Thanh xuân của chúng ta

Chương I: Mối tình đầu


1 năm



" Mày thích nó thật à " Cuối lớp 8, là giai đoạn thi học kỳ II đầy căng thẳng đối với bất kỳ ai. Lớp 8 suy cho cùng cũng khó, có thể nói kiến thức có phần nặng hơn những khối trước. Cũng là lúc này, Phương Nhi rơi vào trạng thái tình cảm với Hoàng Anh.
 ________

Cô nghĩ rằng đây là cảm giác thích đơn thuần, rồi sẽ chóng hết nếu không được đáp lại. Phương Nhi xem cậu bạn kia là động lực để học tập, tổng kết cô cũng nằm gọn trong top 3 lớp.

Trong những ngày hè, Phương Nhi chỉ ở nhà, cô dường như không đi đâu nhiều, chỉ có nhắn tin với bạn bè rồi đi ngủ, có phần tẻ nhạt. Nhưng Phương Nhi lại thấy vui mỗi khi Hoàng Anh vô tình va phải story của cô. Cô xem nó như một dấu hiệu đèn xanh. Dù biết chỉ là bình thường, cái cảm xúc của kẻ có người trong lòng là khó nói nhất, vui buồn không ai kiểm soát cũng chẳng ai thả lỏng. Những ngày tháng hè không kéo dài đối với cô hay Hoàng Anh vì họ phải đi học bồi dưỡng. Trời lại trớ trêu chỗ này, vì gặp nhau, lướt qua nhau vô số lần nhưng không thể nói chuyện hay học cùng nhau.

Họ khác đội tuyển

Phương Nhi giỏi Văn - Hoàng Anh giỏi Toán, cả hai đều không quá xuất sắc tiếng Anh.
Phương Nhi có nói tình cảm đặc biệt cô dành cho Hoàng Anh với một vài người bạn, bạn thân nhất của cô, và bạn hay nói chuyện cùng Hoàng Anh, họ đều là nữ.

Cô trao đổi với Thùy Anh để biết rõ về cậu bạn kia hơn, cô nghĩ mình nắm nhiều phần thắng lợi, nhưng thật ra cô cũng không biết tương lai thế nào!

Hoàng Anh rất thông minh, nhưng lại lạnh lùng, không phải lạnh lùng kiểu nam chính ngôn tình, mà là vừa lạnh lùng, vừa hề chúa. Cái kiểu nửa nóng nửa lạnh, lúc thì lạnh thì như thể ‘lạnh quá trùm mềm thôi’, lúc thì nóng, mà nóng ở đây là sự chúa hề. Nhưng đó là trong mắt của Phương Nhi. Đối với mọi người, Hoàng Anh rất giỏi Toán, còn lại đều không tốt là mấy. Hoàng Anh không phải quá vô tư cũng chẳng phải quá nghiêm túc, tiếp xúc rồi cũng không thể miêu tả lại.

Hoàng Anh không có mắt, nghĩa bóng lẫn nghĩa đen là như vậy.

Anh ta có đôi mắt nhỏ, đến mức Phương Nhi hỏi anh rằng “Hoàng Anh, mắt mày vậy, mày nhìn đủ 120 độ không?”. Hoàng Anh lắc đầu nhẹ, anh dửng dưng trả lời “Ờ, thì bình thường thôi”

Phương Nhi luôn rất muốn tạo sự chú ý với Hoàng Anh, thời gian cô học bồi dưỡng thường làm gì đó nhưng là đi qua lớp của anh, vào lớp của anh, nhưng không bao giờ nói chuyện cùng anh. Giáo viên dạy đội tuyển và thành viên đội tuyển của cô đều biết cô thích Hoàng Anh, dần rồi số người biết cũng tăng lên.

Giai đoạn sau này, khi sắp thi, cũng là lúc mà vào học, mà lớp của cô chính là lớp các đội tuyển gộp lại, nên hết 95% học sinh đi xuống dưới sân, vào thư viện để học bài của tuyển mình. 5% còn lại là học sinh đã rời đội tuyển nên ở lại trên lớp, họ chơi chứ ít quá thì giáo viên nào dạy. Phương Nhi cố tình tìm chỗ mà tuyển toán học, rồi lôi cả bọn đội tuyển hung hậu tận 45 chia 9 thành viên đến đó cùng học. Đó là nơi có cái trồng trường và hai cái ghế, kiểu ghế nối liền bàn quen thuộc với bao thế hệ học sinh.nPhương Nhi cảm thấy hạnh phúc nhất là lúc này, cô chăm chỉ học cũng chỉ mong Hoàng Anh nhìn cô một cái để thấy cô chăm chỉ là như thế nào. Bởi lẻ từ trước Hoàng Anh và Phương Nhi học khác lớp, Phương Nhi học giỏi nhưng không phải nổi trội thế nên Hoàng Anh cứ nghĩ cô học tệ, không phải giỏi gì, chắc cũng tầm đủ điểm trung bình cho danh hiệu học sinh giỏi là cùng. Anh đâu có nhớ năm lớp 7 hạng thấp nhất của Phương Nhi đặt được và cũng duy nhất một là là hạng III.

Nhưng Hoàng Anh có người trong lòng rồi.

Phương Nhi không phải dạng chăm chỉ, vì cô rất nhạy bén, cũng thông minh không kém anh quá nhiều, mỗi người có sự thông minh khác nhau, Phương Nhi tư duy nghệ thuật và xã hội tốt, Hoàng Anh tư duy logic về Toán học cũng có thể nói tìm đối thủ có phần khó.

Phương Nhi chỉ chăm chỉ vì bài đó phải nộp cho cô, mà tuyển Văn thì lượng câu chữ, số đoạn, ý nghĩa, yêu cầu rất rõ ràng.

Hôm ấy, Phương Nhi một mình đến cái bàn gần góc tường mà viết, tuyển toán người chơi người học, vui vui vẻ vẻ. Cô một mình, im lặng không nói, chỉ viết và viết thôi, bên kia đùa nghịch rồi một bạn nam giỡn một câu “Đó đó, mày nhìn con người ta chăm chú viết bài kìa”, câu này là ghẹo thôi, nói xong vẫn giỡn như thường. Chỉ có Phương Nhi cười mỉm trong chiếc khẩu trang, cô hơi liếc qua nhưng cúi mặt, dường như Hoàng Anh có hơi nhìn qua phía cô rồi lại xem như không. Như vậy cũng đủ, đủ để Phương Nhi vui thêm vài ngày nữa.
Họ giỡn hơi ồn, Phương Nhi gấp sách rồi đi chỗ khác, cô làm vậy là vì muốn tỏ ra mình không thích Hoàng Anh nói trắng ra lại là muốn gây sự chú ý với anh.

Phương Nhi theo đuổi Hoàng Anh rất lâu nhưng một cú buồn nhất của cô là khi anh thích một bạn nhỏ lớp 8, anh ta thậm chí gấp sách vở lại rồi nói rằng “Để chiều học” và chạy ra ngắm cô bé lúc lớp nó có tiết đọc sách. Phương Nhi ngoài mặt tỏ ra như cô rất ủng hộ và thích thú, bên trong lại rất buồn. Cái cảm giác thắt lại khó chịu cực kỳ. Phương Nhi tin nhân quả, cô chỉ đành thầm nhủ “Chắc kiếp trước tao mắc nợ Hoàng Anh nhiều, giờ trả cho đã luôn”
________

Hôm đó, cũng sắp thi tuyển rồi, Phương Nhi ngồi ở thư viện, cô đọc quyển sách phân tích về Truyện Kiều. Phương Nhi ngóng ra ngoài cửa mãi. Cô phân vân có nên đi hay không. Đôi mắt tam giác cứ nhìn nhìn xung quanh thư viện. Những ngày vui vẻ, tối lại thức khuya, giỡn này giỡn nọ sắp kết thúc rồi. Phương Nhi lưu luyến, có cảm giác trống rỗng.
Ngoài trời cũng rơi những hạt mưa nặng dần. Có cảm giác như ông trời cũng thấy nuối tiếc thay họ. Tiếng mưa rào rào rơi xuống, dưới nên đất, qua tán cây sinh động cách mấy, nên thơ nên văn như nào cũng không đủ làm Phương Nhi bận tâm.

Cô đóng sách.




“Mấy đứa kia đâu”
Hoàng Anh vừa nhìn bài tập chỉ đáp cho lịch sự lấy lệ “Đi rồi” anh hơi hẩy đầu về phía kia. Phương Nhi vẫn cố gắng, giọng cô nhỏ nhẹ lắm “Còn buồn à”.

Anh ta không trả lời.

“Thật ra chuyện gì cũng do duyên rồi sẽ có người thật lòng tốt với mày, si tình vì mày thôi mà”

Hoàng Anh lắc đầu, anh vẫn nhìn vào sách bài tập, giọng hiển nhiên khẳng định “Không có đâu”

Hoàng Anh rất rắc rối, anh thích những bạn nữ xinh đẹp, họ không đẹp thì thẳng thắn vất bỏ. Thế nên, cô bé lớp 8 đó chỉ là vật thay thế cho thứ mà anh ta tôn thờ “mối tình đầu”.

Hoàng Anh nhìn Phương Nhi, không lựa lời mà thẳng thắn “Mày biết đó, mối tình đầu của con trai rất sâu đậm”

“Rồi sẽ có thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play