Edit: Trúc Linh

Beta: Thiên Mạc

Khương Dao đi đến trước cửa ký túc xá, dừng lại một lúc lâu, ngón tay sờ phong bao đựng kịch bản, cô không đẩy cửa đi vào, xoay người lại gọi điện cho Phùng Liên.

“Anh tìm cho em một phòng ở khách sạn, hôm nay em muốn ở bên ngoài.”

Nếu như ở ký túc xá, cô chắc chắn rằng mình sẽ không thuộc được lời thoại nào.

Hà Đình Trữ đem nỗi oán hận với Liễu Ức Nhất lên người cô, bởi vì lúc trước cô cứ giấu giấu diếm diếm nên càng ngày oán khí càng nặng hơn.

Một lúc sau, Phùng Liên đáp lại: “Chủ tịch đã tới Đế Đô, hay là em đến khách sạn của ông ấy đi.”

Khương Dao hít một hơi thật sâu.

Có lẽ là khoảng thời gần đây thấy cô lăn lộn khó khăn nên ba cô không nhịn được muốn tới thị sát.

Áp lực này vô tình nặng hơn.

Đã nói là sẽ làm cho mình nổi lên nhưng đến cuối cùng cũng không thấy nổi lên tí nào.

Cô gãi gãi tóc, đi xuống cầu thang.

Cô vừa mới đi, cửa ký túc xá liền mở ra một khe nứt nhỏ, ló ra một bên mặt, cẩn thận nhìn một chút, sau đó không tiếng động đóng cửa lại.

Âm thanh sột soạt mơ hồ truyền ra.

“Hai cậu biết vì sao cô ta không về ký túc xá không?”

“Không biết.”

“Có khả năng là lại vào đoàn phim mới rồi.”

Hà Đình Trữ do dự nói: “Không thấy cậu ta chạy tổ vậy mà vẫn có thể vào đoàn phim được, bội phục, bội phục…”

Hoàng hôn dần xuống núi, ánh mặt trời dần tắt.

Khương Dao ngồi trên xe Phùng Liên, đi thẳng đến khách sạn Châu Tế.

Gõ cửa rồi đi vào, ném bao đồ xuống, lười biếng nói: “Bố?”

Khương Sở Niên nhìn cô từ trên xuống dưới, nhíu mày: “Hôm nay lạnh như vậy mà con không mặc quần giữ ấm cho chân sao?”

Khương Dao vô tội bĩu môi, cúi đầu nhìn hai chân trắng bóng của mình.

“Vậy con cứ thử lăn lộn tiếp đi, đến khi già bị thấp khớp là tốt lắm rồi.”

Khương Sở Niên vừa nói vừa vươn tay lấy điều hòa điều chỉnh nhiệt độ ấm lên.

Khương Dao kéo ghế lại, ngồi lên rồi lấy điện thoại ra nghịch.

Khương Sở Niên “Hừ” một tiếng, tay chống nạnh, bất đắc dĩ nói: “Bố đúng là nuôi ra một bạch nhãn lang* mà, lời bố nói thì không nghe vậy mà người khác chỉ mới nói một câu thì con đã nghe theo rồi.”

*bạch nhãn lang (sói mắt trắng): chỉ người vong ân phụ nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Khương Dao ngước mắt lên: “Cái gì mà là người khác chứ, đó là con rể tương lai của bố đấy.”

Nhắc tới Quý Nhược Thừa là cô lại nghĩ tới quán đồ ăn Nhật, không ngừng một giây một phút nào.

Lúc anh nói “Tôi biết rồi.” Khi ấy, chân Khương Dao liền mềm nhũn.

Trước kia, cô đặc biệt hận thân phận thầy giáo - học trò này, cảm thấy đây là trở ngại tình cảm của Quý Nhược Thừa dành cho cô nhưng bây giờ lại cảm thấy mối quan hệ này có chút vi diệu xen lẫn sảng khoái.

Cô rất thích lúc anh tự xưng mình là thầy, chỉ cần là lời anh nói, cô nguyện ý nghe.

Khương Sở Niên thở dài một hơi: “Tí nữa cùng bố đi đến một bữa tiệc.”

Khương Dao ngước mắt từ màn hình điện thoại lên, ánh mắt có chút đề phòng: “Đi làm gì ạ?”

Khương Sở Niên cũng không muốn lừa cô: “Đi gặp đạo diễn của đoàn làm phim, phải thể hiện cho thật tốt nhưng cũng phải chú ý chừng mực, rốt cuộc thì con cũng là con gái của bố.”

“Đi gặp sao? Nhưng con còn chưa thử vai.”

Khương Dao cắn môi dưới.

Cô thừa biết, không cần Trương Trọng Tuân ra mặt thì cha cô cũng sẽ không chịu được mà ra tay.

Khương Sỏ Niên đang rất vui mừng vì đây là lần đầu tiên Khương Dao chủ động sử dụng tài nguyên của nhà mình.

Khương Sở Niên duỗi tay chỉ vào cô, chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Lúc đầu bố nói con học tài chính thì con không chịu học, con cho rằng kinh doanh rất đơn giản sao? Con cho rằng bố của con cả ngày rất rảnh rỗi, rảnh tới mức ngồi máy bay tới Đế Đô chỉ để ăn một bữa cơm thôi à?”

Khương Dao bị nghẹn lời.

Tự dưng nói chuyện này làm gì.

Cô chỉ muốn làm một người ngay thẳng chính trực, kết quả cô lại có lỗi với mọi người.

“Bố bớt giận, bớt giận, con đi là được mà.”

Trước kia, cô rất ít khi đi cùng Khương Sở Niên đến các bữa tiệc, phần lớn là lêu lổng bên nhóm bạn của mình.

Khương Sở Niên bảo vệ cô rất tốt, đặc biệt trước đây ông không hề có tâm tư cho cô tiến vào giới này bởi vậy những người thân cận bên cạnh và những nghệ sĩ nổi tiếng đều không biết đến sự tồn tại của Khương Dao.

Nói ra cũng cảm thấy rất buồn cười, lại chuẩn bị dùng những kịch bản quen thuộc ấy trên bàn ăn.

Ăn uống linh đình, dùng lời nói có cánh khen lẫn nhau, bắt tay vui sướng, hợp tác vui vẻ.

Khương Dao ngồi yên trên ghế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, giữa một đám ồn ào thì cô chỉ trốn vào góc không có người, đặc biệt im lặng.

Cuối cùng bừng tỉnh sau tiếng chạm cốc thanh thúy vang lên.

Chuyện cứ thế mà quyết định.

Cô còn nghĩ đến chuyện khác, ví dụ như gương mặt lạnh lùng của Liễu Ức Nhất.

Khi trời chưa sáng hẳn, trên kia không có sao.

Cô không nói bản thân mình có tham vọng trong sáng nhưng đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, trong lòng vẫn không được thoải mái.

Buổi chiều ngày hôm sau, cô đúng hẹn đến thử vai, đạo diễn và nhà sản xuất đều ở đây, trên mặt giống như còn mang theo hơi say đêm qua.

Cô lúc này bỗng dưng muốn cảm ơn đoàn phim đã rèn luyện cho cô một trái tim cường đại.

Sau khi buổi thử vai hoàn thành, cô lại nhận được một phần kịch bản mới tinh: “Chúng tôi rất coi trọng cô, Trọng Tuân cũng vừa lòng với cô nhất, hợp tác vui vẻ.”

Khương Dao nở nụ cười, cong đôi mắt lên.

Hóa ra Trương Trọng Tuân vẫn mở lời giúp cô.

Cô cảm thấy càng buồn trong lòng.

Người này rõ ràng cảm thấy cô rất phiền phức vậy mà tại sao bây giờ lại tỏ thái độ ân cần với cô?

Cô mang theo kịch bản về trường, cất vào trong tủ, còn cố ý khóa lại.

Điều làm cô vui chính là Hà Đình Trữ cũng đã vội vàng đi tiến vào tổ làm phim, không có thời gian nói chuyện bát quái.

Dựa vào ghế, Khương Dao cầm điện thoại do dự hồi lâu, sau đó nhắn tin cho số điện thoại mà cô đã ghi nhớ ba năm nay.

“Em có hơi khó chịu trong lòng.”

Cô không mong rằng bên kia sẽ có phản hồi, bởi vì đối với Quý Nhược Thừa mà nói, đây chỉ là số lạ, có thể bị chặn không chừng.

Coi như là cô trút bầu tâm sự đi.

Gửi tin nhắn xong, cô đặt điện thoại một bên, bắt đầu tẩy trang trên mắt.

Mới lau xong một con mắt, điện thoại rung lên.

Cô cúi đầu xem liền thấy hai chữ.

“Khương Dao?”

Trai tim cô đập loạn xạ, rồi sau đó như được cấp thuốc trợ tim.

Khương Dao cẩn thận liếm môi dưới, miệng lập tức ăn một ngụm son.

Cô ném đồ tẩy trang xuống, nhìn điện thoại một lúc lâu, bấm mấy chữ sau đó lại xóa đi, không biết nên trả lời như thế nào.

Lúc cô đang do dự, đột nhiên có cuộc gọi đến làm Khương Dao sợ tới mức giật mình, thiếu chút nữa ném luôn điện thoại.

Quý Nhược Thừa gọi điện cho cô?

Quý Nhược Thừa lúc trước đổi số điện thoại chỉ vì muốn cắt đứt liên hệ với cô giờ đây chủ động gọi điện cho cô?

Khương Dao muốn rơi nước mắt.

“Alo.” Cô cẩn thận cầm lên nghe.

“Đã có chuyện gì xảy ra, sao lâu như vậy còn chưa về?”

Âm thanh hôm nay của Quý Nhược Thừa có chút trầm xuống, lời nói xuyên qua điện thoại nghe cực êm tai, còn có chút ôn nhu.

Khương Dao chớp mắt, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Không có việc gì.”

“Em có chuyện gì hay không tôi không cảm nhận được sao.”

Anh vẫn luôn phân biệt được lúc nào thì Khương Dao cố ý gây chú ý với anh lúc nào thì tâm tình của cô thực sự không tốt.

Khi còn ở Thịnh Hoa, Khương Dao thường xuyên nghịch ngợm, thậm chí vì muốn làm anh lo lắng mà không tiếc ngã xuống hố cát trước mặt anh.

Anh biết hết, hơn nữa vì không muốn làm cô buồn nên anh vẫn luôn phối hợp với ý nghĩ của cô.

Đến sau này, không biết vì muốn trấn an Khương Dao hay vì nguyên nhân gì mà anh vẫn giả bộ không biết.

“Em đã lấy được vai diễn đó.” Khương Dao thở phào một hơi.

“Chúc mừng.”

Bên phía Quý Nhược Thừa có chút ồn ào, giống như là ở bên ngoài phòng học, giọng nói của anh bị lẫn tạp âm.

“Em đã đẩy bạn học của em xuống, nghe nói vì muốn diễn vai này mà cô ấy đã trả giá rất lớn.”

Khương Dao nhìn móng tay, rũ mắt xuống, cả người co lại, cảm giác áy náy trong lòng vẫn chưa qua đi.

Quý Nhược thừa im lặng một lúc rồi nói: “Cái này không trách em.”

“Vậy thì trách ai chứ?”

Khương Dao rất kinh ngạc, bởi vì trong mắt cô Quý Nhược Thừa luôn là người quang minh chính đại, giống như những chuyện không sạch sẽ không thể nhiễm bẩn anh được.

“Con người trên thế giới này, không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả, nhưng ngược lại kết quả lại đi đôi với nỗ lực.”

Khương Dao mím môi, nhẹ giọng nói: “Quý Nhược Thừa, anh nói điều quá cao thâm, em nghe không hiểu.”

Quý Nhược Thừa lúc này vừa làm cô kinh ngạc vừa làm cô bất lực.

Bởi vì trong tiềm thức cô rất sợ cô và Quý Nhược Thừa có những suy nghĩ bất đồng với nhau.

Tuy rằng lần này có sự chỉ bảo đầy hàm súc của Quý Nhược Thừa nhưng cô cũng biết Phùng Liên chắc chắn rất nỗ lực, mà bên trong sự nỗ lực đó cô không biết rằng có bao gồm ý tứ của Quý Nhược Thừa hay không.

Một lát sau, Quý Nhược Thừa cười khẽ: “Khó trách, Kỷ giáo sư nói tôi không thể nói chuyện với con gái được, vậy đi tôi sẽ đổi cách nói.” Môi anh giật giật, âm thanh ôn nhu vang lên: “Tôi chưa từng hoài nghi sự đơn thuần lương thiện của em, cho nên em không cần phải thay đổi, cũng không cần cảm thấy áy náy hay có gánh nặng gì cả.”

Khương Dao đột nhiên chớp đôi mắt vài cái.

Cô cảm thấy Quý Nhược Thừa không chỉ đơn giản là nói về vấn đề này, có lẽ còn có ẩn ý bên trong đó.

Dây thần kinh dường như bị kích thích bởi âm thanh nhẹ nhàng đó, tất cả trở nên nhanh nhẹn hơn, tập trung toàn bộ ở tai trái.

Cô nhẹ giọng nói: “Em không thay đổi gì cả, vẫn như trước đây, em cũng không muốn thay đổi cái gì hết.”

Quý Nhược Thừa im lặng hồi lâu rồi nói: “Thực ra như vậy cũng không có gì là không tốt cả.”

—----------

Lời editor: Có phải thầy Quý tình nồng đã thắm mà mặt ngoài còn e không? Kiểu này là mất vợ như chơi nha!

Beta: iu lão Quý quá đi thoii:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play