CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
…………………………………………..
Thực Mộng Giả – Vật ô nhiễm cấp A.
Lục Ngôn xem qua tư liệu của nó trên diễn đàn.
Nếu Thiên Khải Giả được chia thành hệ Chiến Đấu, hệ Phụ Trợ và hệ Đặc Thù thì vật ô nhiễm cũng có cách phân loại. Đại khái là chia thành vật ô nhiễm Tinh Thần, vật ô nhiễm Sinh Hóa và vật ô nhiễm Đặc Thù.
Không thể nghi ngờ, Thực Mộng Giả chính là vật ô nhiễm Tinh Thần.
Thực Mộng Giả – Không rõ hình dạng thật, khu vực nó xuất hiện sẽ bị một màn sương dày đặc bao phủ trong phạm vi nhất định. Giá trị ô nhiễm ở bên rìa màn sương thấp, song càng gần Thực Mộng Giả thì giá trị ô nhiễm sẽ càng cao. Giá trị ô nhiễm ở đỉnh sóng là 7200, ở bụng sóng là 200.
Thực Mộng Giả thích linh hồn hoảng sợ, ăn uống bằng cách kéo người vào cảnh trong mơ, tử vong ở cảnh trong mơ chính là tử vong ngoài đời. Có nghiên cứu cho thấy, cảnh trong mơ của Thực Mộng Giả không sinh ra một cách vô lý mà dựa trên ký ức thật của những người khác.
【 Thiên phú: Thôi Miên 】
Đã từng có một thành phố giáp biên giới vì sự tồn tại của nó mà biến thành “Khu ô nhiễm màu cam”.
……
Hệ thống lựa chọn treo máy cũng vì hết cách. Nói một cách nghiêm túc thì nó cũng là thiên phú hệ Tinh Thần. Làm thể Tinh Thần chỉ sợ sẽ bị thể Tinh Thần trong người khác phát hiện ra như đạn chớp.
Dẫn Thực Mộng Giả tới, kết cục của Lục Ngôn sẽ rất thảm.
Máy kiểm đo trên cổ tay Lục Ngôn vẫn hoạt động, hiển thị trị số 3,2.
Bởi vậy có thể thấy không phải nội tâm Lục Ngôn không dao động như nét mặt, ít nhất cũng đã chịu 0,1 kinh hãi.
Giá trị ô nhiễm ở nơi này là 270.
Lục Ngôn quan sát qua cửa kính.
“Đạn bắn vào ngực tạo thành vết thương trí mạng, quần áo còn nguyên, không có vết thương khác.”
Lục Ngôn lẩm bẩm: “Phương pháp phá giải là đánh thức người nằm mơ, nhưng giấc mơ này của ai đây?”
Lục Ngôn không biết Lâm Tư Nam cách một mặt kính rốt cuộc có phải Lâm Tư Nam thật hay không. Anh mong rằng không phải.
Trời đã sáng hẳn. Lục Ngôn không biết mình nên xuống xe hay không. Chủ yếu anh sợ vừa mở cửa sẽ bị giết luôn. Giấc mơ là giả, nhưng người lại là thật.
Chẳng qua Lục Ngôn không do dự lâu lắm, bởi đồng hồ trên tay anh bỗng khẽ rung lên.
[ Giá trị ô nhiễm 3000… 4000… ]
Giá trị ô nhiễm hiển thị không ngừng tăng vọt, cuối cùng dừng ở con số 9999.
Điều này cho thấy giá trị hạn mức cao nhất dụng cụ kiểm đo được chính là 9999.
Rất rõ ràng: Có thứ gì đó đang tới gần đây.
Áp lực không khí xung quanh tăng lên rõ rệt, kèm theo đó là một mùi lưu huỳnh cực nóng.
Rất khó chịu. Không tới mười giây sau, cổ họng Lục Ngôn bắt đầu đau rát.
Trị số này đã vượt xa trị số của Thực Mộng Giả. Nếu không phải số liệu lúc trước sai lầm thì chính là Thực Mộng Giả đã tiến hóa, hoặc thứ đang tới không phải Thực Mộng Giả, mà là quái vật nào đó khác.
Lục Ngôn không hiếu kỳ về vấn đề này lắm, người ít tò mò thường sống lâu.
Anh nắm chặt dao găm trong tay, cố hết sức thở chậm lại, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Vậy nhưng vật ô nhiễm kia không hề rời đi như Lục Ngôn mong chờ.
Nó dừng lại trước cửa xe.
Từ góc độ của Lục Ngôn, anh chỉ thấy được một góc âu phục, áo sơ mi màu trắng lạnh lẽo nhuốm máu.
Xem hình dáng thì vẫn còn bình thường, đây là nam giới đã thành niên.
Tay hắn ta đặt trên chốt cửa xe.
Lục Ngôn tập trung cao độ, gần như chỉ trong khoảnh khắc tiếng cửa mở vang lên, anh lập tức tông mở cửa xe bên kia xông ra.
Nhưng rất hiển nhiên, kiểu giãy giụa này hoàn toàn vô dụng trước vật ô nhiễm không xác định.
Một chiếc xích sắt rất nhỏ quấn quanh mắt cá chân anh, kéo ngược anh về phía sau.
Trời đất quay cuồng.
Lục Ngôn ngã xuống bên chân vật ô nhiễm này.
Trong xoang mũi tràn ngập mùi lưu huỳnh. Bởi vì mùi này quá nồng nên thậm chí Lục Ngôn còn cảm thấy hình như mình đã mất khứu giác.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt.
Là nam, tuổi hẳn xấp xỉ 30. Trên làn da có dấu vết bị bỏng cháy thành than. Đặc biệt là đôi tay, làn da đã bị hòa tan hoàn toàn, lộ ra thịt đỏ au.
Bỏ qua những vết thương hơi hơi ghê rợn đó, chỉ nhìn mặt thôi thì hắn ta có thể được coi như tuấn tú.
Tin này không tốt lắm. Viện nghiên cứu đã sớm đưa ra tư liệu cho thấy vật ô nhiễm có bề ngoài càng giống người thì khả năng cấp bậc ô nhiễm sẽ càng cao. Hơn nữa còn bao gồm cả hai loại hình thái.
Lục Ngôn xác định mình chưa từng gặp vật ô nhiễm trước mặt, cũng không có cơ sở dữ liệu liên quan.
Điều này chứng tỏ những Thiên Khải Giả gặp phải hắn đều đã chết, thậm chí không thể gửi nổi tin tình báo hữu ích gì về.
‘Người’ trước mặt từ từ nhấc bàn tay đỏ tươi lên, thoáng phả ra nhiệt độ nóng rực.
Lục Ngôn ngồi quỳ tại chỗ, bị mùi lưu huynh dày đặc xung quanh ép cho không thở nổi.
Anh sắp chết rồi ư?
Trong đầu Lục Ngôn chợt xuất hiện ý nghĩ này, ấy vậy mà anh lại chẳng hề sợ hãi chút nào.
Tử vong đối với anh mà nói chỉ là lặng thinh.
Tuy nhiên, ngay sau đó, bàn tay này lại dịu dàng sờ lên góc mặt Lục Ngôn.
Rất nóng, bất ngờ là không đến mức bị bỏng.
“Em gái ơi, sao lần này em chạy xa thế?” Vật ô nhiễm này dò hỏi. Giọng nó trong trẻo lạ thường, tựa như nước suối va vào núi đá: “Anh tìm em lâu lắm rồi. May mà em không sao. Nếu không anh trai phải sống một mình thế nào đây?”
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt Lục Ngôn. Dưới tình thế nước sôi lửa bỏng, anh bỗng nhiên hiểu rõ câu “Cậu không phải bạn học nữ không có tên” kia của hệ thống rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Ở trong mộng, anh là “em gái” của vật ô nhiễm này.
*
Lục Ngôn lục lọi, lấy ra một tấm thẻ học sinh từ trong quần áo của mình.
Bên trên ghi tên “Lục Nhan”, ảnh chụp đã bị xé mất, có thể thấy dấu chạm nổi “Trường THPT số 3 thành phố M”. Thời gian là năm 2111.
Mười năm trước đối với Lục Ngôn mà nói cũng là một năm đặc biệt. Vào năm đó, cha anh bắt đầu biến dị.
Anh không biết tên vật ô nhiễm này, do đối phương gọi anh là “Em gái” nên Lục Ngôn cũng cố mà thêm cho hắn danh hiệu “Anh trai”.
Căn cứ vào vết bỏng trên người anh trai cùng mùi lưu huỳnh sót lại xung quanh, có lẽ nguyên nhân khiến anh trai biến dị liên quan đến lửa.
Ngoài ra còn có xích sắt làm vũ khí.
Lục Ngôn bị trói ở ghế phụ, vật ô nhiễm bên cạnh vậy mà lại lái xe rất giống con người.
Đường đi hơi xóc nảy, thi thể Lâm Tư Nam rung lên, rơi thẳng xuống mương, khiến Lục Ngôn rất khổ sở.
Có lẽ thấy anh nhìn chằm chằm Lâm Tư Nam lâu quá, khí áp của ‘anh trai’ bên cạnh đột nhiên lắng xuống.
“Nó chính là thằng nhãi yêu đương qua mạng với em? Lần này em chạy ra ngoài cũng vì muốn gặp nó đấy ư?” Anh trai đè cơn giận xuống, giẫm chân ga tới mức chết. “Em mới học cấp 3, học không lo học, chỉ mải yêu đương! Lúc nào yêu đương chẳng được! Cứ phải yêu lúc còn đang đi học làm gì?”
“Anh vốn đang chuẩn bị tài liệu tố tụng ở thành phố H, bảo mẫu lại nói không thấy em. Anh đã phải vội vàng lên máy bay về tìm em, thậm chí còn không kịp dự phiên tòa. Vì sao em cứ không hiểu chuyện như vậy chứ!”
“Anh thừa nhận mình khiến mấy cậu bạn trai kia của em chuyển trường là sai. Nhưng tại sao em không thể hiểu cho dụng tâm lương khổ của anh? Khi nào em mới chịu nghe lời chút đây? Em như vậy, cha mẹ dưới đất sẽ đau lòng lắm.”
Lục Ngôn: “……”
Không ngờ chuyện tình cảm của em gái cũng rất phong phú.
Chiếc xe Lâm Tư Nam lái là xe đã được cải tạo, tính năng rất xịn. Chân ga bị đạp tới mức chết, tốc độ của chiếc xe kia lập tức không khác gì cất cánh.
Thỉnh thoảng lại thấy mấy thi thể bị lửa đốt cháy thành than ven đường, gian nan bò lết trên đường như đang muốn túm lấy gì đó.
Nơi Lục Ngôn làm việc chính là khoa cấp cứu của bệnh viện. Điều này đồng nghĩa với việc anh hiểu sơ về không ít phẫu thuật ngoại khoa.
Số người bệnh bị bỏng anh cứu chữa cũng không ít. Ấn tượng sâu nhất vẫn là người bệnh bị bỏng do xe bồn chở xăng nổ được đưa tới.
Dưới nhiệt độ rất cao, toàn thân người bệnh này đều bị nóng chín, tầng da ngoài tan hết. Cơ thể sưng lớn một vòng, mọng đầy nước mủ; đôi mắt đã bị cháy hỏng hoàn toàn, không tài nào nhắm lại nổi, chỉ có một màng thịt đỏ chót bao phủ bên ngoài. Để đảm bảo cho bọn họ thở được, thậm chí còn cần cắt khí quản ra.
Khiến cho người ta khổ sở chính là dù đau tới mức này, ý thức của người bệnh vẫn tỉnh táo.
Tin tức ‘anh trai’ tiết lộ không tính là nhiều, song vẫn đủ để Lục Ngôn đoán ra đôi chút.
Nghề nghiệp của anh trai hẳn là luật sư hoặc thẩm phán. Cha mẹ đều đã mất, sống nương tựa lẫn nhau với em gái, đồng thời kiêm ba thân phận: cha, mẹ, anh trai.
Vậy nên mới nảy sinh ham muốn kiểm soát và hành vi chở che cực kỳ nghiêm trọng.
Bản thân anh trai cũng như các bậc cha mẹ Trung Quốc khác, có chướng ngại giao tiếp nặng nề với em gái nổi loạn khi lên cấp 3.
Tình yêu hắn trao quá nặng, không ngừng kể lể, lặp đi lặp lại rằng “Bản thân từ bỏ gì vì em”, nặng nề tới mức khiến nội tâm cô bé mười mấy tuổi áy náy thành suy sụp.
Tạm thời Lục Ngôn không cách nào dám chắc anh trai có phải chủ của cảnh trong mơ không.
Anh bắt đầu nhớ nhung hệ thống khôn nguôi. Nếu hệ thống còn ở đây thì khả năng bây giờ ngay cả quần cộc của ‘anh trai’ màu gì anh cũng biết rõ rồi.
Do gần nguồn ô nhiễm quá nên đồng hồ kiểm đo trên cổ tay Lục Ngôn đã phát ra tiếng cảnh cáo 3 lần.
Độ bệnh biến của anh đang tăng dần với một tốc độ rất ổn định.
Dựa theo tốc độ này, dự tính Lục Ngôn chỉ sống được thêm hai ngày nữa trong phó bản này.
Hiện giờ giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn quá thấp, cho dù vật ô nhiễm không phóng ra ô nhiễm thì cũng không tránh khỏi bị ô nhiễm.
Đây cũng là nguyên nhân Kỷ Văn ghi trên báo cáo đánh giá là “Không phù hợp tiếp xúc với Bạo Quân”.
Xe chạy hơn một tiếng, cuối cùng dừng lại tại một khu biệt thự ở lưng chừng núi. Tone màu chủ đạo của biệt thự là xám trắng, hệt như từng khối mộ bia chót vót trong núi.
Xích sắt của anh trai vẫn buộc ở cổ chân Lục Ngôn. Anh trai đi rất nhanh, cũng may xích sắt đủ dài, không tới mức Lục Ngôn không theo kịp.
Thời gian đang là buổi sáng, xung quanh lại yên tĩnh đến lạ thường. Thậm chí ngay cả tiếng động vật cũng không có.
Cổng lớn mở rộng rồi lại đóng vào, phát ra tiếng vang nặng nề.
Có thể thấy được gia đình này cũng rất khá giả, nhà hai tầng kiểu Tây, có cả vườn hoa và gara.
Hắn kéo xích sắt, dẫn Lục Ngôn lên tầng hai.
Phòng ngủ của Lục Nhan ở tầng hai.
Khi cánh cửa vừa được mở ra, Lục Ngôn lập tức không nhịn được nhíu mày.
Gian phòng ngủ này rất lớn, ít nhất phải đến 30 mét vuông, có cả phòng tắm riêng.
Thế nhưng cửa số lại bị rào chắn bằng sắt bịt kín, ở góc tường có mấy con mắt cực lớn, con ngươi không ngừng xoay tròn, dường như là vật sống. Lục Ngôn mất một lát để phản ứng, mới định hình được: Có vẻ đây là camera theo dõi.
Tuy nhiên những thứ này vẫn chưa tính là gì.
Trên bức tường dán giấy vàng nhạt trong phòng trét đầy máu đỏ tươi.
Ở chính giữa là mấy dấu tay máu, bên trên là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng máu: Cứu tôi.
Mùi máu tươi trong phòng đã nồng nặc đến nỗi sánh ngang mùi lưu huỳnh, vậy mà anh trai lại như chẳng hề phát hiện ra.
“Em ở yên trong phòng, nghiêm túc tỉnh táo lại đi” Anh trai khóa xích sắt vào đầu giường: “Anh phải ra ngoài gặp khách hàng, lát nữa sẽ về.”
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Lục Ngôn.
Lục Ngôn không trốn.
Quả nhiên tâm trạng của anh trai lập tức tốt hơn, khóe miệng hắn cong thành nụ cười.
Song khi đi tới cửa, anh trai đột nhiên quay đầu, như nhớ ra gì đó, thuận miệng nói: “Hôm nay em gái kỳ lạ quá. Sao đến bây giờ vẫn chưa mắng mình nhỉ?”
Lại còn là một tên máu M nữa.