CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
…………………………………………….
Bạn sẽ không bao giờ gọi tỉnh được một người đang giả vờ ngủ.
Lục Gia Hòa như thể không ngửi thấy mùi máu trên người Lục Ngôn, sửa sang vạt áo cho anh.
Động tác của hắn rất cẩn trọng, sợ gai xương mọc ra trên mu bàn tay rạch vào làm tổn thương làn da của Lục Ngôn.
“Anh phải đi công tác. Hai ngày nữa mới về.” Giọng Lục Gia Hòa rất đỗi dịu dàng: “Chờ anh dọn sạch trường học là em có thể quay lại học tiếp rồi.”
Lục Ngôn tiếp tục bị hắn xích vào đầu giường. Lòng anh đang hết sức nóng nảy, nhưng không đánh trả được nên chỉ đành nhịn xuống.
Lục Gia Hòa đóng cửa: “Chờ anh về nhé.”
Nơi đáy mắt hắn là một tầng u tối đỏ như máu.
Sau khi hắn đi, căn phòng trống vắng hơn hẳn, vết máu trên tường càng đỏ hơn.
Vì khát quá nên Lục Ngôn lựa chọn ngâm mình tắm rửa. Vừa bước vào nước tắm còn đầy bồn; lúc ra khỏi nước bên trong đã vơi đi hơn nửa.
Quả nhiên cảm giác khát khô giảm xuống rõ rệt.
Lục Ngôn sử dụng máy sấy sấy khô tóc, tiện tay mở TV lên. TV vẫn mất tín hiệu như cũ.
Trên giá sách của Lục Nhan ngoại trừ tạp chí thời trang thì còn cả vài cuốn tiểu thuyết đang thịnh hành.
Điện thoại mất sóng, không gọi được. Tuy nhiên trong hộp thư đến, người liên hệ “Lâm Tư Nam” lại nhắn một tin tới, khen chiếc vảy cá mới mọc của Lục Ngôn rất đẹp, bảo rằng gã thích lắm. Còn nói nếu có cơ hội rất muốn rút thêm hai mảnh xem thử.
“……”
Lục Ngôn không nhịn được nữa, trả lời lại một câu: “Mày là ai?”
Một dấu chấm than màu đỏ nhảy ra trên màn hình. Điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng, dĩ nhiên là không thể gửi tin đi.
*
Lục Ngôn bị đánh thức. Do quá buồn chán cộng thêm việc chưa được ngủ một giấc ngon nên sau khi tắm xong không lâu, anh đã dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc, bầu trời ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu đen kịt. Có lẽ do hơn ba mươi tiếng đồng hồ chưa ăn gì nên bụng Lục Ngôn bắt đầu biểu tình.
Dưới tầng vang lên tiếng mở cửa, kèm theo đó là tiếng gọi như có như không: “Lục Nhan ~ Cô Lục ơi, xuống ăn cơm nào.”
“Nếu cậu Lục biết tôi không chăm sóc cô cẩn thận chắc chắn sẽ nổi giận cho mà xem.”
“Tôi nhận tiền lương của cậu Lục, dĩ nhiên không thể khiến cậu ấy thất vọng được, cô nói có đúng không?”
“Lục Nhan, mau ra đây.”
Không nghe ra giới tính của chủ giọng nói này, tiếng nói khàn khàn y như tiếng móng tay cọ xát vào bảng đen.
Giữa màn đêm u tối, từng tiếng bước chân xen lẫn tiếng kim loại va chạm với tường vang lên. Lục Ngôn cẩn thận nghe ngóng, cảm giác như ai đó đang kéo lê vật sắc nhọn trong diện bị kiểm soát nào đó.
Trị số hiển thị trên đồng hồ đo lường tăng vọt khi người này tới gần, mới đó đã vượt qua 1000, cuối cùng ổn định lại tại con số 1500.
Giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn bây giờ miễn cưỡng đạt tới số lẻ của vật ô nhiễm kia.
Anh quyết định đứng dậy ngay, khóa cửa phòng.
Lục Ngôn không làm vậy có ích gì hay không, bởi xích sắt vẫn đang khóa cứng chân anh. Nói cách khác, phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn trong căn phòng ngủ này.
Dòng máu khô đỏ sậm trên tường như sống lại, thẩm thấu ướt sũng giấy dán tường, nhỏ tong tong xuống sàn nhà.
Đối tượng đang tiến đến là bảo mẫu Lục Gia Hòa mời, song Lục Ngôn cũng chưa quên tin tức xem được lúc ban ngày.
Anh cầm dao găm, hít sâu một hơi, thử cắt xích sắt bằng dao. Tiếc thay, xích sắt này vững chắc hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Dao găm hai lưỡi giá 500 điểm cống hiến bị mài đến tóe ra tia lửa vẫn không để lại được bất cứ dấu vết gì trên khóa sắt.
Bảo mẫu đã đi đến cửa.
Ban đầu mụ ta muốn lặng lẽ vặn mở chốt cửa, nhưng phát hiện Lục Ngôn khóa trái cửa nên đã chuyển thành gõ mạnh.
Tuy cửa phòng chỉ được làm bằng gỗ nhưng có vẻ nó cũng đã qua cường hóa tới mức độ nhất định tại cảnh trong mơ. Ít nhất thì tiếng đập cửa điên cuồng vang vọng nãy giờ cũng chỉ khiến cửa phòng ngủ rung rung liên hồi chứ chưa tới nỗi bị gõ vỡ hẳn.
“Sao cô lại không hiểu chuyện như vậy hả Lục Nhan!” Bảo mẫu hết sức tức giận: “Mở cửa ra mau!”
Bốn đôi mắt vốn luôn mở to trong phòng lúc này đều nhắm chặt hết vào. Lục Ngôn đoán điều này thể hiện cho việc camera theo dõi trong phòng đã bị ngắt kết nối.
Lục Ngôn tìm hết mọi đạo cụ có thể sử dụng tại phòng, bình tĩnh trả lời: “Tôi không đói.”
“Không đói cũng phải ăn cơm. Anh cô chiều cô quá rồi đấy!” Bảo mẫu nói: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Rốt cuộc anh trai cô đã làm điều gì có lỗi với cô hả? Tôi chưa bao giờ thấy đứa em gái nào như cô! Cậu ấy gian nan khổ sở chèo chống gia đình dễ dàng lắm ư? Sao cô lại bất hiếu thế hả? Anh trai cô bận rộn công tác biết bao nhiêu, cô không thể để cậu ấy tập trung cho công việc được à?”
Xem ra đây cũng là hình tượng của Lục Nhan trong mắt người ngoài.
Trong cái nhìn của người ngoài, vợ chồng họ Lục bị tai nạn giao thông vốn chỉ là chuyện ngoài ý muốn, rất khó liên hệ trực tiếp đến Lục Gia Hòa.
Có lẽ Lục Nhan cũng hiểu rõ. Thế nhưng cô mất đi cha mẹ, chỉ biết giận chó đánh mèo xả ra hết sự đau khổ khó miêu tả được thành lời này.
Ngoài cửa, bảo mẫu giơ cao chiếc rìu trong tay.
Mụ ta là một người phụ nữ vô cùng đô con, cao gần hai mét, tô son môi đỏ thắm, đánh phấn mắt màu lam, mặc áo bông và quần dài. Quần áo người phụ nữ hở rộng, để lộ cái bụng như bụng Kangaroo mẹ đang nuôi con. Mấy cánh tay gầy gò như bị đốt trụi lần dò ra khỏi túi, không ngừng sờ soạng.
Đó là đứa con trai mụ ta yêu quý nhất.
Mặc dù con trai mụ ta có thói xấu nho nhỏ là ăn trộm ăn cắp, gặp em gái cố chủ khi đang trộm cắp còn nảy sinh ý đồ… nhưng con trai mụ ta thực sự không giết Lục Nhan. Con bé đó ngã chết lúc nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.
Đây là bảo bối ngoan ngoãn của mụ ta, mụ đút sữa bón cơm nuôi dưỡng nó tới tận bây giờ, là máu mủ ruột rà của lão Vương, là trụ cột tinh thần của mụ. Sao có thể chịu cảnh ngục tù được?
Tuy nhiên, bảo mẫu biết rõ tên Lục Gia Hòa đáng chết này là luật sư rất nổi tiếng trong giới. Tiếng lành đồn xa, cung cấp viện trợ không ràng buộc pháp luật cho rất nhiều gia đình khó khăn, nhiều lần khiến kẻ phạm tội á khẩu không trả lời nổi ngay trên phiên tòa, kiên quyết sử dụng hình phạt nặng nhất mà pháp luật cho phép để trừng trị từng kẻ tội phạm.
Nếu con trai mình gánh hết mọi tội danh thì chắc chắn chỉ còn con đường duy nhất là giết người đền mạng. Vì lẽ đó mà trong quá trình khắc khẩu, Lục Nhan đã bị mụ ta cáu tiết đẩy xuống cửa sổ, ngã chết.
Đó là lời khai của mụ ta.
Chẳng qua bảo mẫu không nghĩ tới một vấn đề.
Lục Gia Hòa thờ phụng pháp chế tài pháp luật, kiên định cho rằng chỉ pháp luật mới đủ quyền lực trừng phạt người có tội, dẫu cho đôi khi trong bộ luật cũng xuất hiện vài điều bất hợp lý.
Vậy mà một người như vậy lại lựa chọn dùng tư hình.
Lục Gia Hòa tốn thời gian một tháng nắm giữ tuyến đường và thói quen, hành vi của con trai mụ ta. Bắt nó đi vào một buổi đêm thần không biết quỷ không hay.
Hắn nhốt con trai mụ ở tầng hầm ngầm, thiến nó, dùng dao cắt từng tấc máu thịt của nó, cuối cùng châm một mồi lửa đốt nó thành than.
Sau khi phạm phải tội ác ngập trời, hung thủ giết người này lại như biến mất khỏi thế giới, không rõ tung tích. Thậm chí không phải chịu chế tài pháp luật gì! Chỉ có con trai chết thảm của mụ ta là cô độc bồi hồi dưới địa ngục.
Mụ ta từng vì thế mà đau lòng tột độ!
May mắn thay, tại thế giới này, bảo mẫu có thể đặt con trai vào bụng mình, giúp nó tái sinh một lần nữa.
Bảo mẫu giơ chiếc rìu đẫm máu trong tay lên, nện thẳng một phát trời giáng vào cửa.
Mũi rìu xuyên thủng qua mặt khác của cánh cửa.
Cửa gỗ không chịu nổi va chạm quá mạnh, vỡ tan tành.
“Cô Lục Nhan, đừng trốn nữa. Ra đây ăn cơm đi…” Mụ ta nở nụ cười: “Đừng trốn nữa, con trai tôi cũng nhớ cô lắm đấy.”
Bảo mẫu vươn một bàn tay ra sờ soạng, tìm được thanh chốt cửa.
Lục Ngôn nấp dưới gầm giường, rút điện thoại ra.
Điện thoại vẫn không có tín hiệu như trước.
Anh tìm được mục tin nhắn với ‘anh trai’, chẳng ôm hy vọng gửi hai chữ đi: “Cứu tôi.”
*
– Diễn đàn Thiên Khải –
Chủ đề: Tại vị trí tiếp giáp giữa thành phố M và thành phố K mới xuất hiện khu ô nhiễm, nguyên nhân bắt nguồn từ thể hợp thành của vật ô nhiễm cấp A “Thực Mộng Giả” và “Tường Oán Niệm”. Trung tâm phòng chống ô nhiễm của hai thành phố đã điều động hơn 12 Thiên Khải Giả và 110 chiến sĩ hỗ trợ tiến vào điều tra, không ai sống sót. Tạm thời liệt vào khu ô nhiễm màu cam, sự kiện ô nhiễm cấp A.
Lầu 1: Không ai còn sống??? Thế này quá khủng khiếp rồi! Có tin tức nào được gửi về nữa không?
Lầu 2: Cái đệt! Khu nhà tôi ở ngay sát thành phố K và thành phố M. Trước kia yên ổn lắm luôn… Cơ mà sự kiện Cá Ký Sinh cấp C mấy ngày trước cũng xảy ra ở thành phố K.
Lầu 3: Thế giới sớm muộn gì cũng toang thôi.
Lầu 4: Những động thái lạ thường mấy năm gần đây nhiều và rõ ràng hơn hẳn mười năm về trước. Hiện giờ tin tức về bệnh ô nhiễm và Thiên Khải Giả đã được công khai với bên ngoài… Hy vọng sẽ không gây thêm náo động lớn hơn nữa.
Lầu 5: Ngoài nước đã thành nông nỗi nào rồi. Khu ô nhiễm “Thần Quốc” màu đỏ chính là một quốc đảo nhỏ đã diệt vong đích thực đấy. Lừa gạt dưới tình trạng này vô dụng thôi. Sớm muộn gì mọi người chẳng phát hiện ra, Bộ Công luận đã tăng ca nhiều năm nay, ngày ngày xóa bài đăng trên mạng. Giờ cho họ được nghỉ phép đi.
Lầu 6: Yếu ớt mỏng manh, không còn sức lực.JPG. Tôi muốn ăn hai lát bánh kẹp phô mai (hút thuốc).
*Hai lát bánh kẹp phô mai: Xuất phát từ 1 video trên Bilibili. Chủ video chơi game Arknights trong trạng thái say xỉn, vốn dĩ định nói “两面包夹之势” (Bao vây tấn công từ hai phía), lại bị dân tình khu bình luận nghễnh ngãng nghe nhầm thành “两面包夹芝士” (Hai lát bánh kẹp phô mai), rất hài hước. Từ đó xuất hiện chữ tượng hình . Hiện tại đã được B trạm chế thành chuỗi biểu tượng cảm xúc.
……
……
Lầu 73: Tin mới nhất đây, trước đó Bạo Quân với đám con ghẻ của hắn đang xử lý “Tường Oán Niệm”. Cái tường này vốn xuất hiện ở nước ngoài, bây giờ lại chạy tới thành phố M, thế chứng tỏ hắn cũng theo vào rồi.
Lầu 74: Bạo Quân vào đó?? Nhưng sao bốn ngày rồi vẫn không thấy tin gì?
Lầu 75: Thể kết hợp Cảnh ác mộng của Thực Mộng Giả + Oán niệm luân hồi của Tường Oán Niệm, ai mà biết được rốt cuộc bên trong có bao nhiêu phó bản nhỏ… Mất chút thời gian đã là gì?
*
“Còn 15 phút nữa bắt đầu kỳ thi tuyển sinh Đại học, mời các giám thị tổ chức cho thí sinh tiến vào trường thi…”
Âm thanh phát ra từ loa nhuốm chút màu u ám.
Đường Tầm An đứng ở hành lang, dựa vào ban công hút thuốc, quan sát vật ô nhiễm vừa đi ngang qua mình.
Trên khuôn mặt của người biến dị hình thù kỳ quái này viết đầy hai chữ “ác độc”. Đối phương nhìn chằm chằm Đường Tầm An không rời, nước dãi ở khóe miệng chực chờ rơi xuống đất.
“Muốn ăn tao sao?” Giọng điệu của Đường Tầm An vô cùng ngứa đòn, xen lẫn chút cà lơ phất phơ: “Tới đây nào.”
Thế nhưng vật ô nhiễm này không dám tới. Sắp vào thi rồi. Làm trái nội quy trường thi sẽ bị giám thị xé xác thành mảnh nhỏ.
Đường Tầm An lấy thuốc an thần quân dụng ra, ngữ điệu cực kỳ thổn thức: “Không ngờ mình đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi mà nằm mơ ác mộng vẫn là kỳ thi đại học.”
Cầu thang rung lắc, nơi hành lang tối đen, một đôi mắt màu đỏ tươi sáng lên như đèn.
Gió tanh nóng hầm hập thổi mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn tới.
Một con sói hai đầu khổng lồ cao khoảng một tầng nhà bước ra từ cầu thang.
Đây chính là giám thị khảo thí.
Phương hướng bệnh biến: Khổng lồ hóa, Thú hóa.
Sói khổng lồ thở hồng hộc hỏi: “Vì sao cậu không vào trường thi?”
Đường Tầm An đặt tay lên Đường đao* bên hông. Toàn thân cây đao này đen nhánh. Nó có một cái tên rất đặc biệt – Hoàng Trần.
“Hoàng trần thanh thủy tam sơn hạ
Canh biến thiên niên như tẩu mã.”
– Trích trong bài thơ《Mộng Thiên》của nhà thơ Lý Hạ thời Đường. Dịch nghĩa: Nhìn xuống dưới ba tòa núi thần (Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu) thấy mênh mang thương hải tang điền, thế gian ngàn năm biến ảo vô thường tựa tuấn mã phi nước đại.
Dĩ nhiên đây không phải một cái tên được đặt tùy tiện. Người trong viện nghiên cứu nói rằng không ai phù hợp với thanh đao cổ xưa này hơn Đường Tầm An.
“Tất nhiên là vì… chờ ngài rồi.” Đường Tầm An rút đao ra, nở nụ cười đầy thờ ơ.
Khác với khí chất phóng khoáng thẳng thắn bên ngoài, khuôn mặt của hắn lại vô cùng lạnh lẽo, tựa như trận tuyết lớn ngày rét đậm. Bởi vậy khi hắn cười rộ lên khó tránh khỏi khiến người ta nhớ tới lớp băng tan nhỏ giọt thành dòng lúc đầu xuân.
Đường Tầm An vung đao nhanh, thu đao càng nhanh hơn.
Ánh đao lóe lên, người sói trước mặt lập tức bị chém thành hai khúc, máu phun trào ướt đế giày hắn.
Thi thể này vẫn chưa ngừng biến hóa. Bộ lông đen dày của người sói chuyển thành màu xám già nua. Cơ thể không ngừng khô héo quắt queo. Chỉ vài chục giây ngắn ngủi đã khô quắt lại, cạn kiệt nước như thịt phơi nắng.
Có hai phương pháp phá giải cảnh trong mơ. Thứ nhất là chém chết vật ô nhiễm có giá trị vũ lực cao nhất của giấc mơ này, thứ hai chính là đánh thức người nằm mơ kia.
Để tiết kiệm thời gian, Đường Tầm An luôn chọn phương án đầu tiên.
Hắn lấy đồng hồ quả quýt ra, nhìn trị số hiển thị: 97,2. Đây là trị số sẽ khiến tổng bộ trung tâm phòng chống căng thẳng đến ngất xỉu.
Chỗ tốt duy nhất khi ở trong mơ hẳn là dù đau đớn thật nhưng giá trị ô nhiễm và những vết thương dính phải đều không phải thật. Chỉ cần không chết, đồng thời không biến thành vật ô nhiễm thì vấn đề đều không đáng kể.
Không gian trước mặt bắt đầu méo mó, dàn xếp lại rồi biến thành khung cảnh khác.
Một con đường lớn không biết dẫn tới đâu xuất hiện trước mặt Đường Tầm An. Mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí. Ven đường có mấy xác khô bị thiêu rụi đang bò lê bò lết về phía trước từng chút.
“Giá trị ô nhiễm vượt qua mười ngàn, rốt cuộc…” Tầm mắt Đường Tầm An hướng về thành phố đằng xa, “Tan làm được chưa?”