Tiêu Kinh Khê nhìn thấy người đi ra ngoài thì lập tức tiến lên kéo bảo mẫu của bà nội: “Bà Giang, bà nội tỉnh chưa?”

Bà Giang thở dài, lắc đầu một cái, vẻ mặt vẫn lo lắng: “Vẫn chưa, bà chủ vẫn còn đang hôn mê.”

“Quả nhiên là lừa đảo.” Tiêu Kinh Khê nhếch môi: “Cô thật sự lợi hại như vậy thì tại sao trong xếp hạng ở tổ chức y học lại không có tên cô?”

Chẳng qua chỉ là học được vài mánh y thuật rẻ tiền mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ.



Tô Đàn không lên tiếng.

Sắc mặt Tiêu Tư Hàm khó coi, liếc nhìn cảnh sát, hất cằm rồi nhìn về phía Tô Đàn: “Tôi nghi ngờ cô ta lừa đảo và mưu sát, dẫn đi.”

Hai tay Tô Đàn vẫn để trong túi, nhìn cảnh sát đã tụ tập ở đây đợi cô đi đến. Cô bày ra dáng vẻ lười biếng nhưng lại ngông cuồng kiêu ngạo, coi trời bằng vung.

Cảnh sát lấy còng tay ra.



Cánh tay Tiêu Tư Viễn chắn ngang ở trước mặt Tô Đàn, ánh mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Nói Tô Đàn lừa dối ư? Mưu sát? Chứng cứ đâu?”

Tiêu Kinh Khê cười lạnh: “Chú Sáu, đầu tiên là cô ta lừa để các người tin tưởng và giao nhiệm vụ cho cô ta. Sau đó lại ở trong phòng bệnh dùng kim đâm bà nội rồi lấy máu của bà nội. Trình trạng của bà bây giờ thế nào, rõ ràng là mưu sát!”

“Kinh Khê, đừng phí lời với bọn họ nữa, mau đi làm giải phẫu cho bà nội của cháu đi.” Nói xong, Tiêu Tư Hàm nhìn về phía cảnh sát: “Đưa người mang tội danh giết người này đi đi.”

“Tôi xem ai dám!” Vẻ mặt và giọng nói của Tiêu Tư Viễn đều nghiêm túc.

Đáy mắt ông bốn nhà họ Tiêu lạnh xuống: “Tôi dám! Tiêu Tư Viễn, ông đừng quên là hai mươi năm trước ông đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu rồi! Hiện tại chuyện nhà họ Tiêu chúng tôi không đến lượt ông nhúng tay vào!”

“Ông...”

Tiêu Tư Viễn liếc nhìn Tô Đàn thấy cô vẫn bình chân như vại, sắc mặt ông ta trở nên khó coi.

Rõ ràng sắp phải lên đồn cảnh sát uống trà, tại sao vẫn bình tĩnh như vậy chứ?

Chẳng lẽ cô không biết những người kia muốn cô chết sao?

Tiêu Kinh Khê đi qua bên cạnh Tô Đàn, hơi dừng chân lại, khóe mắt khinh bỉ liếc nhìn cô: “Một tiếng sẽ tỉnh táo? Hai ngày sẽ khỏi hẳn? Không biết tự lượng sức mình.”

Chế giễu xong, cô ta đi về phía căn phòng.

Ông bốn nhà họ Tiêu không nhịn được nói: “Nhanh chóng đưa cô ta đi cho tôi, ai đó cũng không xứng tiến vào nhà họ Tiêu chúng ta.”

Tiêu Tư Viễn nghe thấy lời này thì tức giận đến bật cười.

Khó trách từ trước đến nay Tô Đàn không sợ thân phận của mình bị vạch trần, bởi vì cho dù bị vạch trần cũng không ai tin.

Ai dám tin tưởng vào việc thần y mà tất cả các gia tộc đều muốn thiết lập mối quan hệ lại là một cô gái trẻ mười tám tuổi chứ.

Bọn ngu xuẩn này!

Ông ta hít sâu một hơi, đè nén lửa giận đã lên đến ngực xuống, nhìn về phía Tô Đàn.

Cô vẫn bình tĩnh như trước.

Trời ạ!

Cảnh sát tránh Tiêu Tư Viễn, cầm còng tay đến, duỗi tay muốn bắt Tô Đàn.

Cô nhẹ nhàng rút toàn bộ những ngón tay trong túi ra.

Đếm đến ba, đúng lúc này cửa phòng bà cụ đột nhiên được mở ra từ bên trong, Tiêu Kỳ đi ra ngoài.

Tay Tiêu Kinh Khê dừng lại giữa không trung, thấy Tiêu Kỳ đi ra ngoài thì ngẩn người.

Trong lúc vô tình, ánh mắt cô ta liếc nhìn vào trong phòng, thấy bác sĩ đang nằm nhoài bên giường bệnh nói cái gì đó.

Giờ phút này, đôi mắt già nua của bà cụ lại mở ra một cái khe.

Rõ ràng là người đã khôi phục ý thức.

Cô ta khiếp sợ trừng mắt nhìn một cảnh này.

Sao có thể có chuyện này?

Lông mày Tiêu Kinh Khê nhíu chặt, đáy mắt chứa đựng sự khó tin.

Cô ta bước nhanh vào trong phòng để nhìn cho rõ.

Bà nội đang trong cơn hôn mê nguy cấp mà chỉ cần châm cứu đã có thể tỉnh táo sao?

Cô ta không tin!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play