Theo lời thư ký, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về chiếc tủ đông kia, rồi lại nhìn về phía Cát Thăng Khanh.
Cát Thăng Khanh: Cháu… à, cháu sợ đám nhỏ lén lấy kem ăn ấy mà.
Thư ký: Lần trước huyện đoàn mở cuộc họp thường kỳ, đồng chí làm công tác xóa đói giảm nghèo đã đặc biệt nhấn mạnh, đồ dùng vật tư đã quyên góp cho nhà trường thì kiên quyết phải tận dụng cho tốt, không thể chỉ để đấy trang trí cho có được! Thầy Cát, chắc thầy không cấm bọn trẻ dùng đấy chứ?
Cát Thăng Khanh: Không đâu, chú hiểu nhầm rồi, hôm nào chúng tôi cũng dùng đến thật! Chẳng qua bọn nhỏ ham đồ vặt, lúc nào cũng lén lấy kem ăn, tôi sợ….
Thư ký giục y mở khoá để cho lãnh đạo xem ngày thường bọn trẻ thường được cho ăn những gì. Chính vào lúc y đang do dự, đôi mắt Kiều Chân đỏ lên, thở dài không thôi.
Kiều Chân: Lũ trẻ Bạch Sơn chúng ta đúng là đáng thương, muốn lấy cái ăn thôi cũng phải tính toán cẩn thận….
Kiều Chân: Thầy Cát cũng vất vả quá, vật tư có hạn mà phải chăm sóc cho nhiều đứa trẻ thế này, một khi lấy được ngân sách từ huyện thì việc cải thiện môi trường giáo dục là không thể chậm trễ!
Kiều Chân: Mọi người chụp nhiều nhiều ảnh nhé! Nhìn huyện A dạo này hay lên top tìm kiếm mà xem, làm tốt công tác kinh tế, lên vài cái tin nóng là các kiểu đầu tư du lịch đổ vào ngay! Huyện Bạch Sơn chúng ta cũng phải phấn đấu lên được tin nóng cả nước, không cần nhiều, một cái thôi là được!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Cát Thăng Khanh một mặt hoà nhịp vỗ tay, một mặt bình tĩnh đưa mọi người ra khỏi nhà ăn.
–
Nửa đêm, Vĩnh Quý lái xe về nhà.
Khu nhà vắng vẻ này ngay cả một người bảo vệ cũng chẳng có, lý do là vì tài sản đã bị thu hồi. Anh đỗ xe gần lối lên cầu thang, mở cốp sau ra chuẩn bị chuyển xác xuống.
Lúc cùng với Cát Thăng Khanh di chuyển chúng ra khỏi trường là anh đã nhận ra hai người này chính là hàng xóm mới của mình, Vĩnh Quý đưa ý kiến bảo đưa bọn này về chỗ ở trước rồi tìm cách giấu xác sau.
Trường học không thể thiếu được tủ đông, cái tủ đó bất cứ lúc nào cũng có thể có nhân viên tuyên truyền đến chụp ảnh. Cát Thăng Khanh rào trước, mua một cái tủ cũ rồi chở nó đến đây.
Phó Vĩnh Quý đang định kéo thứ kia xuống thì bị Cát Thăng Khanh giữ lại, đưa mắt tỏ ý camera giám sát phía trên.
Vĩnh Quý lắc đầu: Kệ nó đi, đồ giả đấy.
Cát Thăng Khanh: Anh chắc không?
Phó Vĩnh Quý rất rõ, camera cả khu này đều chỉ là mô hình, hoặc đã cắt cáp từ đời nào rồi. Anh có một ông bạn tù làm việc có liên quan đến lĩnh vực này, bình thường rảnh rỗi không có gì làm là lại kể cho người khác nghe chuyện xưa.
Hai người cõng hai chị em lên lưng, như đang khiêng hai khối thịt đông cứng ngắc, cộm đau cả lưng. Phó Vĩnh Quý thuần thục cạy khóa, vội vàng vào nhà.
Đèn mới bật lên, họ liền có cảm giác chất lượng cuộc sống của hai chị em cực kỳ cao. Nơi này với huyện Bạch Sơn nhỏ bé hẻo lánh không hề ăn nhập chút nào, như thể nó được chuyển từ gác mái của chung cư đắt đỏ nào đó đất Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu tới vậy.
Những chiếc túi Hermes bị quăng bừa góc tường, lọ kem dưỡng đen tròn cao cấp còn chẳng thèm đậy nắp, có thể nhận thấy chủ nhân của nó chẳng hề để tâm. Chiếc vali LV sành điệu trở về với vai trò vốn có của nó, biến thành một chiếc vali đầy vết trầy xước và dính bùn đất, bên trong đựng la liệt những món đồ hàng hiệu màu sắc sặc sỡ.
Người như vậy đến huyện Bạch Sơn làm gì đây? Tại sao lại đánh lén Cát Thăng Khanh?
Trong tủ lạnh chất đầy đồ nhưng tuyệt nhiên không phải đồ ăn bình thường mà giống như chất dịch được truyền qua ống thông dạ dày; cả hai nhìn nhau, nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản chút nào.
Tiếp sau đó, Vĩnh Quý tìm thấy cánh cửa thông xuống tầng hầm. Vừa mở ra, một thứ mùi hôi thối không thể tả được ngay lập tức ùa đến con đường chật hẹp nơi anh đang đứng, khiến người ta dự cảm sắp có chuyện không lành xảy ra.
Phó Vĩnh Quý bật cười: Thăng Khanh, có thấy quen không?
Cát Thăng Khanh không nói gì, soi đèn tiếp tục bước xuống. Y đã quên mất lần gần đây nhất hai người trải qua chuyện này là từ khi nào rồi, nhưng quả thực rất thân thuộc, như thể trong nháy mắt cả hai cùng quay trở về quá khứ.
Vĩnh Quý: Hồi ấy mình vẫn còn làm việc cho cụ Triều. Ông ta coi trọng mày lắm nhỉ, còn muốn kéo mày vào làm tay chân thân cận cơ mà.
Giọng điệu Cát Thăng Khanh dửng dưng: Hồi ấy em có nói với ông ta rồi, em chỉ làm “chân chạy vặt” thôi.
Vĩnh Quý phụt cười: Đã vào giang hồ thì làm gì có chạy vặt chứ.
Mùi hôi thối càng lúc càng nồng, họ vừa đẩy cánh cửa đó ra liền nhìn thấy một người đàn ông đã “hòa mình” với chiếc ghế. Trông giống như hiện thân của hãng lốp xe nào đó, cũng giống như một con nhộng tằm.
“Nó” bị dây thép buộc từng vòng vào ghế, thịt mỡ lộ ra từng ngấn rõ ràng. Bên trong cơ thể hơi trương lên vì phản ứng hóa học sau khi chết, phình như một quả bóng xoắn.
Phó Vĩnh Quý đột nhiên bật cười, Cát Thăng Khanh bèn cho anh một đá: Lên cơn gì đấy?
Vĩnh Quý: Lãnh đạo nhà chú mày hôm ấy cứ lải nhải lên hot search mãi còn gì. Chuyện lần này mình cứ báo cảnh sát đi, dù sao thì mày cũng là phòng vệ chính đáng, ông anh trên ghế này cũng không phải mình giết. Báo cảnh sát phát thôi là một cái hot search cũng không đủ đâu, phải ba cái.
Cát Thăng Khanh đang tức mà bị làm cho bật cười, đá mạnh vào người anh mấy cái liền; người nọ hết né trái lại tránh phải, không cẩn thận đá rớt cái bọc bên cạnh. Cái bọc rơi bịch xuống đất, những xấp tiền ở bên trong tung tóe ra ngoài vương vãi ra cả nửa căn phòng.
Cát Thăng Khanh sững sờ nhìn đống tiền đó, nhìn rất lâu. Y chầm chậm nhặt lên một xấp, là tiền thật thóc thật.
Cát Thăng Khanh tự lẩm bẩm: Có thể đổi bàn ghế mới cho trường rồi….
–
Chu Tiểu Thu cảm thấy dạo gần đây thầy mình tâm hồn cứ treo tận đẩu đâu. Có lúc đang nói mà ánh mắt thầy cứ hướng ra cửa sổ, nhìn về phía cây liễu dưới sân.
Chuyện đáng mừng là bàn ghế trong trường được thay mới một loạt, ngoài ra còn lắp thêm máy lọc nước, khỏi cần phải đun nước uống nữa rồi. Thậm chí tủ lạnh trong nhà ăn còn nhiều thêm vài cái, bên trong chất đầy kem socola mà trước giờ tụi nó nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ có ngày được ăn.
Ngoài ra còn có vở vẽ mới, sách tiếng Anh, phim thiếu nhi, máy chiếu…. Như thể có một thiên sứ bỏ tiền đầu tư cho trường Bạch Sơn, không ngừng thay mới đồ dùng thiết bị cho bọn trẻ.
Thầy Cát nói tất cả là vật tư quyên góp của một doanh nhân giấu tên, bởi vì làm việc tốt không muốn để lại tên tuổi nên đã yêu cầu thầy không được tiết lộ danh tính.
Thầy giáo thể dục mới đến cũng rất vui tính, biết võ thuật, biết chơi bóng rổ, biết nhảy cừu…. Cuộc sống của bọn trẻ bỗng chốc trở nên tươi mới, mỗi lần học tiết thể dục xong còn được uống sữa bò tươi ngon và ăn bánh ngọt.
Thế nhưng, thời gian lơ đãng của thầy Cát càng lúc càng thường xuyên.
Chu Tiểu Thu: Thầy Cát, công thức tính thể tích mà thầy vừa nói….
Cát Thăng Khanh định thần lại, dịu dàng mỉm cười với bọn trẻ, tiếp tục quay lên bảng giảng bài.
Có thêm Phó Vĩnh Quý, bọn trẻ có thể chia ra tốp lớn thì học môn văn hoá, tốp nhỏ học thể dục thể thao. Tiếng cười đùa ríu rít của mấy đứa nhỏ đang chơi nhảy dây vọng lại, một cô bé ngồi lên cổ Vĩnh Quý, lớn tiếng giúp các bạn khác đếm số.
Cát Thăng Khanh thở phào, tự thấy có lẽ là mình đã nghĩ nhiều rồi bèn tiếp tục giảng bài cho học sinh; bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng cửa rít chói tai phát ra từ phía cổng trường, cũng tức là có người đã ra ngoài.
Là đứa nhỏ nào đã lẻn ra ngoài chăng? Y vội vàng lao đến bên cửa sổ nhìn xuống. Chỉ thấy một chiếc Panamera đen tuyền đang đậu ngoài sân, thân xe lấp lánh; Phó Vĩnh Quý bỏ lại đám trẻ trong sân, lên chiếc xe đen kia rời đi.
Cả huyện Bạch Sơn này chỉ có cực ít người có thể mua được loại xe đó. Trong lòng y nghĩ đến một khả năng, trong phút chốc lục phủ ngũ tạng quặn thắt, trán lấm tấm mồ hôi. Bọn trẻ lo lắng gọi thầy thật lâu, Cát Thăng Khanh cuối cùng cũng định thần lại, bảo Chu Tiểu Thu lên bục giảng bài.
Cát Thăng Khanh: Tiểu Thu, con dạy các bạn đọc bài thứ 6, rồi cho các bạn viết từ mới bài số 5. Xong xuôi thì giúp thầy cho các bạn làm đề toán số 3, cả bài viết văn nữa nhé!
Y phủi bụi phấn trên tay rồi vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng học. Chiếc xe sang trọng đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng y có thể đại khái đoán được ý đồ của nó.
Phó Vĩnh Quý ngồi xe rời đi, con xe anh chạy kiếm tiền đang đậu trong sân trường. Cát Thăng Khanh lấy chìa khoá từ ngăn tủ phòng thể dục, ngồi lên ghế lái rồi lái xe ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
–
Phía Nam huyện Bạch Sơn có một mảnh đất quý, xét theo phong thủy, nơi đây được coi là “mắt rồng”.
Vẽ rồng điểm mắt rồng ắt bay, nơi có mắt rồng vận khí cực tốt, tương truyền có thể trợ giúp gia chủ làm ăn phát đạt, đời đời phù hộ.
Dân địa phương không ai không biết đó chính là nơi ở của nhà họ Bạch. Từng căn biệt thự kiểu Âu nằm san sát nhau, nơi đây còn được gọi là “lâu đài Bạch gia”, nhưng cũng có một cái tên trang nhã hơn, đó là “thư ngọc long lâu”.
Đó là toà cao nhất trong cả dãy biệt thự. Thư ngọc long lâu khác hoàn toàn với những căn biệt thự kiểu Âu tự xây quê mùa của những hộ nhà giàu mới nổi, nó thuộc phong cách cổ lâu của người Khách Gia gốc, dung hoà thêm vài phần kết cấu hình học hiện đại. Nghe nói lúc thiết kế và xây dựng tòa nhà này, nhà họ Bạch đã mời đội ngũ thiết kế nổi tiếng người Đức gốc Hoa đến, chỉ riêng chi phí thiết kế thôi đã hết năm triệu nhân dân tệ.
Một người phụ nữ thanh mảnh trong bộ đồ dệt kim màu xanh dương tươi cười mời Phó Vĩnh Quý đi vào. Trái ngược với những gì người ngoài nghĩ, người làm việc ở đây không mặc vest đi giày da mà mặc nguyên trang phục thường ngày, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất thoải mái. Điều đặc biệt duy nhất ở đây là tất cả bọn họ làm gì cũng đều rất khẽ khàng.
Người phụ nữ dẫn anh đến trước một căn phòng đầy ánh nắng. Giữa trưa, bàn ghế thuần gỗ tỏa đầy mùi hương ấm áp tạo nên cảm giác gần gũi, trên chiếc bàn trà được làm từ gỗ trầm hương nguyên miếng, ngọn lửa than hồng của bếp chè vẫn cháy đỏ rực.
Phó Vĩnh Quý đứng gần cửa nhưng lại không dám bước vào. Anh nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc, giọng nói đó rất nhẹ nhàng, êm ái như bộ lông cừu non mới sinh, bị ánh mặt trời chiếu vào thôi cũng sẽ cuộn tròn lại.
Bạch Hựu Tất: Anh Vĩnh Quý, anh vào đây đi.
Phó Vĩnh Quý vẫn đứng ngoài cửa, không dám bước vào.
Bạch Hựu Tất đang vuốt ve một con mèo có bộ lông trắng ngần. Người này từ lúc sinh ra đã nhỏ gầy, sắc mặt trắng bệch yếu ớt, hắn khẽ cười gật đầu với anh: Anh Vĩnh Quý, anh cứ vào đây đi. Chuyện năm xưa anh làm với ba em ấy, nhà em đã tha thứ cho anh rồi.
Năm ấy Phó Vĩnh Quý vào tù vì tội đánh người trọng thương.
Người bị hại tên Bạch Triều Tông, người đứng đầu nhà họ Bạch – gia tộc có thế lực lớn mạnh kiểm soát cả đất Bạch Sơn khi đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT