Edit: Khánh Ngọc
Beta: Khanh
"Ôi, Quý lão sư, ai lại quan trọng đến như vậy, có thể làm cho anh chạy ra ngoài khi đang có cuộc họp."
Từ Hòa Vĩ cầm tập tài liệu và vỗ vai Quý Nhược Thừa, biểu cảm vui sướng khi người gặp họa.
Đại hội toàn trường, trong phòng hội nghị đều là lãnh đạo nhà trường, một số người trong số họ là cán bộ cấp bộ, lúc đám người này nói chuyện Quý Nhược Thừa lại có thể tự nhiên gọi một cuộc điện thoại làm cho anh ta vô cùng sợ hãi.
Quý Nhược Thừa lãnh đạm liếc anh ta một cái quay sang bên cạnh hạ giọng: "Tôi cúp máy trước, em nghỉ ngơi thật tốt."
Sau đó anh cất điện thoại đi rồi mỉm cười: "Xin lỗi."
Từ Hòa Vĩ nhất quyết không tha chắn ở trước mặt anh cười híp mắt nói: "Quý lão sư sẽ không yêu đương phải không, trong viện đều đang trông cậy vào học sinh của Lã Gia Ân tạo ra thành tích đáng đắc ý đấy."
Nhắc tới người cố vấn của anh ở nước ngoài, Quý Nhược Thừa có chút xúc động ý tứ hàm xúc không rõ "A" một tiếng, một tay đẩy vai Từ Hòa Vĩ ra, nghiêng mình đi qua.
Từ Hòa Vĩ mất ăn mất ngủ tại nơi làm việc, sắp gầy như người giấy lại bị Quý Nhược Thừa đẩy một cái lắc lư.
Anh ta nhìn bóng lưng Quý Nhược Thừa cắn răng nhéo cặp hồ sơ trong tay.
Ở trong phòng hội nghị, Quý Nhược Thừa có tư cách ngồi ở trung tâm bàn tròn tham dự thảo luận mà anh ta chỉ có thể cùng với một số giáo sư mới ngồi ở chiếc bàn dài tạm thời được trường mang đến.
Cơ hội tốt như vậy mà Quý Nhược Thừa còn nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó thậm chí còn bỏ dở cuộc họp để gọi điện.
Thật sự là lãng phí thời gian, đúng là ỷ vào việc được viện coi trọng mà.
"Quý Nhược Thừa..."
Từ Hòa Vĩ hít sâu một hơi đi tới văn phòng lại luôn bị nghẹn một hơi.
Anh ta không thể chấp nhận được, Quý Nhược Thừa không chăm chỉ bằng anh ta nhưng anh có thể làm mọi thứ đều hơn anh ta.
Đây không phải là vấn đề thực tế mà nó là vấn đề căn bản nhất, một câu hỏi về chỉ số IQ.
Đôi khi làm việc chăm chỉ để chống lại tài năng là không có khả năng.
Nhưng anh ta không cam lòng, anh ta chỉ muốn chiến đấu với những người có tài năng hơn anh ta.
Huống hồ đáng được ăn mừng là hiện tại tâm tư của Quý Nhược Thừa rõ ràng, cũng không biết là ai có thể làm cho anh hết lần này đến lần khác phân tâm.
Thật sự cũng quá nông cạn, ít hôm nữa công thành danh toại có địa vị, muốn loại đàn bà gì mà không có, giờ lại tự cản đường mình.
Anh ta mới vừa đi đến cửa văn phòng, lấy chìa khóa mở cửa ra, bên cạnh vang lên âm thanh: "Từ lão sư, ngày 11 em muốn xin nghỉ phép được không, em muốn về nhà một chuyến."
Từ Hòa Vĩ vừa nhướng mắt nhìn là nghiên cứu sinh mà anh ta mang theo.
"Em về nhà làm gì?" Ngữ khí anh ta lạnh lùng, sắc mặt cũng rất tệ làm nữ học sinh sợ tới mức càng do dự.
"Em… Lâu rồi không về nhà, ba mẹ đang nhớ em."
Từ Hòa Vĩ đẩy cửa ra, đem cặp hồ sơ ném một cái lên trên sofa xoay người nhìn chằm chằm nữ học sinh: "Em về cái gì mà về, em xem tôi có về nhà không? Tiến độ của hạng mục chậm như vậy làm sao có thời gian để về nhà!"
Nữ học sinh bị anh ta nói cho á khẩu không trả lời được, môi giật giật nhưng vẫn là không dám tranh cãi gì, cuối cùng chỉ có thể yên lặng lui ra ngoài.
Cô ta mới vừa đi đến cửa thang máy, bạn cô ta cùng đến xin phép tràn ngập phấn khởi ôm vai cô ta: "Thế nào, thế nào rồi?"
Nữ học sinh uể oải lắc đầu lau nước mắt một phen.
"Tớ không biết nữa, anh ta cả ngày điên cuồng công tác như vậy, còn bắt chúng ta cũng phải làm việc điên cuồng, đến bây giờ ngay cả yêu tớ cũng chưa trải nghiệm, đều là học nghiên cứu nhưng vì sao Quý lão sư không ép các cậu, lúc đó nếu tớ có thể đạt thêm vài điểm trong bài kiểm tra thì đã được Quý lão sư chỉ dạy rồi."
Bạn cô ta vỗ vai: "Ôi trời, làm gì có người nào có thể như Quý lão sư đâu."
Nữ học sinh ngẩng đầu nhìn trần nhà nỗ lực đem nước mắt nghẹn trở về: "Mấu chốt là bộ dạng của Quý lão sư tuấn tú như vậy, nếu vì thầy ấy mà phải liều mạng tôi cũng làm, tôi cũng sắp bị rối loạn kinh nguyệt luôn rồi!"
Bạn cô ta khẩn trương bịt miệng cô ta lại: "Cậu nói nhỏ chút đi, không có khả năng đâu, một lát nữa lại bị đại biến thái của các cậu nghe được đó."
Trong hành lang tiếng khóc nức nở trở nên nhỏ dần, nhưng bầu không khí trầm mặc dường như vẫn chưa thay đổi.
Quý Nhược Thừa đem bản thân nhốt trong văn phòng, nhắm mắt lại trong đầu trống rỗng.
Anh rất ít khi lười biếng nằm ở trên sofa như vậy, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không làm.
Khoảng thời gian này hơi khác một chút, so ba năm không bận tâm gì khác nhau hoàn toàn, cũng khác với tình cảnh gà bay chó sủa khi cao trung.
Anh không muốn dùng logic đi phân tích loại biến hóa vi diệu này, chỉ cần cảm nhận là tốt lắm rồi.
Cộc cộc cộc.
Quý Nhược Thừa mở mắt ra nằm thẳng thân mình trên sofa.
"Đàn anh, anh có rảnh không?"
Trình Viện gõ cửa cẩn thận hỏi.
"Mời vào."
Anh chỉnh đốn lại bộ đồ của mình, cẩn thận cài lại nút áo đứng lên kéo cửa ra giúp Trình Viện.
Vẻ mặt Trình Viện lo lắng, đứng ở ngoài cửa không đi vào trong.
"Anh à, anh muốn làm gì?"
Quý Nhược Thừa ánh mắt lóe lên rất nhanh khôi phục bình thường bình thản nói: "Nên làm cái gì thì làm cái đó."
Trình Viện cắn chặt răng: "Nhưng Lã lão sư sắp đến đây, nên việc cần làm... Báo cáo về trạng thái lượng tử và công nghệ nano."
Quý Nhược Thừa cầm lấy một cốc nước lạnh trong bình nước, vừa ngửa đầu uống nước, khí lạnh tràn ngập toàn bộ khoang miệng sau đó theo thực quản đi đến trong bụng.
Anh trầm mặc một lát ngước mắt lên nói: "Tôi biết."
Trình Viện túm lấy cánh tay của Quý Nhược Thừa, trong ánh mắt mang theo thương tiếc: "Đàn anh, anh nên nghỉ ngơi đi, để em thay anh đi nha."
Quý Nhược Thừa khẽ cười một tiếng gỡ tay cô ta ra: "Nếu anh ta đã dám giảng, tôi có gì mà không dám nghe chứ."
Điều hòa gió thổi vù vù, phảng phất bi thương gào thét trong hang động.
Trình Viện yên lặng rút tay về, vành mắt có chút hồng, cô ta nhẹ nhàng liếm môi khô ráp rồi nức nở nói: "Nếu lại cho em cơ hội một lần nữa, em tình nguyện đánh mất tiền đồ của bản thân còn hơn là phải nhận lấy khiển trách về đạo đức."
Cô ta che mắt cam chịu thở dài một tiếng, nước mắt theo khe hở tràn ra sau đó không để Quý Nhược Thừa nói thêm gì, ngay lập tức hốt hoảng xoay người rời khỏi.
Quý Nhược Thừa nhìn bóng lưng của cô ta, trên mặt cũng không nhịn được ý cười, anh cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó vươn tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Còn chưa bình tĩnh được bao lâu, trên di động nhảy ra một tin tức ——
"Quý Nhược Thừa, em sẽ nghe bài giảng của anh vào ngày mốt!"
Ghi chú là tiểu diễn viên.
Anh bất giác đảo mắt, hiếm khi nổi lên một chút quan tâm, anh thành thật trả lời nói: "Ngày mốt tôi đi nghe báo cáo."
Tiểu diễn viên: "Vậy thì em và anh cùng nhau nghe."
Quý Nhược Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ một lúc về bài giảng công khai, mặc dù hàng ghế trước được dành cho các giáo sư trong khuôn viên trường, có vẻ như học sinh không bị cấm đến nghe nhưng số lượng vé lại có hạn.
Khương Dao đặt điện thoại xuống và nằm ngửa trên giường.
Nằm trên giường hoàn toàn yên tĩnh.
Cô đã bí mật ghi âm cuộc gọi với Quý Nhược Thừa, sau đó cắt nó ra bằng máy tính và nghe lại nhiều lần bằng tai nghe.
Cô vừa nghe vừa không nhịn được mà cười.
Quý Nhược Thừa thật sự rất tốt.
Cô không thể không nghĩ về ngày mốt được gặp Quý Nhược Thừa, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, có lẽ còn có thể yêu cầu Quý Nhược Thừa dẫn cô đi dạo quanh khuôn viên trường.
Khương Dao là người có thể nắm chắc thời cơ, chỉ cần Quý Nhược Thừa biểu hiện ra một chút tình nguyện, cô đều có thể lấy hết can đảm để lao vào.
Kỳ thực thích đâu có nhiều đạo lý như vậy, nói đến cùng cũng chỉ là ngươi tình ta nguyện thôi.
Nghĩ xong, cô từ trên giường ngồi dậy, sau đó cẩn thận cất kỹ dãy số đã ba năm không bao giờ dám đụng vào mà ghi chú vào điện thoại di động.
Sau khi nhập số và nhìn vào cột tên thì cô dừng lại.
Điền tên có vẻ khá xa lạ nhưng điện thoại di động của cô, cô muốn viết gì cũng được.
[Chồng của em]
Không thể không muốn, không cẩn thận lại bị người khác thấy liền xấu hổ.
[Tiểu thần tiên][Đại bảo bối]
Cái này cũng rất toang, nói thế nào thì Quý Nhược Thừa cũng đã sắp ba mươi.
[Quý ca ca]
Khương Dao cũng bị bản thân ghê tởm muốn ói.
Cô nghiêng đầu bắt chéo chân cân nhắc một lúc, cuối cùng đã chọn được một đoạn nhạc sắp xếp để trở nên hợp lý và thú vị hơn.
[Đại giáo sư]
Đối với cái tên này cô cười híp mắt, sau đó cầm điện thoại trong tay lăn mấy vòng trên giường.
Trái tim khô héo của cô như được sống lại trong phút chốc, nỗi ấm ức dồn nén trong lòng bấy lâu nay cũng dần tan đi.
Chưa kịp vui vẻ được lâu thì điện thoại bắt đầu kêu.
Đột nhiên Phùng Liên gọi đến cho cô, Khương Dao nhanh chóng bỏ điện thoại trong ngực ra đeo tai nghe vào.
“Phùng Liên có chuyện gì ạ?"
"Có vẻ như những gia đình khác vẫn đang thực hiện vai trò đó vì để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, chủ tịch bên này đã tạo áp lực buộc bọn họ phải đưa ra thông báo chính thức vào lúc 6 giờ hôm nay, em chuẩn bị sẵn sàng một lát rồi phát Weibo."
"Nhanh như vậy sao?"
Khương Dao có chút giật mình, chuyện này đối với cô mà nói rất vội vàng, toàn bộ thông báo cũng quá vội vàng.
Bởi vì có Trương Trọng Tuân chương trình đã thu hút rất nhiều sự chú ý, khán giả đã mong đợi rất nhiều vào vai nữ chính nên cô vẫn rất căng thẳng.
"Đúng vậy nếu có thay đổi gì thì em nên chú ý vào blog chính thức."
Phùng Liên vội vàng cúp điện thoại giống như còn có việc khác phải làm.
Tất cả tâm tư vui vẻ mới vừa rồi của Khương Dao đều không cách nào nhớ lại, cô cầm điện thoại di động lên Weibo.
Không hiểu sao lại có chút hồi hộp và lo lắng như khi thi vào đại học.
Sau khi thông báo chính thức phát ra, có lẽ cô quá xấu hổ khi phải đối mặt với Liễu Ức Nhất, cũng không muốn gặp Hà Đinh Trữ.
Khương Dao cắn môi dưới ước gì thời khắc đó đến chậm hơn, tốt nhất là một phút đồng hồ trở thành một năm đi.
Nhưng khi thời gian đến 6 giờ tối, thông báo chính thức đã đến như đã hứa.
Cô nhìn vào tài khoản Weibo của mình trên blog chính thức, tay có chút run lên.
Nó thực sự đã được công bố và cả thế giới có thể nhìn thấy.
Cô đã làm theo hướng dẫn của Phùng Liên, nhấp chuột về phía trước do dự một lúc trong bản nháp rồi gõ bốn từ——
Xin chào, Trì Duyệt.
Vai diễn mà cô đóng là Trì Duyệt.
Blog chính thức nhanh chóng tuyên bố cô và theo dõi Weibo của cô.
Ngay sau đó một thông báo tin nhắn của người theo dõi xuất hiện, Trương Trọng Tuân đã chia sẻ Weibo của cô.
@Trương Trọng Tuân: Xin chào, Trì Duyệt thân mến. @summer gừng.
Cho tới bây giờ Khương Dao chưa từng nhận được nhiều bình luận như vậy, trước kia đăng ảnh chụp selfie cũng chỉ có một hay hai trăm fan xuất hiện, hiện tại lại có hàng nghìn bình luận chỉ với bốn từ đơn giản.
Có những người hâm mộ nghi ngờ và không chấp nhận nó, những người qua đường thì muốn ăn dưa và xem kịch, ngoài ra còn có những người hâm mộ Trọng Tuân và những người thân của Trọng Tuân.
Đại khái là Trương Trọng Tuân nói câu thân ái kia có vẻ rất ái muội, những kẻ cực đoan thậm chí còn nhảy từ Weibo của cô sang blog chính thức mắng mỏ bộ phim và đe dọa ca ca của họ không được xào CP.
Khương Dao đảo mắt trước những bình luận linh tinh.
Mặc dù bình thường cô không quan tâm nhưng tính cách của cô cũng không dễ chịu chút nào.
Fan vọng tưởng bị hại này trực tiếp bị cô kéo đen, có bao nhiêu thì kéo đen bấy nhiêu, ban đầu là hết giận sau này lại thành phân cao thấp.
Nhưng những người hâm mộ nam diễn viên thực sự không phải là nước, trong vòng nửa giờ, summer gừng kéo đen fan Trương Trọng Tuân đã được lên hot search.
Trong lúc nhất thời chướng khí mù mịt làm cho lung tung rối loạn.
Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng Khương Dao vẫn có chút phiền muộn.
Có vẻ như sự nổi tiếng là thực sự cần thiết, ít nhất là không phải lúc nào cũng bị động và bị chửi.
Cô chu miệng và ném điện thoại sang một bên, quyết định mắt không thấy tâm không phiền.
Cửa phòng ký túc xá oành một tiếng bị đẩy ra dọa cho Khương Dao run lên.
Hà Đinh Trữ vọt đến nhìn thấy Khương Dao đang ngồi ở trên giường, biểu cảm có chút không được tự nhiên: "Thì ra cậu ở trong ký túc xá."
Xong rồi xong rồi.
Vừa rồi kéo đen rất vui vẻ cư nhiên đem Hà Đinh Trữ quên mất.
Khương Dao có chút đau đầu hàm hồ nói: "Tôi lập tức đi ra ngoài."
Hà Đinh Trữ cười ra vẻ thoải mái lại gần ôm thắt lưng Khương Dao: "Chúc mừng nha, tôi nhìn thấy trên Weibo rồi."
Khương Dao cảm giác bản thân giống như bị một con rắn quấn lấy khó có thể hô hấp.
"Tôi còn tưởng rằng là tài nguyên của Liễu Ức Nhất, không nghĩ tới là của cô ký túc xá của chúng ta liền vui vẻ." Hà Đinh Trữ đem cằm đặt lên trên bờ vai của Khương Dao vô cùng thân thiết cọ cọ.
Ha ha.
Sợ cái gì thì cái đó đến.
"Đúng rồi tôi nghe Đồng Đồng cách vách nói Liễu Ức Nhất mắt sưng cả lên, trang điểm dọa người phỏng chừng không nghĩ tới việc đã cầm kịch bản rồi cũng có thể mất nhân vật đi."
Cứu mạng với.
Khương Dao trợn trừng mắt.
"Cố gắng hết sức, tôi tin cậu." Hà Đinh Trữ vỗ nhẹ vào lưng cô.
Thời tiết rất nóng nhưng toàn thân của Khương Dao lại nổi da gà.
Sau khi được Hà Đinh Trữ thả ra, Khương Dao nhanh chóng xách túi đi ra ngoài tìm nơi nương tựa là Phùng Liên.
Kí túc xá này chắc sẽ không thể quay lại một thời gian.
Cô có thể cảm nhận được Hà Đinh Trữ nhìn chằm chằm vào cô cho đến khi cô biến mất ở cửa.
Đó là một ánh mắt đầy phức tạp như bị bỏ rơi, lại như tràn đầy phẫn uất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT