tên hư mệnh tử phế vật mà tôn ti cũng quên luôn rồi."

Người đang bị các cung nhân ấn quỳ xuống mặt đất, một trong các hư mệnh tử chiến thắng vòng thứ nhất, Dương Cung Kỳ Tuân.

Triệu Du nhíu mày, Hoàn Thanh Chu trước giờ luôn rất ngoan ngoãn trước mặt cửu cửu (là Hoàng đế) bây giờ cứ như một người khác. Nhìn qua hư mệnh tử đang quỳ ở dưới đất kia, đó là người nổi bậc nhất ở vòng thứ nhất, quả nhiên đã khiến người khác chú ý, rước phiền phức vào người.

Nhưng Dương Cung Kỳ Tuân còn nhỏ hơn Nhị hoàng tử tận ba tuổi, hắn ban nãy thực sự thắng được Hoàn Thanh Chu à? Triệu Du có chút tò mò.

Dương Cung Kỳ Tuân khi nãy đang trên đường bước vào phòng chuẩn bị dành cho các hư mệnh tử thì đúng lúc gặp được Nhị hoàng tử đang đi cùng Đại hoàng tử.

Đối phương thấy hắn liền nghĩ đến những lời tán thưởng hắn mà bản thân phải nghe mấy hôm nay, trong lòng đã sớm không phục, liền bắt hắn quyết đấu.

Dễ dàng hạ gục được Nhị hoàng tử non nớt trước mặt, kết quả Hoàn Thanh Chu thẹn quá hóa giận, nói hắn dám bất kính với hoàng tộc.

Đã gần đến giờ tập hợp, nếu hắn còn không đi thì sẽ coi như từ bỏ tư cách thi đấu, Dương Nam châu cũng sẽ bị liên lụy.

Trầm mặt lãnh nhận từng đợt chì chiết của những kẻ kia, hắn chỉ muốn chuyện này mau chóng kết thúc.

Kết quả Nhị hoàng tử còn chưa thấy đủ, nhìn tên hư mệnh tử thấp hèn đang quỳ dưới đất, muốn dùng hình với đối phương.

"Hoàng huynh à, tội xúc phạm hoàng tộc thì nên xử trí thế nào?"

Đại hoàng tử cười trên nỗi đau của kẻ khác: "Nhẹ thì Trượng Sát*, nặng thì Lăng Trì**"

(*Trượng Sát: đem người sống đánh đến chết bằng trượng.

** Lăng trì: "thiên đao vạn quả", dùng tổng cộng 3357 đao, tới đao cuối cùng mới để phạm nhân chết mới là lăng trì.)

Con ngươi màu nâu của Dương Cung Kỳ Tuân co lại, siết hai tay thật chặt, ánh nhìn chết chóc của hắn khiến Nhị hoàng tử và Đại hoàng tử đang đứng gần đó giật cả mình, giọng nói cũng bắt đầu run run.

"Điếc hết rồi sao? Lăng trì! Mau lăng trì hắn!"

Các cung nhân của Nhị hoàng tử hơi do dự, lăng trì chỉ dùng khi phạm nhân phạm trọng tội, nếu tùy tiện thực thi mà để Đình úy đại nhân biết được sẽ phạt họ thật nặng. Tất cả đồng loạt vội vã quỳ xuống cầu xin Nhị hoàng tử.

"Điện hạ bớt giận."

Triệu Du thấy tình hình không ổn thì liền chạy ra ngăn cản.

"Hoài Phong huynh tâm trạng hôm nay có vẻ tệ nhỉ?"

Nhị hoàng tử nghe giọng của Triệu Du liền cứng đờ người, tên hỗn thế ma vương này sao lại ở đây? Cũng chỉ có tiểu tử chết tiệt này dám gọi Tục danh của hắn.

Nhị hoàng tử cố gắng nén giận, ánh mắt kìm nén nhìn về hướng Triệu Du đang chắn phía trước Dương Cung Kỳ Tuân, thầm khen tên hư mệnh tử này mệnh cũng thật lớn.

"Không phải chuyện của ngươi." Đại hoàng tử cảm thấy Triệu Du thật to gan, tên nhóc này dựa thế phụ thân mà ngang nhiên chống đối cả hoàng tử cơ đấy.

Triệu Du từ nhỏ đã được đích thân Hoàng đế nhận làm chất tử, liền được giao du với các hoàng tử nên đã sớm quen biết Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử. Bình thường Triệu Du quậy phá thế nào cũng sẽ tránh động đến bọn họ, Hoàn Diên Trạch cùng Hoàn Thanh Chu cũng chẳng muốn dính líu gì đến hỗn thế ma vương Triệu Du.

Triệu Du cũng biết điều này, khuôn mặt giảo hoạt hù dọa bọn họ: "Phụ thân đang tìm ta đấy, ta phải nhanh chóng trở về."

Nói rồi liền kéo Dương Cung Kỳ Tuân đi theo, Nhị hoàng tử cùng Đại hoàng tử chỉ có thể tức tối đứng im nhìn hai tiểu tử kia rời đi, họ cũng không dám nháo đến trước mặt Triệu Thái úy.

Đứng một bên quan sát tất cả, Hoàn Thịnh Thư sau khi chắc chắn hai người Triệu Du và Dương Cung Kỳ Tuân đã đi rồi thì mới thong thả trở về tầng lầu của mình.

Đương lúc cậu đang trầm ngâm nhìn tách trà bốc khói nghi ngút trong tay, thì Nhị hoàng tử và Đại hoàng tử bước lên.

Hoàn Thanh Chu nhìn Tứ hoàng tử đã ngồi ngay ngắn trên ngọc tọa của mình thì chợt nhớ đến hôm trước đối phương được phụ hoàng cho lên ngồi bảo tọa cùng người. Chỉ là một hoàng tử chẳng có mẫu tộc làm chỗ dựa, suốt ngày lạnh mặt tỏ vẻ thanh cao, hắn nhìn cũng thấy chán ghét.

Hoàn Thịnh Thư cúi đầu chào hỏi cả hai: "Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh."

Hoàn Diên Trạch không tỏ vẻ gì, yên lặng đến chỗ ngồi của mình, Hoàn Thanh Chu thì liếc mắt nhìn Hoàn Thịnh Thư một cái, sau đó hừ một tiếng, chế giễu: "Ngọc tọa hôm nay có làm Tứ hoàng đệ hài lòng không?"

Hoàn Thịnh Thư giả vờ không nghe ra thâm ý trong lời nói của vị hoàng huynh này, vẫn mỉm cười cung kính: "Rất tốt ạ."

Cảm thấy như đấm vào một cục bông, Hoàn Thanh Chu không thèm đáp lời cậu nữa, bực bội tiến về chỗ ngồi của mình.

Một lát sau Tam hoàng tử Hoàn Hàm Thương cũng đến, đây là vị hoàng huynh có thân thế giống như cậu, thậm chí mẫu thân của huynh ấy sau khi hạ sinh một hoàng tử còn không được nâng lên Phi vị, mà chỉ được thăng lên Quý nhân.

Tam hoàng tử Hoàn Hàm Thương nhìn thoáng qua sắc mặt cực kỳ không tốt của Nhị hoàng tử, liền biết vị hoàng huynh này ban nãy đã gặp ai. Hôm nay trong số đám hậu tôn thế gia tham dự cũng chỉ có Triệu Du mới có thể khiến Hoàn Thanh Chu chịu một cục tức như vậy, rất biết điều mà cúi đầu chào hỏi hắn.

"Nhị hoàng huynh," Sau đó quay sang chào hỏi Hoàn Diên Trạch, "Đại hoàng huynh."

Hoàn Diên Trạch nghe Hoàn Hàm Thương chào hỏi Hoàn Thanh Chu trước mình cũng không tỏ vẻ gì, chỉ là khuôn mặt có hơi lạnh xuống khó phát hiện, cũng chỉ có Hoàn Thịnh Thư ầm thầm nhìn qua mới thấy.

Cậu nhìn xuống phía dưới sảnh đài ngoài trời, năm hư mệnh tử chiến thắng vòng thứ nhất từng người tiến đến bảo tráp bằng sứ rút ra lá thăm ghi tên bảo vật cần tìm của mình.

Vẫn như kiếp trước, Dương Cung Kỳ Tuân rút được bảo vật quý giá nhất, cũng được giấu sâu trong núi nhất, Hạng liên nạm ngọc.

Lúc Tông chính Huyền Nhân Tư đọc to bảo vật được ghi trên lá thăm của Dương Cung Kỳ Tuân, cả Tứ Lãm lâu bỗng vang lên tiếng thảo luận không dứt.

Họ đều cảm thấy hư mệnh tử tên Dương Cung Kỳ Tuân này cũng quá thảm rồi, vừa mới thắng được đối thủ khó nhằn ở vòng đầu đã phải gặp khó ở vòng hai. Ngọn núi phía trước cây cối xum xuê, tuy khu vực giấu bảo vật đã đuổi dã thú đi, nhưng những động vật khó tìm như rắn rết bọ cạp thì cũng không thể đuổi hết được.

Tiếng còi báo hiệu vang lên, cả năm hư mệnh tử cùng lúc tiến vào ngọn núi lớn phía trước.

Hoàn Thịnh Thư mặt không cảm xúc nhìn chậu lửa sắt lớn bên dưới, cả người như một bức tượng, đến khi Tông chính đại nhân đọc tên hư mệnh tử thứ ba tìm được bảo vật trở về thì mới thoáng cử động một chút.

Đôi mắt bồ câu xinh đẹp nhìn thoáng qua ba người kia, cố nén một chút bất an trong lòng, kiếp trước người về thứ ba chính là Dương Cung Kỳ Tuân.

Bây giờ hai người còn lại duy nhất là hắn cùng Ái Tân Lam Điệt.

Thoáng nghĩ đến biến số tên Ái Tân Lam Điệt kia, cậu bỗng thấy thật đau đầu, cố gắng nghĩ xem điều gì đã khiến hắn hành động khác kiếp trước như vậy.

Kiếp trước họ rõ ràng là đồng minh.

"Người về thứ tư, Ái Tân Lam Điệt từ Ngự Đằng châu."

Nếu hỏi bất ngờ lớn nhất của ngày hôm nay là gì, đám danh môn thế gia trên Tứ Lãm lâu nhất định sẽ trả lời là ứng cử viên cho ngôi vị quán quân kỳ Hư mệnh hội này – Ái Tân Lam Điệt cuối cùng chỉ dừng bước ở vị trí thứ tư, không đủ tư cách tham dự vòng cuối cùng của Hư mệnh hội.

Nhưng nhân vật gây xôn xao đó chỉ đứng yên ở vị trí của mình, lam nhãn tuyệt đẹp không hề dừng lại ở nơi nào, chỉ khẽ cụp mi xuống, nhưng khi nhìn lên lầu cao trên cùng kia, đôi môi mỏng của Ái Tân Lam Điệt lại khẽ nhếch lên một cái rất thỏa mãn.

Còn Hoàn Thịnh Thư lúc này đang ngồi thất thần, trong lòng không ngừng trấn an bản thân rằng người kia mệnh lớn như vậy, kiếp trước cậu có muốn giết hắn thế nào cũng không được, kiếp này cũng sẽ như thế, hắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Nên cậu không cảm nhận được ánh mắt của Ái Tân Lam Điệt.

Đã gần hết giờ Thân* rồi, thời gian thi đấu của vòng hai cũng sắp kết thúc, nhưng mãi mà hư mệnh tử cuối cùng vẫn chưa quay về.

(*Giờ Thân: 15h – 17h)

Tông chính đại nhân nhìn thoáng qua sắc trời, khẽ ra hiệu với các thị vệ canh gác đi lên núi tìm, bọn họ gật nhẹ đầu, đang chuẩn bị rời đi thì một bóng dáng mang huyền y có hơi rách rưới chầm chậm xuất hiện.

Dương Cung Kỳ Tuân cầm chặt Hạng liện nạm ngọc được cất trong tráp gỗ nhỏ, khuôn mặt băng lãnh không có cảm xúc gì, nhìn thoáng qua Ái Tân Lam Điệt, cuối cùng bước từng bước thật chậm lên sảnh đài ngoài trời, giao tráp gỗ cho Tông chính đại nhân, sau đó đứng qua một bên.

"Người cuối cùng, Dương Cung Kỳ Tuân từ Dương Nam châu."

Tông chính Huyền Nhân Tư sau khi nhận Hạng liên từ chỗ Dương Cung Kỳ Tuân thì cũng nhanh chóng tuyên bố kết thúc vòng thứ hai.

Hai hư mệnh tử giành quyền tiến vào vòng cuối cùng là Đô Vân Tri từ Mạn châu và Điền Bắc Sơn từ Ly châu.

Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào hai người này, kết quả vòng thi đấu hôm nay quả thật khiến họ bất ngờ.

Chỉ là ánh mắt Hoàn Thịnh Thư vẫn luôn nhìn Dương Cung Kỳ Tuân từ lúc hắn xuất hiện đến giờ đã thấy được máu chảy ra từ cổ tay của đối phương.

Ái Tân Lam Điệt thấy Dương Cung Kỳ Tuân vẫn toàn mạng trở về thì cười lạnh một tiếng, tên tiểu tử này cũng thật có bản lĩnh.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Cập nhật tuổi tác của các cháu để độc giả đỡ rối nà.

[ Tứ hoàng tử ] Hoàn Thịnh Thư – 6 tuổi.

[ Đích tử của Thứ sử Dương Nam châu ] Dương Cung Kỳ Tuân – 8 tuổi.

[ Đích tử của Thứ sử Ngự Đằng châu ] Ái Tân Lam Điệt – 14 tuổi.

[ Cẩn Quận vương ] Triệu Du – 6 tuổi.

[ Đại hoàng tử ] Hoàn Diên Trạch – 12 tuổi.

[ Nhị hoàng tử ] Hoàn Thanh Chu – 11 tuổi.

[ Tam hoàng tử ] Hoàn Hàm Thương – 7 tuổi.

Tạm thời nhiêu đó ha, sau này các nhân vật mới xuất hiện sẽ cập nhật thêm.

Đã kết thúc arc 'Hư mệnh hội', Cáp Nhi chuẩn bị vào Bảo Hòa giám. ~~

Hoàn Thịnh Thư: [Nhìn đống tứ thư ngũ kinh mà mình đã thuộc lòng ở kiếp trước] Coi như trong cái rủi có cái may.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play