"Tuy rằng chúng ta đã xem mắt thành công, nhưng có chuyện này tôi nghĩ vẫn nên nói cho anh biết."

Hoắc Nhung cắn cắn môi, trong lòng sắp xếp nói chuyện này như thế nào, cô còn chưa mở miệng, Đảng Thành Quân như đã biết cô muốn nói gì, nở một nụ cười với cô.

"Cô Hoắc, tôi biết cô muốn nói gì với tôi, là chuyện về thanh niên trí thức kia đi. Tôi không quan tâm những việc vô nghĩ đó. Cô nguyện ý cùng tôi kết hôn, tôi khẳng định cả đời sẽ đối tốt với cô, sau này cho dù người khác nói gì, tôi đều chỉ nghe cô."

Đảng Thành Quân nói từng câu từng chữ trong ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Nhung.

Thực ra hôm nay trời chưa sáng anh đã dậy rồi, sau khi châm đèn đem đồ vật đều chuẩn bị tốt, trời vừa mới sáng, thời gian hẹn là buổi trưa, anh cũng ngượng ngùng khi bây giờ chạy tới nhà thím Thu Vân chờ, nhưng trong lòng không nhịn được sự hồi hộp, ở trong phòng tới tới lui lui mấy lần, miễn cưỡng mới tới giữa trưa, anh vội vàng cầm đồ vật ra cửa.

Người bình thường đi từ thôn Bạch Thủy tới thôn Hoắc gia cũng phải mất 40 phút, anh đi đường nhanh hơn, nhiều nhất nửa giờ là đến, sợ chính mình đi sớm quá người ta chưa chuẩn bị xong, trên đường không dám đi quá nhanh, vừa đi vừa trì hoãn phải tới 50 phút cũng tới cửa thôn Hoắc gia.

Anh nhìn thời gian còn sớm, liền ở ngoài thôn đi bộ trong một lát, ngay lúc thấy thời gian sắp tới liền đi hướng nhà thím Thu Vân, thì một nam nhân tướng mạo lịch sự ăn mặc theo phương tây chắn trước mặt anh.

Tuy rằng thôn Bạch Thủy cách thôn Hoắc gia không xa, nhưng Đảng Thành Quân cũng chưa đi qua, cũng chưa biết được mấy người thôn Hoắc gia, nhưng nam nhân này cùng người trong thôn không giống nhau, da thịt non mịn không nói, quần áo mặc cũng không giống người trong thôn.

Vậy chính là thanh niên trí thức trong đại đội sản xuất Thanh Tuyền, có thể thanh niên trí thức tìm anh có việc gì đó?

Đảng Thành Quân đang nghĩ đại đội sản xuất có việc muốn anh hỗ trợ, kết quả nam nhân kia mở miệng, là vì đối tượng xem mắt của anh.

"Đồng chí Đảng Thành Quân đúng không? Tôi là Chu Văn Thanh, thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Thanh Tuyền, anh vừa mới xuất ngũ trở về, khả năng trước kia chưa gặp qua." Chu Văn Thanh cười tủm tỉm mở đầu, cho rằng Đảng Thành Quân tốt xấu gì cũng phải khen tặng hắn hai câu, nhưng anh chỉ hướng hắn nghiêm túc gật đầu, coi như chào hỏi qua.

Chu Văn Thanh không biết Đảng Thành Quân trời sinh như vậy, cho rằng anh cùng Hoắc Đại Thành giống nhau, kiêu căng ngạo mạn khinh thường hắn, trong lòng tức giận muốn chết, mặt không thể hiện tốt được nữa, cuối cùng suy nghĩ, dù sao hôm nay hắn tới để phá hoại, đem chuyện này quấy nhiễu làm hỏng là được.

Chu Văn Thanh nghĩ vậy không chào hỏi nữa, vào thẳng vấn đề: "Đồng chí, anh có biết chuyện Hoắc Tiểu Dung trước đó từng có đối tượng không? Hai người bọn họ tình cảm khá tốt, Hoắc Tiểu Dung cũng một lòng với người đó, chỉ là cha cô ấy không đồng ý, hai người bọn họ liền cắt đứt, chỉ hai ngày trước, sau đó cha cô ấy tìm tới anh xem mắt. Còn tôi tìm anh, cũng không có ý gì khác, chỉ sợ anh hồ đồ không biết gì, bị người ta lừa cũng không biết. Chân trước vừa mới cắt đứt, chân sau đã đi xem mắt, ai biết bọn họ đang toan tính cái gì đâu chứ?"

Chu Văn Thanh một hơi nói xong, liền nhìn chằm chằm sắc mặt Đảng Thành Quân, quả nhiên thấy anh nhíu mày.

Chu Văn Thanh nhịn không được ở trong lòng cười hả hê.

Hắn cảm thấy lời mình nói đặc biệt tốt, lại ghê tởm Đảng Thành Quân, còn đem bản thân tẩy sạch sẽ, đem mọi việc đổ lên đầu Hoắc Đại Thành, hắn cảm thấy chỉ cần là nam nhân đều không thể chấp nhận đối tượng xem mắt của mình dây dưa không rõ với người trước đó, huống hồ hắn nói Hoắc Tiểu Dung một lòng với hắn, còn nói câu cuối mơ hồ không rõ kia, là nam nhân đều sẽ nghĩ đến đó đi? Chuyện này bất cứ nam nhân nào có thể chấp nhận?

Chỉ cần Đảng Thành Quân tức giận, thì buổi xem mắt này của Hoắc Tiểu Dung liền không thành công, vậy mục đích của hắn không phải là đạt được sao?

Chu Văn Thanh thấy Đảng Thành Quân cau mày, trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm thấy chuyện này khẳng định thành công.

Nhưng thần sắc Đảng Thành Quân không có phẫn nộ như hắn tưởng, ngược lại nhìn hắn dần dần chán ghét, cuối cùng nhìn hắn vô cùng khinh thường, nói: "Anh chạy tới đây chỉ để nói chuyện này với tôi?"

Chu Văn Thanh có một chút không hiểu, gật đầu.

Lúc này Đảng Thành Quân rất tức giận, anh sải một bước lớn tới trước mặt Chu văn Thanh, cả người như đâm vào trước mặt Chu Văn Thanh, đôi mắt ưng đánh giá hắn thoáng qua từ trên xuống dưới, nói: "Tôi thấy chú Đại Thành làm đúng, một nam nhân đã cắt đứt chạy đến trước mặt nam nhân khác nói xấu đối tượng trước, đổi lại là tôi tôi cũng không đồng ý."

Nói xong đẩy Chu Văn Thanh ra, làm hắn lảo đảo, lùi vài bước mới đứng vững, khi hắn phản ứng lại nhìn Đảng Thành Quân thì tức giận vô cùng, Đảng Thành Quân đã bước đi thật xa!

Chu Văn Thanh:???

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra như vậy, tức giận đến mức tại chỗ chửi ầm lên.

Hắn phí hết tâm tư lừa dối Hoắc Ni để biết tin đối tượng Hoắc Tiểu Dung, nghĩ anh từng làm lính hỏa khí khẳng định lớn, nói không chừng sẽ chạy tới nhà Hoắc Đại Thành ầm ĩ một hồi, tốt nhất làm ầm ĩ đến mức cả thôn đều biết chuyện Hoắc Tiểu Dung, vậy là đúng ý hắn, nhưng lại không nghĩ tới Đảng Thành Quân căn bản không để bụng!

Hắn nói trắng ra như vậy, chỉ kém chưa nói Hoắc Tiểu Dung là giày rách hắn không cần, nam nhân này có hay không cóbệnh gì? Cái này cũng không quan tâm?

Chu Văn Thanh tức giận sắc mặt xanh mét, phần không cam lòng trong tâm càng rõ rệt.

Từ lúc Hoắc Tiểu Dung cùng hắn chia tay, mấy ngày nay hắn nghĩ thế nào cũng không dễ chịu, đặc biệt khi biết Hoắc Tiểu Dung sắp đi xem mắt, hắn sinh ra cảm giác phẫn nộ khi đồ vật của mình bị người khác đoạt lấy. Phẫn nộ xong, hắn bắt đầu nghi ngờ, trước khi Hoắc Tiểu Dung bị cha nhốt trong phòng còn tốt, như thế nào mấy ngày bản lĩnh như biến thành người khác.

Hắn không hoài nghi đối với mị lực bản thân, khẳng định Hoắc Đại Thành ở sau lưng giở trò gì, mới làm Hoắc Tiểu Dung không thể không đồng ý phải đáp ứng đi xem mắt.

Hắn càng nghĩ càng thấy đúng, trước khi bị nhốt Hoắc Tiểu Dung còn một dạng không phải hắn không gả, sao có thể mấy ngày liền thay đổi tâm tư.

Nhất định là Hoắc Đại Thành ép cô, nghĩ như vậy, tức giận trong lòng với Hoắc Tiểu Dung không còn, toàn bộ chuyển lên đầu Hoắc đại Thành, trong lòng nghĩ tới một biện pháp cực kỳ độc ác.

Không phải Hoắc Đại Thành khinh thường hắn sao? Thà rằng đem Hoắc Tiểu Dung gả cho một nông dân sống ở địa phương chứ không muốn gả cho hắn, không phải sao? Vậy hắn càng muốn phá hỏng lần xem mắt này, người trong thôn biết càng tốt. Làm Hoắc Tiểu Dung gả đi không được, xem Hoắc Đại Thành làm thế nào để gả cô đi! Còn Hoắc Tiểu Dung, cô thích hắn như vậy, hắn chỉ cần nhẹ nhàng dỗ dành một thời gian ngắn, Hoắc Tiểu Dung ngoan ngoãn vâng lời, ánh mắt luôn sùng bái hắn không phải sẽ trở lại sao?

Sau đó chờ cô tự nguyện gạo nấu thành cơm, Hoắc Đại Thành không đem gả cô cho hắn còn có thể gả cho ai!

Chu Văn Thanh đã tính xong mưu kế độc ác, lại không nghĩ đến mới bắt đầu đã xảy ra biến cố.

Đảng Thành Quân này có tật xấu gì sao? Sao không dựa theo kịch bản ra bài!

Đảng Thành Quân đem nguyên nhân mình đến trễ nói với Hoắc Nhung, cô tức khắc cảm thấy lửa bốc lên đến tận đỉnh đầu, cũng bất chấp duy trì hình ảnh trầm tĩnh lâu nay, đôi mắt to bị sự tức giận thiêu đến sáng lấp lánh, nhìn Đảng Thành Quân hỏi: "Hắn thật sự nói như vậy?"

Anh gật gật đầu.

Nếu không phải chính cô nhắc tới, anh cũng không tính nói chuyện này cho cô biết.

Lúc Chu Văn Thanh nói những lời đó dúng là anh đều nghe được, nhưng căn bản không tin, anh không biết mục đích Chu Văn Thanh tìm anh là gì, nhưng một nam nhân trước đó chia tay quay đầu liền nói xấu cô với nam nhân khác, thậm chí không ngại hủy hoại thanh danh người ta, lời hắn nói, Đảng Thành Quân một chữ cũng không tin.

Hơn nữa so với lần đầu gặp Chu Văn Thanh, anh càng tin tưởng người giới thiệu thím Thu Vân, mỗi lần nhắc tới cô gái nhà họ Hoắc kia, lời khen đều một sọt, anh không thể chỉ nghe từ một phía Chu Văn Thanh.

Còn cô gái kia, dù cô thật sự cùng Chu Văn Thanh nói qua chuyện đối tượng, chỉ cần khi hai người xem mắt, hai người bọn họ đã chia tay, những chuyện khác anh không quan tâm. Loại lời nói kia của hắn chẳng những không làm anh sinh ra chán ghét với Hoắc Nhung, ngược lại có chút đồng tình, nếu là anh thực sự thích một cô gái, mặc kệ vì cái gì không ở cùng nhau, anh đều không thể cũng không muốn buông tay, ở trước mặt người khác nói cô ấy nửa câu không đúng.

Loại diễn xuất này của Chu Văn Thanh, anh thật sự chướng mắt.

Mà hiện tại, anh vô cùng may mắn đã tới, một cô gái có ánh mắt trong veo như vậy, cười rộ lên giống như quả hồng ngọt ngào, căn bản không có khả năng là người trong miệng Chu văn Thanh nói tới.

Nếu anh không tới, vậy sẽ lại đi con đường giống hắn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play