CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
…………………………………………….
─ ─ Chờ cậu nói cho tôi đáp án.
Lời này của Lâm Tư Nam hệt như đang cầu hôn.
Thậm chí Lục Ngôn còn chẳng cần tự hỏi nhiều, lập tức lựa chọn phương án đầu tiên.
Viện nghiên cứu là nơi đời này không thể tới được. Thế giới bên ngoài tuyệt vời như vậy, tới viện nghiên cứu khác gì ngồi chồm hỗm trong cục cảnh sát đâu?
Huống hồ anh vốn cũng không phải Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành thật.
Lục Ngôn mặc áo khoác lông vũ vào, đeo khẩu trang đi xuống dưới nhà.
Lâm Tư Nam đang dựa vào xe hút thuốc, thấy anh tới thì vội vàng dập tắt. Tàn thuốc vẽ ra một độ cong xinh đẹp giữa không trung, sau đó lọt thẳng vào thùng rác.
“Ngài Lục.” Thái độ của Lâm Tư Nam hơi khách sáo.
Lục Ngôn nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi hy vọng có thể tiếp xúc nhiều hơn với ca bệnh ô nhiễm.”
Lục Ngôn rất ít khi có dục vọng thế tục kiểu này. Hoặc nên nói rằng dao động cảm xúc của anh cực mỏng manh. Vừa sẽ không vui mừng, lại rất khó đau thương.
Anh biết rõ mình mắc bệnh, với trái tim lạnh nhạt và khuyết thiếu sự đồng cảm, anh lựa chọn bọc lên mình vẻ ngoài ngụy trang.
Chăm chỉ học tập là vì đa phần thế giới đều quan niệm rằng mọi người nên dốc hết toàn bộ sức lực hướng về phía trước. Đọc sách cũng được, học y cũng tốt. Anh làm tất cả mọi việc đều chỉ vì “phù hợp”. Không quá thích, cũng chẳng chán ghét.
Nhưng bệnh ô nhiễm không giống vậy. Nó tựa một trò chơi không biết kết cục, mỗi lần mở ra đều đem đến niềm vui bất ngờ.
Lục Ngôn rất thích, thích đến… run rẩy.
Lâm Tư Nam tặng anh một cái nhìn sâu sắc: “Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ dốc hết khả năng của mình bảo vệ cậu an toàn.”
Dù cho loại bảo vệ này có thể phải trả giá bằng tính mạng của bản thân.
Lục Ngôn: “Thật ra không cần thiết phải vậy đâu.”
“Đây là mệnh lệnh tôi nhận được từ tổng bộ.” Lâm Tư Nam trả lời: “Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân.”
*
Thành phố K, trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm.
Một người trung niên đi tới nơi này dưới sự hộ tống của vài quân nhân.
Đây là nhà nghiên cứu tổng bộ phái tới, đến từ viện nghiên cứu số 3, tên Kỷ Văn.
Ông có một vẻ ngoài trí thức khá nho nhã hiền hòa. Chủ nhiệm trung tâm ô nhiễm tiến lên một bước, muốn kéo gần quan hệ với ông, Kỷ Văn lại nâng tay lên, chủ nhiệm chỉ đành xấu hổ lui về sau.
Hiện giờ ông đang ngồi trước bàn máy tính, nhìn đoạn video quý giá trích từ camera theo dõi lúc trước.
Chính là hai đoạn Lục Ngôn chữa khỏi vật ô nhiễm kia.
Thỉnh thoảng Kỷ Văn lại bấm tạm dừng, trên khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
“Cắn Nuốt sao?” Kỷ Văn lẩm bẩm tự nói. “Số 0″ cực kỳ dễ bị ô nhiễm, do vậy không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nghe nói luôn ở trong khoang sự sống, chưa một ai từng gặp cô ấy; ‘Giáo Hoàng’ tính tình quái gở, rất ít khi rời khỏi viện nghiên cứu… Nói thật, tôi cũng không hiểu biết nhiều về thiên phú hệ Chữa Lành này cho lắm.”
Song ông đã thấy vảy cá nhỏ xíu nổi lên trên cánh tay Lục Ngôn.
“So với loại dị năng ‘Cắn Nuốt’ kia, qua so sánh, tôi càng nghiêng về việc cậu ấy tiếp xúc với vật ô nhiễm đặc biệt trong lần tai ương này, hơn nữa còn dung hợp với một bộ phận của vật ô nhiễm. Đây là hành động rất nguy hiểm, nhưng hiển nhiên… cậu ấy đã thành công.”
“Vậy mới nói, thực ra thiên phú của Lục Ngôn là một loại khác.”
“Cậu ấy nói dối rằng thiên phú của mình là ‘Cắn Nuốt’. Mục đích nói dối là để che giấu thiên phú thật sự. Do đó, có khả năng cậu ấy biết về một số thứ.”
“Chẳng qua cuộc sống trong quá khứ của Lục Ngôn luôn bị theo dõi bất kể là login hay logout. Tôi chắc chắn trước khi sự kiện này diễn ra, cậu ấy chưa từng tiếp xúc với các tin tức liên quan về bệnh ô nhiễm. Vậy thì cậu ấy biết được bằng cách nào đây?”
“Thế nên tôi suy đoán rằng thật ra cậu ấy có một năng lực thiên phú liên quan đến việc thu thập tin tức.”
“Lúc tiên sinh Kiều Ngự sửa sang lại danh sách thiên phú, những thiên phú liên quan tới nó có tổng cộng 6 loại: Biết Tuốt, Biết Trước, Phòng Kén Thông Tin, Đọc Tâm, Thăm Dò Linh Hồn, Thiên Nhãn. Loại khá phù hợp chỉ có…”
Kỷ Văn bỗng yên lặng, sau đó viết ngoáy lên sổ tay mang theo một số ký tự khó hiểu chỉ mình ông đọc được.
Khi còn trẻ, Kỷ Văn và bạn từng sáng tạo ra một loại chữ viết. Kết hợp giữa chữ giáp cốt (1) và chữ hình nêm (2), chỉ có bọn họ biết. Bởi vậy mỗi khi cần ghi chép tin tức quan trọng nào không muốn người ta biết, Kỷ Văn đều sẽ sử dụng loại chữ viết này.
(1) Chữ giáp cốt: một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được viết trên mai rùa và xương thú, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán.
(2) Chữ hình nêm: một loại văn tự được phát minh bởi người Sumer (Lưỡng Hà) cổ đại ở Mesopotamia trong khoảng từ năm 3500 đến 3000 TCN, là một trong số những hệ thống chữ viết sớm nhất.
Năm nay ông 47 tuổi, từ năm 20 tuổi đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu bệnh ô nhiễm, theo học thầy Tần Trường Sinh.
Thầy hướng dẫn của Tần Trường Sinh tên Kiều Ngự, cũng là người đầu tiên phát hiện ra bệnh ô nhiễm ở thế kỷ trước, đồng thời nghiên cứu chuyên sâu về vấn đề này.
Vào đầu thế kỷ 22, bởi vì khái niệm lý tính khác nhau nên Tần Trường Sinh đã rời khỏi viện nghiên cứu số 1, thành lập viện nghiên cứu số 3.
Lâm Tư Nam và Bạch Thu Thực còn chưa nhìn ra gì, Kỷ Văn chỉ xem video theo dõi lại có thể suy luận được đại khái chân tướng.
Đây cũng là nguyên nhân hệ thống luôn cảnh giác với viện nghiên cứu, nơi đó có những người thông minh hiểu sâu kỹ càng nhất về bệnh ô nhiễm.
Kỷ Văn đẩy đẩy gọng kính, cất bút: “Theo lý thì tôi hẳn nên báo cáo điều này, nhưng cậu ấy là con trai của thể thực nghiệm số 18.”
Ông tắt phần mềm truyền tin đi, lựa chọn cắt bỏ hai đoạn video trong hậu đài hệ thống.
Khung cảnh báo nhảy ra trên màn hình, yêu cầu ông nhập mật mã quyền hạn vào.
Loại cắt bỏ này không chỉ đơn giản là kéo thứ cần cắt vào thùng rác rồi đập nát, mà là để hai đoạn video này biến mất hoàn toàn trên thế giới. Sẽ không còn bất kỳ kẻ nào xem được nữa.
“Coi như tôi đền bù việc cắt não của 18 đi… Liệu có nên gặp đứa nhỏ này hay không đây?”
Kỷ Văn chờ tiến độ trên máy tính trôi đến 100, lấy bảng biểu đánh giá ra.
[ Lục Ngôn, nam, 26 tuổi. Trạng thái tinh thần: Ổn định. Mức độ bệnh biến: Thấp. Bằng cấp: Nghiên cứu sinh Thạc sĩ. ]
[ Cảm giác với thế giới bên ngoài tương đối nhạy bén, tính cách cẩn trọng đa nghi. Không khuyến khích theo dõi trong thời gian dài, tránh làm mất đi lòng tin với trung tâm phòng chống. ]
[ Bước đầu xác nhận là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành, thiên phú “Cắn Nuốt”, có khả năng sử dụng thể tinh thần cắn nuốt nguồn ô nhiễm. Hiệu quả thấy rõ với Thiên Khải Giả có mức độ bệnh biến thấp. ]
[ Có thể hiệp trợ trị liệu cho Bạo Quân hay không: Không biết. (Ghi chú: Giá trị ngưỡng linh lực của người này quá thấp, tạm thời không đề cử tiếp xúc với Bạo Quân, có nguy cơ bị ô nhiễm.) ]
[ Mức độ nguy hiểm: Thấp. ]
Năm đó, người bạn cùng Kỷ Văn sáng tạo ra chữ viết kia… tên Lục Thành.
Người bạn năm đó cùng Kỷ Văn ghi chép văn tự kia… tên Lục Thành. Vừa trùng hợp là cha Lục Ngôn.
13 năm trước, Lục Thành bị cảm nhiễm, trở thành vật ô nhiễm. Qua phỏng đoán, thiên phú là 66 – Biết Trước.
Các bộ ngành liên quan đã thu dung Lục Thành tới viện nghiên cứu số 1, đánh số 18. Năm sau, Lục Thành trốn khỏi viện nghiên cứu, đến nay vẫn không rõ tung tích.
“Vẫn đừng nên gặp thì hơn. Rất nhiều năm trước tôi còn từng bế cậu nhóc. Đứa nhỏ đó có trí nhớ rất tốt, tôi sẽ bị nhận ra mất.”
Kỷ Văn dừng bút, suy nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không quá yên tâm, liền gom chung cả tờ giấy ghi ký tự khó hiểu kia với ảnh chụp tài liệu, ném vào máy nghiền nát.
*
Lâm Tư Nam dẫn theo Lục Ngôn tới trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm, chuẩn bị gặp nhà nghiên cứu tới từ tổng bộ kia.
Nhưng tới nơi lại ngạc nhiên khi nghe tin nhà nghiên cứu đã rời khỏi.
“Viện phó Kỷ rất bận.” Nhân viên công tác hơi bất đắc dĩ: “Buổi sáng đến lúc 8 giờ, 9 giờ đã đi rồi. Ngài ấy nói mình còn rất nhiều thực nghiệm quan trọng cần phải làm, có điều ngài ấy đã làm xong bảng biểu đánh giá rồi.”
Hệ thống phun tào với Lục Ngôn: [ Nhà nghiên cứu được điều tới lần này hình như đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Nếu tự tin hơn thì có lẽ đã tiến hành xóa đi. Xem ra tôi lại coi thường nhân loại rồi. ]
[ Cũng may tạm thời người này đứng về phía cậu. ]
Trên thế giới, mỗi giờ mỗi phút đều có vô vàn chuyện xảy ra. Mặc dù hệ thống là ‘Biết Tuốt’, nhưng nếu một lần biết quá nhiều thứ thì kết cục sẽ chỉ khiến ký chủ bị nổ rớt não, biến thành thiểu năng trí tuệ thôi.
Phạm vi nhận biết của nó không lớn không nhỏ, quả thực không hổ thẹn với cái tên ‘Biết Tuốt’ của chính mình.
“Ngài Lục, mời ngài theo tôi đi lĩnh đồng phục và tiền trợ cấp tháng này.”
Thông tin đăng ký của Lục Ngôn đã có trong hồ sơ, trở thành nhân viên công tác có hồ sơ và biên chế chính thức.
Danh hiệu “Đế Thính”. Giá trị ngưỡng linh lực: 440. Thiên Khải Giả cấp F. Độ bệnh biến: 3,1. Thuộc phân đội 7, tổ 1, bộ Hành Động Đặc Biệt.
Nhân viên mở kho bảo hiểm ở tầng 1 tổng bộ, lấy một va li từ trong khoang đông lạnh ra, bắt đầu giới thiệu.
“Đây là ‘Máy thăm dò Ngân Hà’ mới nhất do trung tâm nghiên cứu phát triển, thống nhất chế tạo thành đồng hồ. Nếu ngài không thích có thể xin đổi thành đồ vật mình thích. Bao gồm nhưng không giới hạn trong vòng cổ, di động,…vv.”
“Máy thăm dò có khả năng theo dõi độ bệnh biến của ngài và giá trị ô nhiễm của vật ô nhiễm xung quanh trong thời gian thực tế. Ngoài ra nó còn được trang bị thêm chức năng hướng dẫn, định vị, trò chuyện Bluetooth. Đây là hướng dẫn sử dụng. Ngài cũng có thể lựa chọn đóng hệ thống định vị Bắc Đẩu, ngắt truyền số liệu.”
Hình dạng của máy thăm dò là một chiếc đồng hồ điện tử thiết kế thủ công tinh xảo, tính khoa học kỹ thuật cao.
Lục Ngôn không đeo lên luôn, anh cất vào trong túi.
“Đây là một trong số những phát minh quý giá nhất của viện nghiên cứu – thuốc đặc hiệu cho bệnh ô nhiễm. Bởi vì nguyên liệu lấy từ vật ô nhiễm nên chi phí sản xuất rất cao. Xin đừng bán đi lấy tiền mặt.” Trước đó từng xảy ra tiền lệ như vậy, lần này nhân viên công tác đặc biệt nhấn mạnh: “Nếu thiếu tiền có thể liên lạc trực tiếp với tổng bộ, hiện tại tiền mặt ngài có thể rút ra rơi vào khoảng 5 triệu*(~17 tỷ rưỡi).”
Thuốc đặc hiệu dạng con nhộng, chỉ có bốn viên.
“Thiên Khải Giả cấp F được nhận 2 viên hàng tháng. 2 viên còn lại là phần thưởng cho biểu hiện xuất sắc của ngài trong công tác xử lý bệnh ô nhiễm tại thành phố K lần này.”
[ Thuốc đặc hiệu là thứ tốt, không giống thuốc cơ sở thu dung phân phối cấp cho người biến dị. Tác dụng tại thời khắc mấu chốt không khác gì thuốc cứu mạng. Hiện tại độ bệnh biến của cậu chưa cao, có thể tích trữ thêm nhiều chút. ]
“Đây là thẻ công tác của ngài.”
Thẻ công tác là một tấm card tương tự chứng minh thư. Bên trên có ảnh chụp của Lục Ngôn, vân tay và DNA mã hóa.
“Mỗi lần nhận nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành là sẽ đạt được điểm cống hiến tương ứng. Điểm cống hiến có thể được dùng để đổi vật phẩm, phát nhiệm vụ, xử lý ô nhiễm và các mục đích khác.”
“Cuối cùng, đây là vũ khí nghiên cứu viên ở căn cứ tổng bộ chuẩn bị cho ngài dựa vào tư liệu được gửi tới.”
Một chiếc dao găm thủ công tinh xảo. Lục Ngôn rút dao khỏi vỏ, lưỡi dao lóe ánh sáng lam sậm lạnh lẽo.
Đây là một con dao găm hai lưỡi.
[ Thứ này được mài ra từ xương của vật ô nhiễm rùa xanh, giá thị trường khoảng 500 điểm cống hiến. Những đồ vật này không chỉ xứng cho cậu lãng phí mà còn dễ dàng bị siêu nhân che mặt đoạt lấy. Rất thích hợp với cậu. Phía trên cũng coi như hao tổn tâm huyết, cậu có phải con ngoài giá thú của người tổng phụ trách không vậy? ]
“Cảm ơn.” Lục Ngôn vung hai nhát, nói: “Tôi rất thích.”
Nhân viên công tác cúi gập mình với anh: “Ngài thích là tốt rồi. Cảm tạ sự cống hiến của ngài cho tương lai của nhân loại. Mong rằng lần sau có thể tiếp tục được phục vụ ngài.”
……
Lúc Lục Ngôn ra ngoài, không nhịn được nói: “Thế này cũng trịnh trọng quá rồi.”
Anh còn chưa làm được gì mà.
[ Nghệ thuật nói chuyện mà thôi. Nào ai chưa từng mắc bệnh anh hùng đâu. Có người thích thế thật đấy, cậu cũng coi như được thơm lây từ những người đi trước. ]
Sự tôn kính này không chỉ dành riêng cho Lục Ngôn, mà cho toàn bộ Thiên Khải Giả thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt.
Viện nghiên cứu là lý luận, bộ Hành Động Đặc Biệt là thực chiến, còn trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm chính là hậu cần. Ba bên nâng đỡ lẫn nhau, tìm kiếm một tương lai cho nhân loại.
Lâm Tư Nam đang chờ anh bên cửa xe việt dã, nằm bò trên tay lái, đôi mắt nheo lại, trông khá lười biếng.
Uống thuốc đặc hiệu xong, độ bệnh biến của anh ta đã giảm xuống rõ rệt. 53 của mấy ngày trước giờ thành 39.
Tiếp xúc với nguồn ô nhiễm sẽ làm tăng mức độ bệnh biến, sau khi rời khỏi một khoảng thời gian, độ bệnh biến sẽ từ từ giảm đến một trị số tiêu chuẩn. Tác dụng của thuốc đặc hiệu là hạ thấp giá trị tiêu chuẩn này.
Tiêu chuẩn hiện tại của Lâm Tư Nam là 31, vừa chuẩn gấp 10 lần Lục Ngôn.
Số lần dùng thuốc nhiều lên, trạng thái kháng thuốc sẽ xuất hiện… Song đây là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Lâm Tư Nam phất phất tay: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp đội trưởng đội các cậu.”
Anh ta là đội trưởng chi đội 3, tổ 6.
Theo lý thì Lục Ngôn gia nhập tổ của anh ta là tốt nhất, nhưng có vẻ tổng bộ cảm thấy giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn thấp quá, hơn nữa ra ngoài làm nhiệm vụ còn khá là nguy hiểm nên đã sắp xếp riêng cho Lục Ngôn vào một tiểu đội khác.
Lâm Tư Nam cũng thấu hiểu điều này. Dù gì thì giá trị ngưỡng linh lực của anh ta giờ mới tới 1600, dựa theo tiêu chuẩn cùng lắm chỉ tính vào cấp D. Để cho anh ta bảo vệ một Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành rất khó khiến người ta yên tâm được.
Nơi Lục Ngôn sắp gia nhập chính là tổ 1 của bộ Hành Động Đặc Biệt, được xưng là Long tổ, tổng số thành viên trong tổ không vượt quá 40.
Thiên Khải Giả nước ngoài đã từng cảm thán rằng: “Tính bình quân thì mỗi thành viên trong Long tổ đều có giá trị vượt qua ba con tàu sân bay.”
Tổ 1 đã nhiều năm nay không nhận thêm người mới. Lục Ngôn là người duy nhất gia nhập trong 3 năm gần đây.
Lục Ngôn ngồi ở ghế sau nghĩ ngợi, việc đầu tiên làm là tắt truyền số liệu, đeo máy kiểm đo lên tay trái.
Mặt đồng hồ hiển thị giá trị bệnh biến của anh là 7,5.
Tay phải: 3,1.
Quả nhiên hai bên không giống nhau lắm.
Mấy ngày gần đây Lục Ngôn chưa từng ngủ ngon. Thôn làng trên núi sắp tới cách thành phố K khoảng hơn 200km, đường xá lại không thông thoáng nên ít nhất phải tốn 3 đến 4 tiếng nữa. Anh dựa vào ghế sau, khó kiểm soát được mà rơi vào khốn đốn.
Lâm Tư Nam nhìn ra sự mệt mỏi của anh, dịu giọng nói: “Đằng sau có chăn, lấy đắp ngủ đi. Tới nơi tôi sẽ gọi cậu.”
Lục Ngôn “Ừm” một tiếng, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Chờ tới khi tỉnh lại, sắc trời đã chuyển đen hoàn toàn.
Lục Ngôn hơi mờ mịt, muốn hỏi một câu “Vì sao còn chưa tới”, lại bỗng bắt đầu cảnh giác.
Anh ngửi thấy mùi máu tươi.
Nơi này yên tĩnh hơi quá đà. Quan trọng hơn chính là Lâm Tư Nam đã không còn ngồi ở vị trí ghế lái.
[ Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Đáng chết, vì sao nó lại chạy tới cái bến này chứ… ]
[ Thời gian còn lại của tôi không nhiều lắm, cậu nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói ──]
[ Cậu gặp Thực Mộng Giả – vật ô nhiễm cấp A. Nơi này là cảnh trong mơ, song cũng là hiện thực. Những gì cậu thấy chưa chắc đã là thật, nhưng cũng không đảm bảo là giả. Tóm lại nếu cậu chết thì sẽ chết thật, biến thành chất dinh dưỡng của Thực Mộng Giả. Không biết linh hồn cậu có hương vị gì. Thật tiếc khi tôi bị áp chế trong không gian giả dối này, bởi vì cậu không phải chủ nhân của giấc mộng này. ]
[ Nếu chỉ có Thực Mộng Giả thôi thì cũng không đến mức như vậy, nhưng tôi không ngờ thứ tường xấu xí đổ nát kia cũng xuất hiện ở chỗ này. Hai cái chồng lên nhau, biến thành phó bản ác mộng khó nhằn. Tôi cho rằng lẽ ra chúng ta nên tới Thôn Tân Thủ, nhưng ai biết lại xông thẳng vào phó bản ẩn. ]
[ Đã có người đang lên đường tới cứu viện. Điểm mấu chốt để rời khỏi nơi này chính là: Làm chủ nhân của cơn ác mộng tỉnh lại. ]
[ Điều duy nhất có thể coi như may mắn là cậu cũng không phải bạn học nữ không có tên họ trong giấc mộng này… Được rồi, tôi không thể nói nữa, nó sắp phát hiện ra tôi rồi. ]
Hệ thống im bặt.
Lục Ngôn lẳng lặng nằm ở ghế sau xe, không nghe thấy tiếng động lạ thường nào. Một lát sau, anh lần tìm được điện thoại.
Anh che ánh sáng đi, điện thoại còn hơn 90% pin, không có tín hiệu.
Trong hộp thư đến còn một tin nhắn từ Lâm Tư Nam:
“Thấy cậu chưa tỉnh nên tôi ra ngoài xem xét trước. Tình hình bên ngoài hơi lạ, chờ tôi trở về. Bất luận xảy ra việc gì cũng đừng ra ngoài. Chú ý an toàn.”
Khi Lục Ngôn còn làm bác sĩ, anh từng phát hiện ra rằng những bệnh nhân xuất viện sớm đều là những người tuân thủ lời dặn của bác sĩ.
Vậy nên anh ngồi yên trên ghế sau tới tận bình minh. Qua nửa đêm, bên ngoài vang lên vài tiếng rít gào kêu cứu, Lục Ngôn cũng không dao động.
Khi bình minh lên, cuối cùng Lục Ngôn cũng phát hiện ra nguồn gốc của mùi máu tươi.
Lâm Tư Nam bị đóng đinh trên cửa sổ sau xe.
Một đêm trôi qua, thi thể vẫn luôn ở chỗ này, cách một tấm kính thủy tinh lạnh lẽo, hai mắt màu máu đỏ au nhìn chằm chằm người trong xe. Mấy con dòi lớn quá cỡ bình thường chui ra từ lỗ tai anh ta, bò trên cửa kính xe.
Điện thoại của Lục Ngôn rơi xuống đất.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Đồng tử tan rã thấy rõ, độ vẩn đục cao. Xuất hiện mùi xác chết nhẹ, thời gian tử vong vào khoảng… 36 đến 48 giờ trước.”
……
……
Ngoại ô thành phố K, khu vực giáp ranh thành phố W.
Đường quốc lộ bị phong tỏa một đoạn rất dài. Vô số cảnh sát giao thông đứng trước tuyến phong tỏa bận rộn đến sứt đầu mẻ trá.
Nhân viên công tác tại trung tâm phòng chống tức tốc lao tới hiện trường, đã hỗ trợ nhà nghiên cứu tiến hành phân tích nguồn ô nhiễm hơn 20 tiếng đồng hồ.
Rất nhiều phóng viên tới, giơ microphone trong tay lên:
── “Xin hỏi nguồn ô nhiễm mới xuất hiện ở thành phố K có cấp bậc gì? Có đe dọa tới cuộc sống của dân cư xung quanh không?”
── “Xin hỏi trong 48 giờ từ khi sương mù xuất hiện, có người nào bên trong còn sống sót không?”
Sau lưng tốp cảnh sát giao thông là một vùng sương mù dày đặc.
Sương mù màu tro đen cuồn cuộn không ngừng, giống như cái miệng khổng lồ tàn bạo nuốt chửng tất cả của Leviathan.
*Leviathan: