Edit: Trúc Linh

Beta: Thiên Mạc

Một tuần sau, cuối cùng Khương Dao cũng đã đóng máy.

Sau khi chụp ảnh với những người vừa thân quen vừa xa lạ trong đoàn phim, cô nhận được một bó hoa cẩm chướng lớn với những ngôi sao lấp lánh, đó là kết thúc viên mãn cho cái chân đang bầm tím của cô.

Bình thường đạo diễn đều mắng cô tới mức máu chó ngập đầu giờ đây cũng trịnh trọng vỗ vai cô, gửi lời chúc tốt đẹp nhất:

“Sau này đừng giỡn với tác phẩm của tôi nhé!”

Khương Dao cảm động nước mắt lưng tròng, chân thành nói: “Tôi nhất định sẽ gặp lại đạo diễn vào ngày thành công nhất.”

Hai người trao cho nhau cái ôm đầy giả dối, cuối cùng nhân lúc mọi người không thấy vẫn buông nhau ra.

Từ đoàn phim đi ra, Khương Dao thở dài một hơi, add wechat với mấy người diễn viên có quan hệ tốt trong đoàn, sau đó ngồi lên xe, cũng không quay đầu nhìn lại cứ thế đi ra sân bay.

Cởi kính râm xuống, Khương Dao nheo đôi mắt đào hoa, trìu mến nhìn người đại diện của mình:

“Nếu tạm thời không có lịch trình gì thì em sẽ trở về trường để chuẩn bị cho vở kịch tốt nghiệp.”

Mấy năm gần đây cô đã ở ngoài diễn lâu rồi, nếu ngay cả vở diễn để tốt nghiệp cũng không hoàn thành thì sẽ không thể lấy được bằng tốt nghiệp mất.

Phùng Liên đưa kẹo cao su cho cô, vừa nhìn trộm vừa cẩn thận nói: “Anh nghĩ em đừng quá quan tâm chuyện này, bây giờ mọi người đều đang chạy tới phim trường để phỏng vấn mà em thì vẫn còn đang chờ ở sân bay đấy.”

Khương Dao nhai kẹo cao su, thờ ơ nói: “Chẳng lẽ em lại không diễn được vở kịch nhỏ này sao, xong chuyện lần này em nhất định sẽ xin nghỉ phép.”

Phùng Liên chột dạ sờ cằm, ra vẻ bình tĩnh nói: “Này, em có muốn biết một tin tức tốt không?”

Khương Dao dừng nhai cao su, kinh ngạc nhìn Phùng Liên: “Tin tốt gì?”

Phùng Liên nhún vai, hướng mắt ra ngoài cửa sổ: “Anh cũng không biết rõ lắm, có lẽ là sau này sẽ gặp đấy.”

“Anh…” Khương Dao nhíu mày, luôn cảm thấy Phùng Liên như có gì muốn nói nhưng lại thôi.

“Khi nào thì em trả cái áo sơ mi kia?” Phùng Liên nhanh chóng dời đề tài cắt ngang những lời nói sắp tới của Khương Dao.

Quả nhiên, khi nhắc tới Quý Nhược Thừa, Khương Dao liền quên đi những nghi ngờ trước đó của mình, cô đắc ý nhướng mày: “Chuyện này anh không cần bận tâm, chờ khi về trường, anh cũng không cần phải suốt ngày an ủi em đâu.”

Một mình Phương Liên kiêm rất nhiều chức, vừa là người đại diện vừa là người giám hộ của Khương Dao.

Bình thường nếu không phải chạy tới học viện điện ảnh thì là tới đưa kịch bản cho cô rồi lại đưa cô đi ăn, đúng chuẩn ân cần chăm sóc chu đáo, bởi vậy mà luôn khiến người khác nhìn vào với ánh mắt kỳ quái.

“Được rồi, anh sẽ không làm phiền em, nhưng em cũng không được trốn anh, hiện giờ em ở trong lớp cũng tính là có chút danh tiếng, với lại sẽ có rất nhiều đoàn phim tỏ ý muốn tiếp xúc với sinh viên tốt nghiệp, em nhất định phải nắm lấy cơ hội.” Phùng Liên vừa xách túi của Khương Dao vừa lải nhải.

Máy bay bình an đáp xuống Đế Đô, Khương Dao và Phùng Liên lập tức đường ai nấy đi, Phùng Liên trở lại công ty để báo cáo chi tiết, Khương Dao về trường học để cứu vớt tình nghĩa thầy trò đang dần đi vào ngõ cụt.

Mối quan hệ dường như không cách nào khôi phục được.

Khương Dao đưa tay lên xoa huyệt Thái Dương, mí mắt nhảy dựng lên.

Dương Ngọc Mân làm chủ nhiệm của lớp biểu diễn đã nhiều năm, dạng học trò gì cũng đã thấy qua nhưng khi đối mặt với Khương Dao vẫn không biết nên làm gì.

“Cuối cùng cũng trở về rồi, em không về thì tôi còn tưởng em đang chuẩn bị cho việc dành giải Oscar đấy.”

Nhìn đi.

Đây chính là ngữ điệu âm dương quái khí dùng để phê bình chỉ trích.

Khương Dao cười tủm tỉm đưa cho cô ấy một điếu thuốc, một tay che gió, một tay vặn bật lửa, giúp cô ấy đốt điếu thuốc.

“Em không phải là đang đi thực hành những gì được cô dạy sao, nếu như không đi mài dũa thì kỹ thuật diễn nhất định sẽ không thể cải thiện được.”

Dương Ngọc Mân hít sâu một hơi, thuốc tốt, vừa ngửi thấy mùi liền biết giá cả không hề nhỏ, nhấc mắt lên nhìn Khương Dao biết cô đang lấy lòng.

“Thôi được rồi, cô cũng không nói em nữa, nhưng em phải học tập bạn Liễu Ức Nhất trong việc lựa chọn hướng đi một chút.”

So sánh các bạn trong lớp với nhau quả nhiên chính là truyền thống tốt đẹp của đất nước mênh mông này, kéo dài hàng trăm năm cùng với hàng tỷ học sinh toàn quốc.

Khương Dao liếm hàm trên, rũ mắt xuống, khẽ cười nói: “Cô ấy không phải là nữ sinh đẹp nhất trong lớp biểu diễn sao, điểm xuất phát cũng sẽ khác với em.”

Dương Ngọc Mân biết tình huống trong nhà Khương Dao, nghe thấy vậy liền lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: “Ồ, em lại muốn nói về điểm xuất phát với tôi?”

Khương Dao chớp mắt, vô tội đáp: “Cô à, với kỹ thuật diễn của em bây giờ, nếu cứ động một tí là nữ chính của một bộ phim truyền hình lớn thì cũng không thích hợp đúng không ạ?”

Cô nói như vậy nghe thật đường hoàng giống như mỗi bước đi đều phải rất chắc chắn.

Nhưng cái này có thể lừa gạt được người khác lại không thể lừa được Dương Ngọc Mân.

“Muốn trau dồi kỹ thuật diễn thì có thể nhờ đạo diễn chiếu cố, còn những gì mà em nhận được trong những năm qua cô không muốn nói đến.”

Dương Ngọc Mân biết rõ trong nhà Khương Dao có mối quan hệ rộng, tài nguyên dồi dào, thật ra để Khương Dao một lần thành danh thì không khó, cô ấy rất xem trọng Khương Dao nhưng lại không hiểu Khương Dao muốn đi con đường như thế nào.

Mỗi chủ nhiệm đều có sự mệt mỏi của mình, cả ngày tiếc nuối thay Khương Dao, buồn bực đến nỗi không còn tâm trạng hút thuốc nữa.

Khương Dao thấy chủ nhiệm lớp nghiêm túc, cũng không nói ra mấy lời chọc cười nữa, thu liễm lại, cười nói: “Cô cũng biết tình huống của em rồi đấy, cho dù không làm được thì cũng không sao cả.”

Đúng là không sao thật, tiếng tăm nhỏ đều dựa vào quan hệ, tiếng lớn dựa vào thực lực, tuy cô có thể dựa vào nhà mình để tiến thân nhưng nếu như vậy chẳng phải là cả đời này cô sẽ sống trong sự mờ mịt không rõ con đường phía trước hay sao.

Cũng giống như trước đây khi bố cô muốn cô ra nước ngoài để học tài chính, không có bất kỳ hy vọng gì về việc cô sẽ thành tài khiến người ta đỏ mắt chủt nào.

“Khương Dao, cô cảm thấy trong lòng của em đang có tâm sự.” Dương Ngọc Mân ý vị thâm trường nhìn cô nói.

Mí mắt Khương Dao run lên, mỉm cười thừa nhận.

Cuộc nói chuyện kết thúc trong tiếng thở đầy bất lực của chủ nhiệm, cuối cùng cô cũng có thể về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.

Trong bốn người ở ký túc xá, chỉ có một mình cô là đi nơi khác đóng phim, ba người bạn còn lại cả ngày làm tổ ở Đế Đô, lúc chuẩn bị tốt nghiệp, tài nguyên đều giống như nhau, trở thành quan hệ cạnh tranh, vì thế không khí trong ký túc xá có chút ngột ngạt.

Lúc cô đẩy cửa đi vào, cũng chỉ thấy Hà Đinh Trữ đang quét dọn vệ sinh, vừa thấy cô liền vui mừng kêu lên: “Cậu đã về rồi à?”

“Đúng vậy, tớ có mang quà về cho cậu đây.” Khương Dao buông túi xuống, lại gần ôm lấy bả vai của Hà Đinh Trữ.

Trong lớp của họ, Hà Đinh Trữ được xem là thành thật nhất, điều kiện gia đình bình thường, lại không phải con một, cho nên sẽ thân thiện với người khác hơn, những chuyện lớn nhỏ trong ký túc xá đều là cô ấy giải quyết hết.

Hà Đinh Trữ buông cây chổi lau nhà xuống, dùng mu bàn tay thân mật cọ vào khuôn mặt Khương Dao, sau đó thò lại gần duỗi tay sờ sờ: “Đây là cái gì?”

“Ê từ từ, cái này là của tớ.” Khương Dao đem túi trong suốt đựng áo sơ mi trắng đặt ở đầu giường.

Ánh mắt Hà Đinh Trữ sắc lại: “Áo sơ mi của nam, cậu mua cho ai?”

Khương Dao híp mắt cười, ra vẻ thần bí nói: “Không phải tớ mua, là người khác cho tớ mượn.”

Hà Đinh Trữ như là nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Không phải là cậu đi theo nam diễn viên nào đó ở đoàn phim…”

Khương Dao đẩy cô ấy một cái, bất đắc dĩ nói: “Nghĩ cái gì không đâu, tớ là người như vậy sao?”

Hà Đinh Trữ lấy quà của mình xong chỉ cười mà không nói.

“Phải rồi, sao cậu không đi gặp tổ làm phim? Tớ thấy hai người kia đều đi ra ngoài hết cả rồi.” Khương Dao cất đồ đạc xong thì trên người cũng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, cô ngồi trên ghế giật giật cổ áo cho mát hơn.

“Tớ đi rồi nhưng không khả thi lắm.” Hà Đinh Trữ nhắc tới chuyện này với vẻ không hứng thú.

Tuy Hà Đinh Trữ lớn lên không tính là xuất sắc nhưng cũng có vẻ đẹp thanh tú, huống hồ mấy năm nay cô ấy nỗ lực học tập, vẫn luôn là người đứng đầu, nhưng có vẻ cô ấy vẫn chưa gặp được may mắn của mình.

Khương Dao cắn môi dưới, đồng tình nói: “Trong buổi thử vai, cậu có căng thẳng không?”

Tố chất tâm lý của Hà Đinh Trữ không tốt lắm, nhìn thấy đạo diễn hung dữ thì sợ hãi nhát gan, bởi vậy nên đôi khi gặp bất lợi trong việc tuyển chọn.

Bất quá cô cũng hiểu, Hà Đinh Trữ là người có ánh mắt cao, những bộ phim mà cô đi diễn căn bản là không lọt vào mắt của cô ấy.

“Không phải, bộ phim {Lượn lờ} tớ đã được qua rồi, lúc ở trong đoàn phim tới nghe nói chưa quyết định nữ chính nhưng cuối cùng lại dành cho Liễu Ức Nhất.” Hà Đinh Trữ ngẩng đầu nhìn Khương Dao.

Ách… Đừng nhìn tớ như vậy!

Khương Dao rời ánh mắt đi, không được tự nhiên sờ chóp mũi nhìn chằm chằm vào chiếc giường đối diện.

Hà Đinh Trữ tiếp tục nói: “Cái này còn chưa tính, cậu có biết {Xuyên qua thời gian} không? Nghe nói nam chính là Trương Trọng Tuân, đây giống như tài nguyên của Liễu Ức Nhất, có người đứng phía sau.”

Khương Dao dùng ngón tay vỗ trên đầu gối, mồ hôi trên người cũng đã khô, mắt đào hoa nhấc lên: “Dù sao thì cô ấy cũng là nữ sinh đẹp nhất của khoa mỹ thuật nên việc được công ty lớn ký hợp đồng cũng là điều dĩ nhiên.”

Vạn năm không dùng danh xưng thí sinh.

Lại càng không ghen tị.

Cô cũng không biết Hà Đinh Trữ nói ra lời này là có ý gì.

Lúc trước, khi Khương Dao mới vào trường, cũng là một trong những mỹ nhân, có một đoạn thời gian cô cùng Liễu Ức Nhất tranh nhau kịch liệt về vị trí hoa khôi nhưng bởi vì độ truyền bá về vẻ đẹp Liễu Ức Nhất của các sinh viên bên khoa mỹ thuật rất mạnh mẽ nên cuối cùng vị trí hoa khôi thuộc về Liễu Ức Nhất.

Mấy năm nay, cô như gà mờ tiến vào đoàn làm phim, thường xuyên bị người ta phàn nàn, cho nên mọi người mới thấy mệnh của cô và Liễu Ức Nhất hoàn toàn khác xa.

Hà Đình Trữ bị ủy khuất đương nhiên là sẽ hy vọng tìm được sự đồng cảm của Khương Dao, hai người đều là những người nhỏ bé không bối cảnh, chỉ biết nhìn tài nguyên của Liễu Ức Nhất mà thở dài.

Nhưng thực tế Khương Dao đang giả vờ bản thân là kẻ nhỏ bé đáng thương không có bối cảnh, cho nên không có cách nào ôm cô ấy vào lòng cùng nhau khóc rống được, vì thế cực kỳ cảm thấy chột dạ.

Hà Đình Trữ không biết, Trương Trọng Tuân chính là nghệ sĩ dưới trướng công ty nhà Khương Dao, người kia còn từng đánh đàn vào dịp sinh nhật Khương Dao.

Khi đó, Khương Dao và bố đang giận dỗi nhau, vừa mới phát ra tính khí thì liền nghe thấy tiếng đàn êm ái đột ngột vang lên, mắt Trương Trọng Tuân cũng không chớp lấy một cái nhưng trong lòng chắc chắn là đang cảm thấy rất phiền.

Khương Dao cắn nhẹ khớp xương của ngón trỏ, ánh mắt mơ màng.

Có nên nói với Hà Đinh Trữ rằng bộ phim này không phải Liễu Ức Nhất muốn đến là đến, cuối cùng thì miếng bánh này sẽ rơi vào tay của tiểu hoa đán có lưu lượng khác không?

Nhưng Hà Đình Trữ sẽ tin chứ?

“Cậu đang nghĩ cái gì thế?” Hà Đình Trữ không nhận được sự đồng tình, có chút mất mát.

“Đang nghĩ cái kịch bản xuyên qua này khá tốt.””Khương Dao chà tay, thật tình cảm thấy nên khích lệ lần đầu tư này của ông già nhà mình.

“Ai mà không biết là nó tốt chứ, thật là làm người ta cảm thấy hâm mộ, đó chính là nam thần Trương Trọng Tuân đấy.” Hà Đình Trữ dựa vào ghế, gật đầu, lẩm bẩm nói.

Khương Dao sờ vành tai, không biết nên nói gì tiếp.

Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên, không thể không thừa nhận điều này đã cứu cô khỏi cuộc trò chuyện đang bế tắc này.

Cô lấy điện thoại ra.

Đó là một tin nhắn, ánh sáng chiếu vào làm người ta hoa mắt.

Trương Trọng Tuân: Sư muội có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play