Phùng Liên chỉ mất hai giờ, đã cảm nhận được nỗi đau thấu tâm cam của người mẹ mất đi đứa con mình yêu dấu.
Đêm qua, nam diễn viên mời rượu Khương Dao đều trở thành đối tượng tình nghi của anh ta, anh ta tức đến nổi có thể chạy thẳng vào phòng ngủ đem Khương Dao mang đi ra ngoài.
Nhưng mà hai giờ sau, Phùng Liên ngồi sững trên đất cuối cùng cũng ý thức được, anh ta đã đánh mất nghệ sĩ duy nhất trong tay mình, cô con gái cưng của sếp lớn đã bị đánh mất.
Sự nghiệp của anh ta đã mất, lương tâm của anh ta đang bị khiển trách, Phùng Liên ôm chân ngồi trong phòng Khương Dao khóc.
Sau lỗi lầm này, một cuộc điện thoại xa lạ đã vực dậy tinh thần của Phùng Liên
"Phùng Liên, đêm qua em đã trốn ra ngoài được." Khương Dao cầm điện thoại của Quý Nhược Thừa, giọng điệu mềm mại có chút áy náy.
"Cục cưng, em chạy đi đâu rồi!" Phùng Liên nhìn điện thoại tuyệt vọng la lên.
Từ khi làm quản lý nghệ sĩ tới nay, đây là lần đầu anh ta đối với nghệ sĩ của mình tức giận, anh ta sợ tới mức phát khóc.
Khương Dao cũng sợ, mắt nhắm lại, tinh nghịch thè lưỡi.
Làm cho một chàng trai khóc đến như vậy, cô thật sự cảm thấy có lỗi nhưng cô vẫn phải nói những gì cô muốn nói.
"Phùng Liên, em cho anh địa chỉ, anh mang một bộ nội y đến dùm em."
Phùng Liên: "..."
Nhắc đến tình huống xấu hổ này, đêm qua cô mắc mưa cả người ướt sũng. nàng đêm qua mắc mưa, ẩm cái hoàn toàn triệt để, quần áo đã thay còn trong phòng tắm của Quý Nhược Thừa.
Vừa dậy không nghĩ được nhiều, bây giờ nghĩ lại thật sự mất mặt muốn chạy về nhà.
Quý Nhược Thừa dựa vào cửa chờ cô, nghe cô nói đến nội y còn xấu hổ quay đầu đi hai tai nóng lên.
Khương Dao nói chuyện điện thoại xong, cô đảo mắt, duỗi tay, đem điện thoại đưa qua.
"Cảm ơn."
Quý Nhược Thừa nhận điện thoại, nhếch nhẹ môi, đưa mắt về phía phòng khách: "Tôi có làm bữa sáng em muốn ăn không?"
Anh chờ câu trả lời của Khương Dao, nhưng mà Khương Dao vẻn vẹn sững sờ nửa phút.
Bữa sáng Quý Nhược Thừa tự tay làm?
Trước đây cô không phải một lần tưởng tượng ra Quý Nhược Thừa mặc đồ ở nhà đem bánh mì bỏ vào lò nướng sau đó hâm nóng sữa, trên chảo còn có xúc xích Đức chiên.
Sau đó anh xoay người mỉm cười ôn nhu, không cần nói gì, toàn bộ thế giới đều sáng.
"Như thế nào?" Quý Nhược Thừa hơi nhíu mi, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Mặc dù không biết nhiều nhưng anh có nghe nói chế độ ăn của diễn viên bị kiểm soát nghiêm ngặt, có lẽ vì vậy mà Khương Dao gầy, là vì quay phim cần?
Khương Dao lập tức che giấu đáy mắt kích động, ra vẻ thoải mái vẫy vẫy cánh tay, ngôn ngữ gian mang theo thử: " Thầy Quý đối xử với học trò cũ đúng là đúng là nghĩa trọng tình thâm."
“Nghĩa trọng tình thâm” bốn chữ có ý nghĩa sâu sắc, làm cho người ta hiểu ý của cô, nhưng lại phá lệ các quy tắc.
Quý Nhược Thừa hơi nheo mắt, ánh mắt dịu đi không ít, anh giương mắt ra vẻ thâm trầm nói: "Bởi vì học trò của tôi, đều hiểu được tôn sư trọng đạo."
Khương Dao liếm môi dưới hoàn toàn như người trên mây, để quản lí qua một bên.
Cô thích sự nghiêm túc của Quý Nhược Thừa, anh càng nhã nhặn, càng cấm dục, lại càng làm cho người khác muốn xé bỏ lớp bảo vệ của anh ấy, đem dục vọng thể hiện ra bên ngoài.
Nhưng cô phải cố chịu đựng, bây giờ cô còn không lọt được vào lớp bảo vệ của Quý Nhược Thừa.
Một chút bữa sáng rất ngon.
Khương Dao không biết mình nhìn lén Quý Nhược Thừa bao nhiêu lần, đương nhiên người bị nhìn lén cũng biết, anh làm bộ như không biết thôi.
Khi Phùng Liên hùng hổ chạy tới, Khương Dao vừa mới lau miệng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, vẻ mặt quản lý Phùng trở nên phức tạp.
Khương Dao đang mặc một chiếc áo sơ mi dài rộng rõ ràng không phải của cô, đôi chân dài mảnh khảnh, trên đầu gối miệng vết thương vừa mới vảy kết, có vẻ điềm đạm đáng yêu. Một cúc áo ngay cổ áo được cởi ra, để lộ một vùng da.
Lại kết hợp mang một bộ nội y…Chẳng lẽ đêm qua rất kịch liệt nên đã xé rách ?
"Phùng Liên, cảm ơn anh đã vất vả." Khương Dao nhận lấy túi trong tay Phùng Liên, nhíu mày, mím môi, bộ dạng rất đau khổ.
Phùng Liên không có cách nào tức giận với cô, chỉ có thể trừng mắt.
Khương Dao ôm gói to đi vào phòng thay quần áo, Quý Nhược Thừa nhìn Phùng Liên liếc mắt một cái, đưa tay ra chào hỏi: "Xin chào, tôi là Quý Nhược Thừa."
Mẹ nó Quý Nhược Thừa!
Trái tim Phùng Liên lệch đi một nhịp, đương nhiên anh biết tên Quý Nhược Thừa, cũng biết Khương Dao đối Quý Nhược Thừa có ý tứ.
Bộ dạng thật là đẹp mắt, bằng cấp cũng là thật cao, trách không được đem Khương Dao mê muội .
Nhưng trong lòng anh ta đang rỉ máu, ở mặt ngoài như trước làm
Anh ta lau tay vào quần , cười híp mắt nói: “Quý giáo sư, ngưỡng mộ anh đã lâu.”
Nhưng vừa dứt lời, anh ta đột nhiên ý thức được ngưỡng mộ đã lâu này mình dùng không đúng rồi.
Bọn họ trong ngành giải trí, có thể nói giáo sư đại học là một nghề ngưỡng mộ, còn không phải nghệ sĩ nghe nói qua sao, điều này giống với việc anh ta bán đứng Khương Dao.
Anh ta đang nghĩ cách sửa sai lỗi lầm của mình, không thể để cho cô gái nhà mình mất mặt, nhưng Quý Nhược Thừa dường như không có biểu cảm ngạc nhiên nào, Phùng Liên đem lời nói nuốt trở vào.
"Quần áo em ấy đã thay còn trong nhà vệ sinh, để tôi đi lấy đưa cho anh." Quý Nhược Thừa không thân với Phùng Liên, dưới tình hình này anh cũng không tiện giải thích khúc mắc của mình với Khương Dao.
"Chờ một chút giáo sư Quý, tôi còn có chút việc muốn hỏi." Phùng Liên có chút do dự, anh ta xoa xoa tay, bộ dáng muốn nói nhưng lại không biết nói sao.
Phùng Liên chật vật một hồi lâu, mới vấp váp nói: "Thật ra, mọi người đều là người trưởng thành, có cái gì nói tôi liền thoải mái nói."
Quý Nhược Thừa chăm chú lắng nghe, tay để đến trong túi quần, giương mắt nghiêm túc nhìn Phùng Liên.
“Đêm qua, có dùng bao không?”
"..."
Bầu không khí lúng túng, xấu hổ, Quý Nhược Thừa trầm mặc một lát, đưa tay lên sờ mũi, mặt có chút đỏ.
Anh tuy rằng là người trưởng thành, nhưng nhiều năm nghiêm cho kiềm chế bản thân lại trời sinh tính đạm bạc, đối với vấn đề này thảo luận trực tiếp anh cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa quản lý của Khương Dao có chút hiểu lầm, anh làm sao có thể làm chuyện như vậy với Khương Dao.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi là của thầy của em ấy."
Nhìn vẻ mặt muốn tìm hiểu của anh ta, Quý Nhược Thừa vẫn là không được tự nhiên cho khỏa thuốc an thần.
Anh vừa dứt lời toàn thân như bị thiêu đốt cả người nóng rần lên.
Phùng Liên giật mình há miệng, tất nhiên câu trả lời này không nằm ở dữ liệu của anh ta, sau một lúc lâu mới nổi lên tươi cười, thật tình thật lòng cổ vỗ tay.
"Anh thật sự là một người thầy tốt."
Không khí rõ ràng càng xấu hổ, hai người nhìn nhau không nói gì, lẫn nhau giả cười.
Khương Dao thay xong quần áo của mình, bước ra khỏi phòng.
Do đầu gối bị thương, nên Phùng Liên mang cho cô một chân váy và áo thun ngắn tay màu trắng.
Vóc dáng của cô gọn gàng nhưng lại tinh tế, bình thường đa số chụp hình đều thể hiện được đường cong cơ thể qua mỗi bộ trang phục, hôm nay cô để tóc xoăn, mặc trang phục thanh lịch lại đơn giản, giống như học sinh cấp ba.
Khi đó Khương Dao buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy đồng phục, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, đặc biệt tươi trẻ.
Bản thân Quý Nhược Thừa không ngờ gần sự xuất hiện của Khương Dao lại gây ấn tượng sâu sắc mãi không quên như vậy trong lòng anh.
"Áo sơ mi này em giặt sạch sẽ đem trả thầy." Khương Dao vuốt tóc, đưa áo sơ mi mới thay cho Phùng Liên.
Quý Nhược Thừa lắc đầu: "Không cần, tôi..."
"Em còn có việc phải làm, hôm qua cám ơn thầy ạ ." Khương Dao nhanh chóng cắt lời Quý Nhược Thừa, vỗ vai thúc giục Phùng Liên.
Phùng Liên cười,gật đầu: "Tạm biệt thầy Quý."
Anh ta đương nhiên nhìn thấu được suy nghĩ của Khương Dao, dùng áo sơmi này làm lý do để gặp mặt Quý Nhược Thừa một lần nữa.
Bằng không cái này ở nhà Quý Nhược Thừa, bỏ vào máy giặt là xong, sao phải làm phiền phức như vậy.
Không chỉ mình Phùng Liên nghĩ vậy, ngay cả Quý Nhược Thừa cũng thấu được tâm tư của Khương Dao, nhưng anh chỉ là khẽ gật đầu, nhìn theo Khương Dao và Phùng Liên rời đi.
Hoá ra không phải lúc nào lý trí cũng chiến thắng .
Anh rõ ràng biết đêm qua chỉ là tai nạn ngoài ý muốn nhưng anh đã rung động bởi vì một câu nói của Khương Dao "Thầy đút em." Quý Nhược Thừa đứng yên nhớ lại sau đó liền cầm máy tính ăn mặc chỉnh tề ra cửa.
Ngày hôm qua trì hoãn tiến độ, hôm nay đại khái lại kéo dài suốt đêm .
Trên Mặt đường còn đọng lại những giọt nước do trận mưa đêm qua, lắng đọng lại một đêm, lốp xe dính đầy bùn không chịu nổi, vài chiếc lá xanh mỏng manh còn dính trên thềm đá. Thủ đô vẫn còn được bao phủ bởi tầng sương mai, hình ảnh thị thành cũng đã nắng chiếu rực rỡ.
Khương Dao đến chỗ quay trễ, bị đạo diễn mắng không thương tiếc.
Nữ chính đang che nắng nghỉ ngơi, thấy Khương Dao đứng dưới nắng gắt ăn mắng, vui khi thấy người khác gặp hoạ bĩu môi khinh thường, ngay cả chân đều đung đưa.
Bộ phim nhàm chán, không khí thiếu đi niềm vui, không có ai là mục tiêu, nhưng ai trở thành trò cười chính là lấy lòng mọi người.
Chẳng qua hôm nay trùng hợp là Khương Dao thôi, hơn nữa còn là trẻ tuổi xinh đẹp Khương Dao, điều này làm cho người qua đường có cảm giác thu hút đến lạ thường.
Dù có đẹp đến đâu, dù là nam thanh nữ tú, còn không phải bị sản xuất đạo diễn thậm chí ánh sáng, tạo hình đều bị mắng.
Đều do bạn không may mắn.
Phùng Liên mỉm cười gượng gạo nhận lỗi sai về mình, dùng tiền mời nhân viên đoàn phim đồ uống.
Nhưng Khương Dao lại không có gì phản ứng, thật không giống như cô là người bị mắng.
Phùng Liên trong lòng hiểu rõ, Khương Dao không phải là da mặt dày, cô chỉ không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Thật sự có đôi khi, anh ta cảm thấy Khương Dao rất lạc quan có đôi khi lại cảm thấy cô không khoa trương.
Người khác nói cô kiêu ngạo, nhưng cô cho tới bây giờ không khinh thường ai, giống như cùng hợp long sáo đều có thể cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
Nhưng muốn nói cô nhiệt tình, cảm thấy không chân thật, ít ai có thể làm cho cô đối xử nhiệt tình từ con tim.
Nói đến cùng cô thật tình lòng để ý cũng chỉ có ánh mắt một người, thậm chí làm chút việc gì đó, đại khái cũng là vì hợp mắt người đó .
Phùng Liên cau mày, bất an nhéo gói to áo sơ mi trong tay.
Tình yêu vốn là không bền, nữ diễn viên vì yêu quá luỵ sẽ dùi dập.
"Đang suy nghĩ gì vậy, cầm điện thoại dùm em." Khương Dao nghịch ngợm đẩy Phùng Liên, đưa điện thoại cho anh ta.
Phùng Liên giật mình hoàn hồn: “Anh sạc cho em."
Khương Dao nhìn bộ dạng bối rối của anh ta, liền xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Thật ra tâm trạng của cô hôm nay rất tốt, ngay cả bị chế giễu đều không thể ngăn cản được tâm trạng vui vẻ này.
Trong lòng cô có trực giác nhạy bén, dường như trong tình huống đó, Quý Nhược Thừa đã thả lỏng với cô, mà lúc anh thả lỏng cảnh giác, lại rung động rồi.
Phùng Liên không đi theo cô, anh ta ngồi ở trong xe với bảo mẫu xe, thẳng sống lưng, hai chân khép lại, đặc cung kính khách sáo nói: "Chào Giang tổng."
"Chào cậu, Dao Dao gần đây đã rất tốt chỉ hơi gầy, ngày hôm qua tham gia chương trình thực tế, không cẩn thận ngã bị thương chân."
"Không có việc gì, đều xử lý tốt , Dao Dao đặc biệt nỗ lực."
"À Giang tổng, tôi có chuyện..."
"Anh có thể sắp xếp cho Dao Dao một vai trong bộ phim ‘Vượt dòng thời gian để đến’ không? Nhưng đừng nói cho em ấy biết."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dao Dao: Nói tốt làm sao có thể đối ta làm như vậy chuyện. (mỉm cười)
Quý lão sư: Giới hạn cho tấu chương. (vô tội)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT