Tiêu Kỳ nhìn thấy đám cảnh sát đang muốn còng tay Tô Đàn lại, đáy mắt đen kịt đột nhiên trở nên tàn ác.
Áp suất quanh thân anh giảm xuống khiến cho người ta không rét mà run.
Tay cảnh sát cứ khựng lại ở giữa không trung.
Tất cả mọi người đều run sợ trong lòng, chỉ sợ anh nói ra điều gì đó đáng sợ.
“Bà nội tỉnh rồi.” Giọng Tiêu Kỳ lạnh lẽo.
Sắc mặt mọi người biến đổi: “Gì cơ? Tỉnh rồi à?”
Vậy mà lại thật sự cứu được người?
Tiêu Kinh Khê không tin, một cô gái mười bảy mười tám tuổi là chỉ cần một tiếng để giải quyết.
Sao có thể có chuyện đó chứ?
Tô Đàn không tỏ vẻ gì, vẫn đứng ở đó.
Từ đầu tới cuối, Tô Đàn lười biếng đứng ở trên bậc thang, hai tay ở bên ngoài túi.
Gió ban đêm thổi qua những sợi tóc xinh đẹp đen bóng của cô.
Xinh đẹp lại kiêu ngạo, còn có mấy phần phá vỡ những quy tắc bình thường.
Cô móc ra một cây bút và một trang giấy to bằng lòng bàn tay ở trong túi tiền rồi viết lên đó những chữ xiêu vẹo.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp tới cực điểm.
Tất cả mọi người cứ như thế mà nhìn cô, im lặng như tờ.
Sau mấy chục giây, Tô Đàn cũng viết xong, đầu ngón tay mảnh khảnh kẹp tờ giấy đưa cho Tiêu Kỳ: “Đây là đơn thuốc, uống một tuần.”
Tiêu Kỳ nhận lấy, nhìn thấy chữ xấu như ma ở trên trang giấy, lại nhìn lại khuôn mặt tuyệt đẹp của cô: “...”
Tô Đàn lại nhét tay vào trong túi áo khoác, không chút để ý nói: “Anh Tiêu, tôi còn có việc, đi trước.”
Nói xong, cô kiêu ngạo đi xuống bậc thang, đuôi mắt vẫn tỏ rõ sự kiêu ngạo liều lĩnh, tuyệt đối không coi ai ra gì.
Tiêu Tư Viễn: “...”
Tiêu Kỳ nhìn bóng lưng mảnh khảnh cao gầy của cô gái trẻ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, lên tiếng: “Cô Tô.”
Tô Đàn dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Người đàn ông cười một cách cao quý, hờ hững hỏi: “Lần châm cứu tiếp theo là khi nào?
Lần tiếp theo?
Tô Đàn cũng cười theo, nụ cười lạnh nhạt lại xấu xa, giọng nói nghe hơi lạnh lẽo, cô nói rất chậm: “Uống thuốc đúng giờ, một tuần sau sẽ khỏi hẳn.”
Tiêu Tư Viễn nghe vậy, sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi: “Tô Đàn…”
“Chú Tiêu, tôi còn có việc.” Cô gái trẻ bỏ lại câu nói này rồi đội mũ lưỡi trai màu đen, xoay người rời đi.
Bóng lưng mang theo sự minh bạch, đôi chân nhỏ dài thẳng tắp.
Tiêu Tư Viễn mím môi, trong lòng thầm mắng tất cả mọi người ở đây.
Đám người ngu xuẩn này khiến cho thần y tức giận!
Vừa nãy vẫn còn đồng ý ở lại hai ngày, bây giờ chỉ để đơn thuốc rồi rời đi.
“Chú Sáu, chú tìm được người ở đâu vậy?” Tiêu Kỳ nhìn theo bóng lưng Tô Đàn, hỏi.
Tiêu Tư Viễn nghiêng mặt, đối mặt với đôi mắt sâu sắc lạnh lẽo của Tiêu Kỳ, trong đầu như có dây cung đang căng, sắc mặt lại không thay đổi, nói: “Kỹ năng châm cứu của cô ấy rất tốt, tôi nghe nói bác sĩ bên này không còn cách nào nên cũng muốn thử một chút.”
Tiêu Kỳ không lên tiếng.
Không biết anh có tin hay không.
Tiêu Tư Viễn có chút sợ hãi đứa cháu này, quá thâm trầm, tâm tư vô cùng khó dò.
Ông ta ho khan một tiếng: “Nếu mẹ không sao rồi thì tôi về thành phố M trước.”
Nói xong ông ta cũng nhanh chóng biến mất.
Tiêu Kỳ nhìn chú Sáu chạy trối chết, ý nghĩ sâu xa trong mắt chậm rãi thu hồi lại.
…
Bên trong gian phòng.
Bà cụ tỉnh lại trong chốc lát, sức khỏe chưa đủ nên lại ngủ thiếp đi.
Tiêu Kinh Khê kiểm tra tổng thể cho bà một lần nữa.
Cục máu đông đã tan, những chức năng khác của cơ thể có thể tự khôi phục trong vòng lâu nhất là hai, ba tháng.
Cô ta lo lắng nhìn kết quả kiểm tra trong tay.
Thật không thể tin được.
Bác sĩ bên cạnh cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, chần chừ nói: “Cô Tiêu, có phải trước đó cô đã làm phẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong não ra ngoài nhưng cần có thời gian mới phát huy tác dụng, nên cục máu đông mới có thể tan mất?”
Nhưng mà điều này cũng không thể nói lên được điều gì.
Cứ coi như hiệu quả của phẫu thuật để dẫn mủ và dịch ra ngoài rất chậm thì cũng không thể tiêu tan cục máu đông trong một giờ.
Tiêu Kinh Khê nghe vậy, đáy mắt hơi ngưng trọng, chậm rãi nhìn về phía ba gã bác sĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT