Đỗ Thừa Ảnh cùng Lâm Kỳ nói nửa ngày nói, thái độ tùy tiện, nhìn đám giao nhân hồi lâu, giao nhân bị đóng băng ba ngày ba đêm, khi lần nữa nhìn thấy Đỗ Thừa Ảnh vô cùng sợ hãi, Đỗ Thừa Ảnh càng vân đạm phong khinh, bọn họ liền càng sợ kết cục tiếp theo.
Lâm Kỳ cũng nhìn ra Đỗ Thừa Ảnh cố ý đe dọa, bất động thanh sắc phối hợp với hắn, Thủy Kỳ Lân ăn ý dùng đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm giao nhân bị đóng băng, lười nhác ngáp một cái, lộ ra miệng răng sắc nhọn.
Sau khi thấy họ sợ hãi đủ rồi, Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc quay mặt đi, lạnh lùng nhìn đám giao nhân kia, chậm rãi nói, "Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội."
Nhóm giao nhân đã sớm bị dọa thành nhát gan, trong ánh mắt đều lộ ra chút ngoan ngoãn.
" Là ai sai các ngươi?" Đỗ Thừa Ảnh lạnh lùng nói.
Lâm Kỳ có chút kinh ngạc, y vốn tưởng rằng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sao giờ còn có người sai khiến? Y nghi hoặc nhìn về phía đám giao nhân bị đóng băng, giao nhân trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ kinh hoảng vì bị bại lộ.
Thật là một nhóm sinh vật không thích hợp để làm chuyện xấu.
Thủy Kỳ Lân há mồm hít một phần hoàng tuyền chi khí vào trong bụng, lớp băng bao trùm trên người đám giao nhân dần tan chảy. Tộc giao nhân là tộc cực kỳ đoàn kết, họ run rẩy nắm tay nhau, ánh mắt sợ hãi nhìn Đỗ Thừa Ảnh.
"Không nói?" Đỗ Thừa Ảnh nghiêng đầu hướng Lâm Kỳ nói, "Sư huynh, tránh đi trước."
Lâm Kỳ phối hợp nói, "Được, đừng làm quá bẩn."
"Ta, ta, ta nói, nói, nói..." Trong đám giao nhân, giao nhân lùn mà Lâm Kỳ thấy quen mắt khẩn trương mở miệng, nói một chữ trong miệng liền có một ít khí trắng bay ra, hiển nhiên là bị đông lạnh sắp hỏng rồi.
Nguyệt Đinh hít mấy hơi, khuôn mặt tuấn tú đông cứng thành trắng xanh như thây ma, khảm một đôi mắt đen, u oán giống như nữ quỷ, "Là, là một cái tu, tu sĩ, nói, nói lạc hà, ở, ở trên người hắn, hắn..."
Lâm Kỳ sững sờ.
Đỗ Thừa Ảnh tựa như đã đoán được trước, "Tu sĩ thế nào?"
Nguyệt Đinh lại hít vào một hơi, hàn khí giảm đi mấy phần, nói cũng lưu loát, "Tu sĩ kia thay hình đổi dạng, không có gì đặc biệt."
Cái chết của Lâm Kỳ vẫn luôn là tâm bệnh của Đỗ Thừa Ảnh, kiếp trước hắn từng hoài nghi là Bão Thúc chân nhân, không ngần ngại dùng khổ hình ép hỏi Bão Thúc, Bão Thúc thừa nhận vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm Đỗ Thừa Ảnh, vì rèn luyện hắn mà làm không ít động tác nhỏ, nhưng lại không có lý do gì để giết hại Lâm Kỳ.
Tàn sát đồng môn là trọng tội, Bão Thúc lấy lời tiên sư nói làm khuôn vàng thước ngọc tuân thủ, trong xương cốt theo khuôn phép cũ, thật sự không giống sẽ vi phạm quy củ của môn phái.
Thủy Kỳ Lân chở Lâm Kỳ cùng Đỗ Thừa Ảnh rời đi, Đỗ Thừa Ảnh trầm mặc không nói ngồi ở phía sau Lâm Kỳ, cầm chặt tay Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, y rất muốn nói cho Đỗ Thừa Ảnh biết, điều này không có ý nghĩa, kể cả bắt được hung thủ cũng vô dụng, y chỉ là một nhân vật được sắp đặt mà thôi.
Bầu không khí vui vẻ ngọt ngào đột nhiên bị phủ một bóng mờ.
"Sư huynh yên tâm," Đỗ Thừa Ảnh cúi đầu, đem cằm gác trên vai Lâm Kỳ, "Ta sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi."
Lâm Kỳ rầu rĩ ' ừm ' một tiếng.
Đỗ Thừa Ảnh ôm chặt lấy y, dùng khuôn mặt vuốt ve sườn mặt y, "Đừng lo lắng, cười lên một chút nào."
Lâm Kỳ miễn cưỡng cười một chút, Đỗ Thừa Ảnh ngưng mắt nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của y, nhẹ giọng nói, "Ngươi có phải... Biết là ai hay không?"
Dù biết cũng vô ích, Lâm Kỳ vẫn giao ra manh mối y nhận thấy được ở kiếp trước, "Trên người người nọ có mùi đan hương nồng nặc."
Đỗ Thừa Ảnh quyết đoán nói, "Đó không phải là Bão Thúc."
"Ta cũng cảm thấy không phải Bão Thúc chân nhân," Lâm Kỳ nói, "Đan hương cực kỳ nồng đậm trên người, như là cố ý."
Lâm Kỳ tính tình nhu hòa, chưa bao giờ có ác ý, là người nào xuất phát từ mục đích gì lại muốn giết hại Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh nghĩ trăm lần cũng không ra, không có động cơ, hắn giống ruồi nhặng không đầu đem từng đối tượng tình nghi tra tấn từ trong ra ngoài một lần.
Bất quá kiếp này hắn trực tiếp mang theo Lâm Kỳ rời xa Nguyệt Lộ sơn, hung thủ ngược lại lộ ra dấu vết.
Lạc hà dùng trong động phủ Lâm Kỳ, thứ nhất người này nhất định từng vào động phủ của Lâm Kỳ, thứ hai người này phải hiểu biết tập tục tộc giao nhân, thứ ba người này kiếp này không vội giết Lâm Kỳ.
Có lẽ Đỗ Thừa Ảnh không để lại sơ hở để hắn lợi dụng, cũng có thể người kia đang thăm dò vị trí Lâm Kỳ trong lòng hắn.
Vô luận như thế nào, Đỗ Thừa Ảnh đều phải bắt được người này.
Nắm chặt tay Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh lần nữa nói, "Sư huynh yên tâm, ta sẽ che chở ngươi." Hắn nói lời này không chỉ để Lâm Kỳ nghe, mà còn nói cho chính mình nghe, Lâm Kỳ ở bên cạnh hắn, nếu hắn vẫn không bảo vệ được, làm sao xứng ở bên cạnh y?
Lâm Kỳ tâm loạn như ma, lặng lẽ kêu hệ thống vài tiếng, hệ thống vẫn tiếp tục ngoại tuyến, không hề đáp lại, phỏng chừng là đang truy tổng nghệ.
Ba mươi năm, Lâm Kỳ vốn cho rằng ba mươi năm hẳn là đủ dài, nhưng mới qua mấy ngày, y liền cảm thấy ba mươi năm quá ngắn, Đỗ Thừa Ảnh làm sao chịu được.
"Chúng ta không phải đã nói sống một cuộc sống bình thường sao?" Lâm Kỳ trấn tĩnh lại, kéo tay Đỗ Thừa Ảnh, mỉm cười nói, "Chúng ta làm bạn vố nhau là đủ rồi."
"Ừ." Đỗ Thừa Ảnh đè xuống bất an trong lòng, hôn nhẹ lên sườn mặt Lâm Kỳ, "Hoạn nạn nâng đỡ làm bạn cả đời."
Lâm Kỳ rũ mắt xuống, cả đời Đỗ Thừa Ảnh khác với cả đời của y, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, "Được."
Hai người vẫn lưu lại ở làng chài, tộc giao nhân bị đánh phục, không dám làm yêu ma, để một thế hệ giao nhân đi vào, thành thật thả ra biển ' bóng ma ', khiến người không đi qua biển được, trái lại bảo hộ Đỗ Thừa Ảnh cùng Lâm Kỳ ẩn cư.
Lại là một ngày trời nắng, Nguyệt Đinh không tình nguyện cưỡi Đại Ngư lên bờ, thân mình nhỏ gầy dùng thủy thảo quấn lấy một cái vỏ sò thật lớn, dùng sức ném trên mặt đất, cả giận nói, "Đồ xấu xa! Cá tới đây!"
Trong lều tranh, Thủy Kỳ Lân nho nhỏ tinh xảo đi ra tới, nhe răng nói, "Cá chết, ngươi mắng ai xấu xa? Có tin ta ăn ngươi hay không?"
Nguyệt Đinh sắc mặt trắng nhợt, tộc đàn khắc chế khắc trong xương cốt bọn họ, tộc giao nhân từ đời này qua đời khác truyền thừa ký ức vừa nhìn thấy Thủy Kỳ Lân liền sợ hãi, cho dù thấy vô số lần, hắn vẫn sợ, rụt người lại, mạnh miệng nói, "Ta chưa nói ai, ta lầm bầm lầu bầu một mình thôi."
"Vô Hạ," Lâm Kỳ mặc lại pháp bào từ phòng trong đi ra, Thủy Kỳ Lân quay đầu lại, bay nhanh nhảy vào trong lòng ngực Lâm Kỳ, Lâm Kỳ hiển nhiên vừa tỉnh ngủ, biểu tình lười biếng khuôn mặt ửng đỏ, trong mắt tản ra thần thái, mỉm cười nhìn về phía Nguyệt Đinh, "Ngươi đã đến rồi."
Nguyệt Đinh sắc mặt nhất thời nóng lên, vô cùng lo lắng hướng bờ biển bên Đại Ngư kia chạy, vừa chạy vừa hô lớn, "Ngươi yêu quái này quá không biết xấu hổ, mỗi ngày đều cùng tu sĩ ác nhân sinh hài tử, ta chán ghét ngươi!"
Mặt Lâm Kỳ cũng đỏ, vội bưng kín lỗ tai Thủy Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân bộ dáng giả vờ nghe không hiểu, nhỏ giọng meo vài cái, nó chỉ là một con mèo đáng yêu cái gì cũng đều không hiểu mà thôi.
Thời gian ba mươi năm so với trong tưởng tượng của Lâm Kỳ nhanh hơn rất nhiều, y vẫn còn nhớ rõ đêm cùng Đỗ Thừa Ảnh ' thành hôn ' đó, ba ngày không thể rời khỏi giường, tai sao trong nháy mắt liền đi qua lâu như vậy.
Gió biển thổi bay pháp bào trên người y, rừng rậm phía sau truyền đến giọng nói Đỗ Thừa Ảnh, "Sao ngươi lại ra ngoài."
Lâm Kỳ quay đầu lại hơi hơi mỉm cười, "Ta nghe được động tĩnh liền đi ra."
Đỗ Thừa Ảnh sải bước đi tới, ôm eo Lâm Kỳ cúi người, Thủy Kỳ Lân rất thức thời nhảy xuống đi chạy xa, hai người hôn nhau trong gió biển mát lạnh trong lành, tóc đen hỗn độn giao triền ở một chỗ, Đỗ Thừa Ảnh ôm y bên môi thấp giọng nói, "Ngủ tiếp một lát?"
"Không được." Lâm Kỳ vẫn không sửa được tính thẹn thùng, cúi đầu đem trán dán ở trên ngực Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh xoa xoa mái tóc dài, cúi đầu không tiếng động cười. sư huynh hắn, trong bóng đêm mê người khiến hắn phát cuồng, vừa đến ban ngày, lại e lệ giống như xử nữ, hôn lên vành tai đỏ ửng của Lâm Kỳ, "Ta chỉ nói đùa với sư huynh thôi."
"Ta mới không tin." Lâm Kỳ túm đai lưng Đỗ Thừa Ảnh nhỏ giọng nói, sắc trời càng sáng, gia hỏa này càng hưng phấn, còn không ngừng tẩy não y nói cái gì mà trên bờ cát ngoại trừ ánh trăng cái gì cũng không có, khảm ở trong xương cốt ác liệt.(?)
Đỗ Thừa Ảnh bật cười, trời đất chứng giám hắn thật sự chỉ muốn trêu chọc Lâm Kỳ mà thôi, sư huynh hắn da mặt mỏng, hắn tất nhiên vô cùng yêu quý, chỉ là có đôi khi nhịn không được trêu đùa một phen, muốn nhìn thấy gương mặt kia xấu hổ, đó là cảnh đẹp nhất trong lòng hắn.
Tộc giao nhân ngoại trừ ra ngoài thu thập chân mây, bắt cá cũng rất giỏi, cá Lâm Kỳ thích ăn nhất là một loại cá xấu xí có khuôn mặt tựa sư tử, cũng giống Thủy Kỳ Lân, một thời gian không ăn liền thấy thiếu, Đỗ Thừa Ảnh cũng bởi vậy luyện ra tay nghề nướng cá tuyệt hảo.
Một số người có thể không quen với một cuộc sống bình thường, nhưng đối với Lâm Kỳ và Đỗ Thừa Ảnh thì lại là nghiện.
Lâm Kỳ chưa từng sống một cuộc sống yên bình và chậm rãi như vậy cùng bất kỳ kẻ nào, Đỗ Thừa Ảnh cũng thế, trong cuộc sống của hắn đầy rẫy những tranh đấu cùng người khác, làm hắn phiền chán mệt mỏi, có thể mỗi đêm ôm ái nhân cùng đi vào giấc ngủ, buổi sáng thức dậy thấy người mình yêu thương hắn liền cảm thấy mỹ mãn.
Chỉ là cái ngày Lâm Kỳ tử vong ở kiếp trước ngày càng gần, Lâm Kỳ và Đỗ Thừa Ảnh đều cảm thấy bất an, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn che giấu sự bất an này ở trước mặt đối phương.
"Qua một thời gian nữa, tiểu phù dung dưới chân núi sẽ nở." Đỗ Thừa Ảnh lôi kéo tay Lâm Kỳ, ánh mắt nhìn về rừng rậm phía xa.
"Kỳ thật ta cũng không thích tiểu phù dung lắm," Lâm Kỳ lấy hết can đảm nói, "Đỗ Thừa Ảnh, không bằng chúng ta đi mỗi nơi một chút đi."
"Sư huynh chờ lâu quá nên thấy chán sao?"
"Không có, ta chỉ nhớ tới thời điểm lúc ngươi mang theo ta ngao du ở Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu, ta muốn tận mắt nhìn xem những núi sông đó có thật sự đẹp như vậy hay không."
"Được, ta bồi ngươi."
Bọn họ nắm tay cưỡi Thủy Kỳ Lân đi khắp nơi ngắm khung cảnh Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu, mất hơn hai tháng để đi qua hầu hết mọi mảnh đất, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở làng chài nhỏ ngắm mặt trời mọc rồi lặn, vừa đi ra ngoài một chút, tinh thần Lâm Kỳ vẫn luôn cực kỳ phấn chấn.
Đỗ Thừa Ảnh bồi cạnh y cũng luôn tươi cười, hai người ngồi trên ngọn núi nhìn hoàng hôn dần buông, Lâm Kỳ cảm thán nói, "Hoàng hôn trên núi so với hoàng hôn trên biển còn nhanh hơn một chút."
Đỗ Thừa Ảnh không nói gì, trực giác của hắn cho thấy Lâm Kỳ có việc giấu trong lòng, hiện tại Lâm Kỳ có lẽ muốn nói ra.
"Sư đệ," Lâm Kỳ nắm chặt tay hắn, khoé môi mấp máy vài cái, chậm rãi nói, "Nếu...nếu như ta rời đi," lúc này y có chút nói không nên lời, thanh âm nghẹn ngào, Đỗ Thừa Ảnh không nói một lời đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng y, "Sư huynh, ngươi không thuộc về thế giới này, đúng không?"
Lâm Kỳ rất kinh ngạc, y sốc đến ngay cả nước mắt cũng ngừng rơi.
"Sư huynh," Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi nói, "Ngươi hình như biết lúc nào phải rời đi."
Đỗ Thừa Ảnh là cao thủ ở Tu Chân giới và cứu tinh dự bị, cảm giác đối với sinh tử hồn phách thật sự quá mức lợi hại, quả thực chính là cấp bậc bug tồn tại, Lâm Kỳ nhất thời cũng luống cuống, chôn trong lòng ngực Đỗ Thừa Ảnh không biết nên nói cái gì.
Gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng mơn man, Đỗ Thừa Ảnh trầm mặc hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói, "Ta có thể đi cùng ngươi sao?"
"Không được." Lâm Kỳ ngẩng mặt, hoảng loạn nói, "Ngươi không thể chết được."
Biểu tình trên mặt Đỗ Thừa Ảnh bỗng thành hiểu rõ lại bi ai, "Hoá ra ta không thể chết được."
Lâm Kỳ cứng họng, y phát hiện bản thân cũng nói không nên lời, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, y dùng sức ôm lấy Đỗ Thừa Ảnh, "Ta không có biện pháp, ta không có biện pháp..."
"Ngươi là..." Đỗ Thừa Ảnh không muốn nói ra chữ làm hắn tan nát cõi lòng kia, cắn răng nói, "Vẫn là sống ở một thế giới khác?"
"Ta..." Lâm Kỳ cành khóc to hơn, y rất hổ thẹn, hổ thẹn vì khiến Đỗ Thừa Ảnh yêu một người chú định sẽ rời đi như y, khi Đỗ Thừa Ảnh vì y tan nát cõi lòng, y lại vui vẻ về nhà chuẩn bị nghênh đón kỳ nghỉ, "Ta sống..."
"Được." Đỗ Thừa Ảnh rơm rớm nước mắt, đem mặt vùi thật sâu vào cổ Lâm Kỳ, "Vậy là tốt rồi."
Hắn đã từng nói, Lâm Kỳ có thể dùng mọi thứ y có để làm tổn thương hắn, hắn vui vẻ chịu đựng.
Lâm Kỳ khóc rồi ngủ thiếp đi trong lòng ngực Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh không ngủ, đã rất lâu rồi hắn không có ngủ, hắn không muốn bỏ lỡ thời gian từng chút từng chút một nhìn thấy gương mặt này.
Đan hương thổi đến, Đỗ Thừa Ảnh nâng đôi mắt, Thủy Kỳ Lân bên người hung ác nhìn người mới tới.
Người kia mặc một bộ hắc y, hắn như thể không thèm che dấu, trực tiếp tháo xuống mũ choàng, lộ ra một gương mặt tươi cười hiền hậu.
"Ngươi không giữ được hắn."
"Là ngươi giết hắn."
"Không phải ta, trời* cũng không."
*Chỗ này là đang nói thiên đạo nha.
Mọi người đều biết tiên sư coi trọng Bão Thúc chân nhân nhất, một tay bói toán chi thuật đều dạy cho Bão Thúc, lại không biết Tán Nguyệt chân nhân nhàn tản nhàm chán kia mới chân chính là người được tiên sư thực sự giao phó.
"Ngươi nhất định phải có kiếp nạn này, chặt đứt tình căn, vượt qua liền có thể thành thần." Tán Nguyệt chân nhân mỉm cười nói, "Y tồn tại chính là vì thành toàn cho ngươi."
Trong lòng Đỗ Thừa Ảnh đã không còn hận ý, Thiên Đạo hay trở thành thần ở trong lòng hắn đều không sánh bằng ba chữ ' ta tồn tại ' này.
"Ngươi đi đi," Đỗ Thừa Ảnh nhàn nhạt nói, rũ mắt nhìn về phía người đang ngủ say, "Ta sẽ làm như ý nguyện của y."
Tán Nguyệt chân nhân cười ý phai nhạt, quấn quýt si mê như thế, nghiệp chướng, hắn nhanh nhẹn rời đi, trong lòng lại không để bụng, hắn khi bói ra quẻ hướng về Lâm Kỳ, đã sớm gieo trên người Lâm Kỳ đan độc, tính thời gian cũng nên phát tác rồi.
Khi Lâm Kỳ tỉnh lại, trời còn chưa sáng, Đỗ Thừa Ảnh đang ôm y, thấy y mở mắt liền cúi đầu hôn giữa mày y, "Tỉnh rồi, có muốn ngắm mặt trời mọc trên núi không?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Kỳ cùng Đỗ Thừa Ảnh ngắm mặt trời mọc, y ngơ ngẩn nhìn mặt trời, nhưng ánh nắng chiếu vào trên người y lại lạnh buốt, thân thể nhuộm một tầng ma ý, mùi máu tươi từ trên người y toả ra, y chịu đau đem một búng máu ngậm trong miệng, khi tia sáng cuối cùng chiếu xuống nhân gian, tơ máu từ kẽ răng y tràn ra, "Thật đẹp."
"Sư huynh!" Đỗ Thừa Ảnh không thể tin tưởng nhìn một màn giống hệt như kiếp trước.
"Không sao..." Lâm Kỳ cố gắng cười thật tươi, giữa hai hàm răng trắng như tuyết đầy tơ máu, giơ tay dùng sức nắm lấy tay Đỗ Thừa Ảnh, "Ngươi...là... người đầu tiên..ta...yêu..."
"Không, không," Đỗ Thừa Ảnh vốn tưởng rằng chính mình có thể chịu đựng được, nhưng khi cảnh tượng đó thật sự đến, hắn vẫn không làm được, hoảng loạn nắm tay Lâm Kỳ, bất lực tuyệt vọng khẩn cầu, "...Sư huynh, đừng rời khỏi ta..."
Sau khi Lâm Kỳ đăng xuất khỏi thế giới, lập tức chạy xuống bàn điều khiển gọi điện thoại cho hệ thống, hệ thống cũng rất khẩn trương, "Đừng thúc giục, tôi đang theo dõi tuyến thế giới."
"Ừm," hệ thống bình tĩnh nói, "Cậu thành công rồi."
Lâm Kỳ tim đập loạn xạ, y trở lại thân thể của chính mình, nhưng vì cái gì trong lòng ngực vẫn đau như vậy? Đôi mắt cũng nhức mỏi không chịu nổi, "Ta có thể gặp hắn sao?"
Hệ thống, "Chỉ có một phút."
Tuyến thế giới tuyến biến thành hình hiện lên trước mặt y.
Trên vách núi, ánh nắng chiếu vào hai người đang ôm nhau, Đỗ Thừa Ảnh ôm lấy cái xác rỗng kia, biểu tình hoảng hốt như là mất đi cả thế giới.
"Sư huynh, ngươi còn sống, phải không?" Đỗ Thừa Ảnh dùng sức ôm chặt người trong lòng ngực, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói, "Vậy ngươi nhất định phải...quên ta đi..."
Hệ thống đóng cửa thế giới tuyến, đối với Lâm Kỳ nói, "Đã kết thúc, đừng khóc."
Lâm Kỳ trượt trên mặt đất, bưng kín mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay y không ngừng tuôn trào, y...rất muốn hỏi...Đỗ Thừa Ảnh có lạnh hay không...
____
🎉 Kết thúc thế giới đầu tiên 🎉
Chap kết thúc hơi dài nên giờ mới ra hic🙇 tạ lỗi với bạn nào đọc nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT