Lưu Quế Hương nói đúng, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, huống chi là bây giờ không có việc gì làm, những năm 70 ở trong thôn miền núi cả ngày nhìn chằm chằm người khác bàn tán chuyện nhà người ta, nhưng chỉ một ngày, chuyện Hoắc Ni đã truyền khắp trong thôn.
Bà bảy tức giận không nhẹ, ngày hôm sau cũng không ra cửa, ở trong phòng ai cũng không muốn gặp, Lưu Quế Hương đi hai chuyến cũng không gặp được.
Trừ bà bảy thái độ những người khác Hoắc Nhung lại rõ ràng, vì sao Hoắc Ni muốn làm như vậy, không có khả năng cho đến giờ cô ta chưa phát hiện ra Chu Văn Thanh là một tên cặn bã, nhưng sự việc tới bước này, cô ta đã không còn đường khác để đi nữa.
Chuyện của cô ta và Chu Văn Thanh, người trong thôn đều đã biết, cô ta có thể làm mất đứa bé này, cũng có thể không gả cho Chu Văn Thanh, nhưng tiếp theo thì sao? Chuyện này sớm muộn sẽ từ trong thôn truyền ra ngoài, đến lúc đó không chừng nói còn khó nghe hơn. Cô ta không được giới thiệu cho bất kì người trong sạch nào, hoặc là không gả cho ai, hoặc là chỉ có thể gả cho kẻ góa vợ còn trẻ làm mẹ kế.
Nhưng gả cho Chu Văn Thanh, ít nhất cô ta có thể sinh ra đứa bé này, không quan tâm trong nhà rách nát thành dạng gì, ít nhất từ bên ngoài xem như hoàn chỉnh. Về sau người trong thôn nhắc về cô ta, cũng không nói cô ta không thận trọng chưa kết hôn đã cùng người khác phát sinh quan hệ, loại chuyện này thôn mà nào không có mấy người, qua mấy năm không còn mới nữa, liền không có người nhắc lại.
Mặc kệ là bản thân Hoắc Ni, hay là Hoắc Đại Sơn, Trương Thúy Nhi, bọn họ đều nghĩ như vậy.
Sự việc đã vậy, gả cho Chu Văn Thanh lẽ nào có thể tồi tệ hơn việc không ai muốn cô ta hay sao?
Bắt đầu Hoắc Nhung không thể lí giải, nhưng sau khi ngủ một đêm đã nghĩ rõ ràng.
Không ai trong bọn họ quan tâm tới hạnh phúc của Hoắc Ni, ngay cả bản thân Hoắc Ni cũng không quan tâm.
Cho dù Hoắc Nhung đã quyết định không quan tâm tới chuyện của Hoắc Ni nữa, nhưng khi nghĩ tới chuyện này, cô cũng không khỏi khó chịu. Nhưng không phải vì Hoắc Ni, mà là vì những cô gái ở thời đại này, ở trong mắt bản thân và người ngoài, giống như ngoại trừ phải gả chồng thì không có con đường nào khác, cho dù gả cho một kẻ cặn bã, cũng kiêu ngạo hơn những cô gái không có ai lấy.
Hoắc Nhung vừa mới than hai tiếng, Đảng Thành Quân từ bên ngoài đi vào.
"Vẫn còn suy nghĩ sao."
Tuy việc này không có người cố tình nói cho Đảng Thành Quân, nhưng người trong nhà nghị luận sôi nổi như vậy, tất nhiên Đảng Thành Quân đều biết, anh là người ngoài không tiện phát biểu ý kiến gì về việc này, nhưng lại vô cùng may mắn, may mắn cuối cùng anh giành được Hoắc Nhung.
Nhưng anh cảm thấy, vì anh lấy vợ thông minh mạnh mẽ, dù không có anh, cô tuyệt đối sẽ không giống Hoắc Ni bị thanh niên trí thức kia lừa.
Người trong phòng đều ra ngoài hết, chỉ còn lại Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, cô nhìn Đảng Thành Quân một cái, vươn tay ra với anh.
Hai mắt Đảng Thành Quân nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của Hoắc Nhung, sau đó đưa ta nắm.
"Không nghĩ, kể cả nó."
Động tác chán nản này của Hoắc Nhung giống như làm nũng lập tức làm bụng dưới Đảng Thành Quân nóng như lửa, đáng tiếc đây không phải nhà mình, đứng bên ngoài bức tường này không phài là cha vợ thì chính là anh cả vợ, anh tìm mọi cách nhưng chỉ có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích cứng nhắc như đầu gỗ.
Hơn nửa ngày mới thở ra một hơi, duỗi tay xoa đầu Hoắc nhung, giọng yếu ớt nói.
"Vậy em ngẩng đầu lên trước."
Hoắc Nhung nghe lời dựng thẳng người, cảm thấy trước mắt có một dư ảnh, nhanh như gió hôn một cái ở khóe miệng cô.
Lập tức Hoắc Nhung cái gì cũng không nghĩ nữa, che miệng nhìn chằm chằm Đảng Thành Quân mắt lại chuyển loạn nhìn bên ngoài.
"Cha mẹ em đều ở bên ngoài! Anh làm cái gì thế!"
Kẻ xấu là cô cáo trạng trước, Đảng Thành quân cũng không nói lại, đứng một lúc đem ngọn lửa không đàng hoàng kia dập tắt, nói: "Cha nói trong nhà nổ bỏng, anh làm bánh cốm, em ăn không?"
Đảng Thành Quân biết cảm xúc Hoắc Nhung sa sút, anh không nói gì dỗ dành cô, nhưng anh có thứ khác có thể dời đi lực chú ý của Hoắc nhung, chỉ cần có đồ ăn ngon, đảm bảo cô không rảnh khó chịu vì người khác nữa.
Anh nghĩ không sai chút nào, Hoắc Nhung vừa nghe lập tức ném những thứ khác ra sau đầu.
"Ăn, em làm cùng anh, em muốn xem anh làm thế nào."
Không nghĩ những chuyện bực mình này nữa, cô không phải Hoắc Ni, không có biện pháp lựa chọn thay cô ta, hơn nữa trước khi việc này chưa xảy ra cô đã nhắc nhở cô ta, là cô ta không nghe nhất quyết chọn Chu Văn Thanh, đi vào con đường sai lầm nhất không có cách nào quay đầu.
Hoắc Nhung bị Đảng Thành Quân kéo dậy, hai người ra cửa, Hoắc Nhị Quân đang muốn đi vào, hỏi: "Hai đứa đi làm gì thế?"
Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia NHiên đang ngồi xổm trong sân xem kiến, nghe thấy lời này, bước chân nhỏ bé vội vã chạy về hướng Hoắc Nhung bên này, nhìn chằm chằm Hoắc nhung: "Cô ơi."
Hoắc Nhung bị bé làm cho muốn cười: "Chú nói muốn làm bánh cốm, Hâm Hâm Nhiên Nhiên ăn không?"
Hai chị em đồng thanh: "Ăn!"
"Vậy đi, chúng ta đi giúp chú." Quả nhiên Hoắc Nhung dỗ trẻ con vô cùng giỏi, xuất hiện liền dỗ dành hai bé đi theo sau lưng cô.
Lưu Quế Hương nghe thấy nhanh chóng vào nhà lấy bỏng hai ngày trước nổ ra, cười nói: "Cái này có tay nghề của con rể thật là tốt, muốn ăn gì đều có người làm."
Tống Yến Lan nói: "Còn không phải sao, tìm đàn ông ấy, phải tìm người như thế này này."
Hoắc Nhất Minh nghe thấy, kéo người tới bên cạnh mình, nhỏ giọng ở bên tại cô ghen tị nói: "Vợ à, anh như vậy chẳng lẽ không được? Anh cũng rất lợi hại nha."
Hai vợ chồng họ từ khi trở về không ngủ chung một phòng, Trước mặt người khác Hoắc Nhất Minh trông đứng đắn, sau lưng nói chuyện với Tống Yến Lan lúc nào cũng ám chỉ gì đó. Tống Yến Lan xấu hổ, lén lút duỗi tay nhéo Hoắc Nhất Minh một phen: "Hoắc Nhất Minh anh có xấu hổ không, cả nhà đang ở đây, anh nói vớ vẩn cái gì thế?"
Hoắc Nhất Minh bị nhéo lại cười vô cùng vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Vậy em nói xem, anh có lợi hại không?"
Tống Yến Lan liếc anh, hai má đỏ bừng vào nhà không đếm xỉa tới anh.
Hoắc Nhung dẫn hai chị em Hâm Hâm Nhiên Nhiên theo Đảng Thành Quân vào bếp, anh muốn đun nước đường, Hoắc Nhung liền ngồi trước bệ bếp tay cầm tay Hoắc Gia Hâm dạy bé nhóm lửa, vừa đốt vừa ném mấy hạt lạc vùi bên dưới, nướng đến vàng vàng thơm thơm thì bóc vỏ: "Nhiên Nhiên một hạt, Hâm Hâm một hạt, cô một hạt, chú một hạt."
Anh không lấy, xếp bên cạnh, cuối cùng vẫn là ba người chia nhau.
Lúc tới anh mang theo một gói đường trắng, vừa vặn lúc này dùng để đun nước đường, thêm vào chút nước, chờ đường tan hết, khi nước đường bắt đầu hiện lên màu vàng óng, anh nói Hoắc Nhung hạ bớt lửa trong lòng bếp, lấy bỏng cùng hai nắm lạc hạt dưa gì đó đã chuẩn bị trước bỏ vào, nhanh chóng đảo mấy lần, quét dầu cái đĩa lớn để ép phẳng.
Nước đường cháy tỏa ra mùi thơm ngọt ngào làm hai mắt Hoắc Gia Hâm sáng trưng vì thèm, vây quanh Đảng Thành Quân không ngừng hỏi: "Chú ơi, xong chưa?"
Bánh cốm để nguội mới giòn ăn mới ngon, tuy Hoắc Gia Hâm chờ ăn, nhưng phải đợi chút để nó nguội.
Đảng Thành Quân ôm bé lên, dỗ dành nói: "Cháu cùng cô học đếm đi, đếm tới 50 nó xong rồi."
Hoắc Gia NHiên và Hoắc Gia Hâm chưa tới tuổi đi học, không quá hứng thú với việc học đếm, bị Đảng Thành quân nói vậy, đều hào hứng chạy tới bên cạnh Hoắc Nhung kêu cô dạy bọn chúng đếm.
Tống Yến Lan nhìn thấy, nhịn không được nói với mẹ chồng: "Theo con thấy, hai vợ chồng này sẽ chăm trẻ con dỗ dành chúng, sau này có con của mình, nhất định sẽ dạy rất tốt."
Lưu Quế Hương mặt cũng vui vẻ, sau khi trải qua một mớ phiền lòng của Hoắc Ni bên kia, cảm thán lớn nhất của bà chính là con gái tìm đúng người rồi.
Lúc trước Hoắc Đại Thành sống chết không đồng ý cho con gái và Chu Văn Thanh bên nhau, bà còn cảm thấy ông ấy có chút thành kiến với Chu Văn Thanh, hiện tại xem ra ánh mắt ông ấy rất chuẩn.
Chờ Hoắc Gia Hâm đếm số xong, bánh cốm cũng nguội hết, Đảng Thành Quân cắt bánh thành miếng nhỏ, bưng cho mọi người chia nhau ăn.
Trừ Hoắc Nhung cùng hai đứa nhỏ, người trong nhà đều không thèm cái này, nếm hai miếng rồi để lại cho Hoắc Nhung và bọn nhỏ.
Bỏng trong bánh cốm xốp giòn, lạc cùng hạt dưa rang qua thơm ngào ngạt, bị nước đường vàng óng bao lấy dính vào nhau, cắn một miếng vừa giòn vừa ngọt, Hoắc nhung ăn liên tiếp hai miếng, cuối cùng cảm thấy có hơi ngấy, đem chỗ dư còn lại gói cất đi.
Chờ tới giữa trưa, Hoắc Nhung mới nhớ ra hôm qua mải nghe chuyện Hoắc Ni, việc bọn họ muốn đi Bình thành cùng anh cả chưa nói với cả nhà, bèn nói với cha và anh cả việc này.
Tống Yến Lan nghe xong giật mình trước, hỏi: "Em đã nói với cậu ấy chuyện tiếp tục đọc sách? Cậu ấy nói thế nào?"
Hoắc Nhung quay đầu nhìn anh ba và Đảng Thành Quân nói chuyện phiếm ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
"Nói việc trong nhà không cần em quản, nói em muốn làm gì thì làm, bàn sách và ghế dựa đã chuẩn bị xong, còn nói em muốn làm cái gì cũng đều ủng hộ."
Lúc này càng làm Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương cảm xúc lẫn lộn.
"Chúng ta thật sự đã tìm được một con rể tốt, làng trên xóm dưới có mấy người đàn ông được như Đảng Thành Quân."
Hoắc Nhất Minh vô cùng hài lòng: "Đàn ông như vậy mới có thể làm em rể Hoắc Nhất Minh anh, được, lần này anh chị trở về xin nghỉ tới 15, vừa hay, ăn tết Nguyên tiêu xong 16 chúng ta cùng đi."
Hoắc Đại Thành nói: "Vậy mấy ngày này các con đừng trở về, dứt khoát ở lại đây luôn."
Ông nghĩ tuy rằng trong nhà nhỏ, nhưng nhiều người thì náo nhiệt, Lưu Quế Hương gập cánh tay đập ông ấy một cái.
"Ở gì mà ở, nhà ông có mấy phòng? Nhất Minh cùng Yến Lan đều chia phòng ngủ, vợ chồng trẻ mới kết hôn, ông ra chủ ý vớ vẩn gì đâu không?"
Hoắc Nhung đi rồi Lưu Quế Hương là người không thích nghi nhất, nhưng lúc này lại là người đầu tiên phản đối, bà biết Đảng Thành Quân thương con gái, lời này nếu nói ra, khẳng định Đảng Thành Quân đồng ý. Ý trung nhân hiểu chuyện, bọn họ càng không thể không hiểu chuyện, nếu trong nhà có dư chỗ thì không nói, con rể mới kết hôn được ba ngày với con gái hai bên đã phân phòng ngủ, chỗ nào hợp lí chứ!
Hoắc Đại Thành nghe được cũng biết bản thân nghĩ không chu toàn.
"Đúng đúng đúng, vẫn là bà nghĩ chu đáo, Tiểu Dung hôm nay các con đừng trì hoãn, nhanh chóng đi đai đội đóng dấu rồi trở về, ngày 15 lại đến, ở một tối, hôm sau cùng đi."
Lưu Quế Hương nói: "Thế này còn được."
Hoắc Nhung còn chưa kịp phát biểu ý kiến, đã bị mẹ đuổi ra cửa, đành phải kéo Đảng Thành Quân đi đại đội đóng dấu.
Trên đường anh mới hỏi: "Nói với cha mẹ anh cả chưa? Khi nào thì đi?"
Hoắc Nhung đáp: "16."
Đảng Thành Quân gật đầu: "Vậy rất tốt, 15 còn có thể ở nhà ăn một bữa cơm."
Ngừng một lát lại nói: "Anh thấy mẹ rất luyến tiếc em, nếu không mấy ngày nay ở lại đây đi."
Hoắc Nhung lập tức ngẩng đầu nhìn anh, Đảng Thành Quân thấy mà không hiểu gì: "Làm sao vậy?"
Tất nhiên anh muốn cùng Hoắc Nhung ở nhà mình, nhưng anh cũng biết mẹ vợ không nỡ rời con gái, tối qua cùng Hoắc Nhung nói chuyện tới nửa đêm, vợ lớn như vậy chưa từng rời nhà, khẳng định cũng muốn ở đây. Anh đã kết hôn cùng Hoắc nhung, về sau cuộc sống còn dài, dù không nỡ nhưng anh cũng nhịn được mấy ngày này.
Hoắc Nhung chỉ cảm thấy cô có vận mệnh tốt, gặp được người nhà tốt, chồng cũng tốt, toàn bộ đều suy nghĩ vì người khác.
Đảng Thành Quân sợ mẹ cô luyến tiếc rời xa cô, bảo cô ở lại. Mẹ cô đã nhìn rõ hết thảy trước một bước, muốn đuổi hai người đi.
Người nhà cô, người này sẽ chăm sóc yêu thương hơn người kia.
"Anh biết vì sao mẹ em sốt ruột bảo chúng ta đi đóng dấu chứng nhận không?"
Đảng Thành Quân không biết.
Hoắc Nhung nói: "Vì mẹ em nói chúng ta vừa mới kết hôn đã chia giường ngủ thì không ổn, nói chúng ta đóng dấu xong thì trở về, ngày 15 lại đến."
Đảng Thành Quân sửng sốt, lát sau một phát ôm cô lên.
"Mẹ chúng ta thật tốt."
Hoắc Nhung hoảng sợ, cười mắng: "Anh mau thả em xuống, đợi một chút sẽ bị người khác nhìn thấy."
Đảng Thành Quân không đồng ý: "Thấy được thì thấy."
Hoắc Nhung cười nói: "Trước khi chúng ta đính hôn, em cùng anh nói vài lời, anh đều sợ bị người khác thấy."
Đảng Thành Quân nhìn cô: "Khi đó chúng ta còn chưa đính hôn, anh không thể làm hỏng thanh danh một cô gái, hiện tại thì khác, em là vợ anh rồi."
Con ngươi Đảng Thành Quân rất đen, khi bị đôi mắt anh nhìn chằm chằm người không thân đều cảm thấy vô cùng khẩn trương, cảm thấy anh quá nghiêm túc. Nhưng hiện tại từ góc nhìn của Hoắc Nhung, lại cảm thấy mắt anh giống như một chiếc giếng cổ, chỉ chứa bóng dáng một người, thực sự làm người ta rất khó không động tâm.
Cô chậm rãi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy anh cũng nhanh thả em xuống, còn đi nữa hay không."
Đảng Thành Quân vẫn nhìn cô: "Anh ôm em cũng có thể đi."
Tuy Hoắc Nhung không sợ người khác thấy, nhưng cũng không muốn bị người ta vây xem, Đảng Thành Quân thật sự muốn ôm cô đi, ngày mai người trong thôn sẽ nói hai người đồi phong bại tục.
"Không, em tự đi."
Lúc này Đảng Thành Quân mới thả người xuống, nhưng vẫn dắt tay cô, nói đợi tới phòng làm việc của đại đội Thanh Tuyền sẽ thả tay ra.
Kết quả hai người tới nơi rồi, Đảng Thành Quân còn chưa kịp buông tay, liền thấy Chu Văn Thanh đi theo sau Hoắc Ni, hai người đi ra từ phòng làm việc đại đội.
Hoắc Nhung:....
Cô nghi ngờ bản thân và phòng làm việc đại đội có thù oán, hai ngày trước gặp phải cô gái yêu thầm Đảng Thành Quân thì thôi, hôm nay thế mà có thể gặp được cô ta ở Hoắc gia thôn, bất ngờ nhất là gặp được cả hai người.
Hôm qua cô về nhà bà bảy cũng chưa gặp, chính vì không muốn gặp Chu Văn Thanh và Hoắc Ni, kết quả hôm nay vừa tới liền gặp phải.
Chu Văn Thanh vừa ra liền thấy Hoắc Nhung, vẻ mặt khó coi, bình thường khuôn mặt u ám thoạt nhìn có chút lịch sự, ánh mắt từ chỗ hai người đang nắm tay sắp chuyển lên người Hoắc Nhung, Đảng Thành Quân đã che Hoắc Nhung sau lưng trước một bước, mặt không biểu cảm nhìn hắn, bình thường gương mặt anh biểu hiện quá nghiêm túc giờ phút này phát huy tác dụng lớn nhất, bạn nhìn anh ấy nhiều thêm một lần đầu sẽ cảm thấy bị vặn xuống mạnh mẽ.
Trong lòng Chu Văn Thanh ngột ngạt, nhìn anh hai giây sau đó không tiếp tục nổi, bị đánh bại di chuyển ánh mắt.
Quay sau lưng la lên: "Nhanh lên."
Hoắc Ni đi theo sau lưng hắn, nhìn Đảng Thành Quân cùng Hoắc Nhung bị anh chắn ở phía sau, vẻ mặt phức tạp.
Cô ta dường như phát hiện bản thân thay đổi từ lúc mang thai, trước kia chỉ là tính tình trầm lắng thẹn thùng, không thích nói chuyện, hiện tại nhìn có chút u ám.
Cô ta nhìn chằm chằm Hoắc Nhung, Hoắc Nhung lại không quá muốn gặp cô ta, kéo kéo Đảng Thành Quân: "Chúng ta đi thôi."
Đảng Thành Quân ừ một tiếng, giống như bảo vệ ôm vai Hoắc Nhung, đưa cô đi trước.
Hai người chân trước vừa đi, Chu Văn Thanh nhịn không được nhìn hướng Hoắc Nhung đi, trước kia hắn còn ra vẻ trước mặt Hoắc Ni, giờ biết Hoắc Nhung đã kết hôn, mà hắn không thể không cưới Hoắc ni, cũng không muốn giả vờ nữa, nhìn xung quanh không có người khác, trực tiếp phơi bày bản tính vốn có.
Hắn thật sự không cam lòng, hắn tự hỏi bản thân đối với Hoắc Nhung không tệ, cũng có chút thật lòng thích cô, làm sao cũng nghĩ không ra, tại sao đang êm đẹp cô không hài lòng với hắn, lại muốn người khác?
Nếu hôm nay người hắn cưới là Hoắc Nhung, chắc chắn hắn sẽ không miễn cưỡng như vậy, nói cho cùng trong lòng Chu Văn Thanh, với Hoắc Ni chỉ có lợi dụng, ít nhất với Hoắc Nhung hắn thật sự thích.
Mà hắn lừa Hoắc Ni chỉ vì cảm thấy bản thân còn cơ hội, muốn dựa vào cô ta chia rẽ Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân. Nhưng hiện tại hay rồi, cô đã kết hôn với Đảng Thành Quân, hắn hoàn toàn không có hy vọng, vậy hắn còn giả vờ với Hoắc Ni làm gì, ngược lại Hoắc Ni biến thành một miếng cao bôi trên da chó, dính trên người hắn xé cũng không xé được.
Chu Văn Thanh căm hận trong lòng, nhưng không có cách nào, Đảng Thành Quân kia vừa thấy liền biết không phải quả hồng mềm, hắn chỗ nào dám có suy nghĩ gì với Hoắc Nhung!
Đảng Thành Quân đỡ Hoắc Nhung, khi vào phòng mới buông vai Hoắc nhung, nhân lúc cô đi vào liếc ra bên ngoài, Chu Văn Thanh đã đi rồi.
Trong phòng làm việc của đại đội còn không ít người, có mấy người thuộc thôn Hoắc gia, đang thì thầm chuyện của Hoắc Ni và Chu Văn Thanh, Hoắc Nhung đi vào bọn họ mới ngậm miệng lại, cười hỏi: "Là Tiểu Dung nhà Quế Hương hả, cũng đến đóng dấu phải không?"
Đảng Thành Quân gật gật đầu, lấy tờ chứng nhận từ trong ngực, đại đội trưởng lấy ra con dấu đóng cho bọn họ, chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội Thanh Tuyền là người thôn Hoắc gia, ở cách nhà Hoắc Nhung không xa, thấy Đảng Thành Quân còn đánh giá một lượt, sau đó cười đưa chứng nhận cho Hoắc Nhung.
Ám chỉ nói: "Vẫn là cháu có phúc."
Hoắc Nhung cười với người nọ, cũng không muốn thảo luận gì, sau khi khách sáo hai câu cùng Đảng Thành Quân trở về.
Hai người trở về nán lại một lúc, Lưu Quế Hương sợ trời tối không dễ đi, kêu hai người nhanh chóng về nhà trước khi trời tối.
Lần này trước khi Hoắc Nhung đi, giải thích cẩn thận cùng Hoắc Gia Hâm, nói mình hai ngày sau sẽ về, còn nói chú nhỏ sẽ mang cho bé đồ ăn ngon, lúc đầu bé còn dẩu môi không đồng ý, cuối cùng là Đảng Thành Quân ôm ra ngoài nói gì đó mới đồng ý.
Chẳng qua vẫn là Tống Yến Lan ôm, đứng ở cổng tiễn Hoắc Nhung đi thật xa, cho đến khi không thấy bóng nữa mới bằng lòng vào nhà.
Đợi khi nhìn không thấy hình ảnh thôn Hoắc gia, Hoắc Nhung mới hỏi: "Vừa rồi anh nói gì với Hâm Hâm thế?'
Khóe miệng Đảng Thành Quân nhếch lên, lại không trả lời.
"Không có gì."
Anh càng không nói, Hoắc Nhung càng tò mò, nắm quần áo anh hỏi lại: "Mau nói cho em biết đi, anh nói gì với thằng bé thế?"
Đảng Thành Quân lái xe như bay, vừa sốt ruột vội vã quay về vừa nói: "Lạnh, em bám chắc, đừng hít gió, trở về anh liền nói cho em."
Trời sắp tối nhiệt độ bây giờ và buổi sáng không giống nhau, chủ yếu là gió thổi rất mạnh. Đảng Thành Quân vừa nói, Hoắc Nhung thực sự cảm thấy gió này như con dao nhỏ, thổi vào mặt rất đau, không rảnh hỏi nữa, vùi mặt sau lưng anh, tay cũng rút về vì lạnh.
"Hình như rất lạnh."
Đảng Thành Quân nghe vậy xốc quần áo lên, bắt lấy tay cô dán lên áo trong bản thân.
"Để đây, sưởi ấm."
Không lạnh lẽo như tay Hoắc nhung, anh lái xe cả người nóng hầm hập, nhiệt độ không ngừng xuyên qua quần áo truyền đến tay cô, Hoắc Nhung nhếch khóe miệng, vòng cả hai tay ôm lấy người từ trong quần áo.
Dưới chân Đảng Thành Quân dừng một lát, xe cũng lảo đảo theo, nhưng ổn định lại rất nhanh, anh nghe Hoắc Nhung nói ở sau lưng: "Thật lạnh a, mau chở em về nhà."
Về nhà, hai chữ này làm khóe miệng Đảng Thành Quân giương cao.
Khi hai người về tới nhà, trời vừa nhá nhem tối, anh vừa vào nhà đã đổ thêm nước vào nồi trước tiên, đun một nồi nước nóng, sau đó thuận tiện đốt củi giường đất, chờ đun nước xong, anh múc thùng nước cho cô lau người thuận tiện ngâm chân trước, còn bản thân dắt xe đi trả.
Dọc đường đi Hoắc Nhung được Đảng Thành Quân chắn ở đằng trước nên không lạnh như vậy, nhưng mùa đông có thể lau một chút rồi ngâm chân cũng thoải mái hơn nhiều, cô nhanh chóng thu thập xong bản thân, lại đổi thùng nước nóng cho Đảng Thành Quân, sau đó không rảnh chờ anh về đã chui trước vào ổ chăn ấm áp.
Cô vừa lên giường Đảng Thành Quân đã trở lại, thấy Hoắc Nhung đã chuẩn bị tốt nước nóng cho mình, nói: "Lần tới anh tự mình làm là được."
Thùng gỗ này rất nặng, nước đầy một thùng Hoắc Nhung không dễ di chuyển.
Hoắc Nhung chui từ ổ chăn ra, cái đầu bù xù nói: "Gió đã bị anh chặn rồi, em không lạnh chút nào, anh mau lau đi, đợi lát nữa nước nguội mất."
Đảng Thành Quân tốt với cô bao nhiêu, cô không biết sao? Cô mới không phải loại người chỉ muốn đàn ông đau lòng vì mình, mà không đau lòng vì anh.
Đảng Thành Quân cũng không lạnh, cả đường lái xe trở về, toàn thân đều nóng. Nhưng lời này của Hoắc Nhung cũng làm lòng anh ấm áp lên.
Anh ừ một tiếng, tay đặt lên eo, ngay trước mặt Hoắc Nhung liền xốc quần áo lên.
Mặt Hoắc Nhung tức khắc đỏ bừng, người này làm cái gì vậy?
Trước đó tốt xấu còn biết thổi đèn, hiện tại đèn còn đang cháy lại cởi quần áo trước mặt cô!
Hoắc Nhung vội vàng kéo chăn lên cao che mắt lại, nhưng mấy phút sau, Đảng Thành Quân vừa bắt đầu lau người thì thấy chăn kia sột soạt rơi xuống, một đôi mắt to xinh đẹp thận trọng nhìn về phía anh bên này, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh.
Hoắc Nhung:...
Vốn dĩ cô muốn nhìn trôm cơ bụng của Đảng Thành Quân, kết quả bị anh bắt tại trận, tuy biểu tình trên mặt anh vẫn vậy, không hề có ý cười nào nhưng trong ánh mắt rõ ràng có ý cười lướt qua.
Hoắc Nhung thẹn quá thành giận, dứt khoát kéo toàn bộ chăn xuống, đem gương mặt lộ ra, cả gương mặt đỏ như táo, còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Em nhìn người đàn ông của mình lại không không nhìn người khác, thì sao?"
Đảng thành Quân bị lời này của cô khiến cho bụng dưới lập tức nóng lên, không còn tâm tư từ từ tắm rửa nữa, tùy tiện rửa một chút, ngay cả nước cũng không quan tâm liền xốc chăn leo lên giường.
Hoắc Nhung cảm nhận được nguy hiểm, lui về bên trong giường nói: "Không được, anh còn chưa nói em biết anh cùng Hâm Hâm nói cái gì nữa."
Đảng Thành Quân không trả lời, một tay tìm người về tiện thể thổi tắt đèn.
Cho tới khi Hoắc Nhung không thể mệt hơn, mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi, anh mới ở bên tai cô nói.
"Anh nói chỉ cần bé ngoan, sẽ kêu cô sinh một tiểu bảo bảo chơi cùng bé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT