7h tối Hoắc Cao Lãng chuẩn bị về thì nhận được điện thoại của Mạc Lâm, anh đi tới quán bar, chỉ cần anh vừa bước vào cửa đã tạo nên sự náo nhiệt.
Hoắc Cao Lãng không thèm để ý xung quanh đi thẳng lên tầng, bước vào phòng bao cao cấp của anh.
Căn phòng này ngoài trừ bọn anh ra thì người khác không được phép sử dụng.
Anh vừa ngồi xuống liền lập tức có hai cô gái đến ngồi bên cạnh, nhưng lần này anh lạnh lùng nói: “ đi chỗ khác”.
Anh thẳng thừng đuổi đi.
Nghe giọng anh lạnh như vậy hai cô gái kia cũng sợ hãi liền bỏ đi không dám nán lại, ai cũng biết chỉ cần làm anh không vui, thì đoạn đường sau này e là sẽ sống không yên ổn.
Mạc Lâm khẽ cong môi tay ôm vai cô gái bên cạnh, miệng trêu chọc: “ vì một bông hoa mà định bỏ cả vườn hoa”.
- “ gọi tôi đến đây chỉ để nghe cậu nói nhảm”.
Hoắc Cao Lãng nhấp một ngụm rượu.
Mạc Lâm ra hiệu mấy cô gái trong phòng đều đi ra ngoài hết, lúc này trong phòng chỉ còn có ba người đàn ông.
Anh ta liền không kiêng nể gì: “ ôi có phải cậu lâu quá không gần phụ nữ kĩ thuật của kém đi rồi không”.
Nói xong anh ta còn không sợ chết đứng lên nhìn sang nơi đó của Hoắc Cao Lãng một cái.
David ngồi bên cạnh không thèm lên tiếng chỉ ngã lưng ra ghế xem Mạc Lâm tự tìm đường chết như thế nào.
Hoắc Cao Lãng không thèm để ý đến lời nói của Mạc Lâm, tay nâng ly rượu lên nhấp một ngụm: “ xem ra cậu muốn sang Châu Phi để tôi thành toàn cho cậu.”
- “ trước khi cho tôi sang Châu Phi cậu nên suy nghĩ kĩ, tôi mà đi rồi cậu sẽ hối hận đấy”.
Mạc Lâm không hề sợ chết, ánh mắt hứng thú nhìn Hoắc Cao Lãng, sáng nay gặp được Lạc Hiểu Nhiên ở đó anh ta đã có hứng thú muốn xem phản ứng của Hoắc Cao Lãng như thế nào rồi.
Hoắc Cao Lãng thu lại biểu cảm trên mặt, không vui nói: “ cậu muốn gì nói nhanh đi, đừng dài dòng nữa”.
Lúc này, Mạc Lâm mới đứng dậy khỏi ghế đi qua ngồi cạnh Hoắc Cao Lãng, làm như chân tình nói: “ nói tôi biết cậu có chỗ nào khó giải quyết, tôi giúp cậu.
Cậu lại để cô gái nhỏ đó chạy đi xem mắt là như thế nào”.
Hoắc Cao Lãng trầm ngâm hồi lâu rồi lạnh nhạt nói: “ nói cho rõ ràng”.
- “ ồ, thì ra là cô gái nhỏ lén chạy đi xem mắt, Hoắc đại tổng tài của chúng ta không biết”.
Mạc Lâm vẻ mặt ngả ngớn nhìn sang David cười bí hiểm.
Hoắc Cao Lãng hoàn toàn phớt lời vẻ mặt của Mạc Lâm lạnh giọng nói: “ nói nhanh đi”.
Mạc Lâm hiếm khi có cơ hội quý như vậy liền thâm tình nói: “ buổi trưa này tôi và cậu ta đi ăn, thấy cô gái nhỏ cậu đi xem mắt.
Cùng với một cô gái, tôi nghĩ chắc là bạn của cô ấy”.
Ngưng một chút Mạc Lâm mới tiếp tục nói “ à, quên nữa người hôm nay mà cô gái nhỏ của cậu đi xem mắt hình như là thiếu gia của nhà họ Thẩm, tôi thấy có vẻ hắn ta đã nhìn trúng cô gái nhỏ của cậu rồi.”
David biết Mạc Lâm nói mập mờ như thế là cố tình chọc giận Hoắc Cao Lãng muốn xem biểu hiện của anh như thế nào, David đành lên tiếng nói: “ tôi thấy hình như không phải là cô gái nhỏ của cậu đi xem mắt, mà chỉ là đi cùng bạn của cô ấy, cô gái nhỏ của cậu hoàn toàn không có ý gì với hắn ta”.
David đã cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ người Hoắc Cao Lãng chỉ có Mạc Lâm là ngoan cố tìm chết nên lên tiếng giải thích giúp Lạc Hiểu Nhiên.
Rốt cuộc khí lạnh quanh Hoắc Cao Lãng cũng tảng ra, anh thản nhiên nói: “ tôi cũng không phải là người cô ấy có thể vây vào, tìm người dự phòng cũng là chuyện đương nhiên thôi”.
Tuy anh nói như vậy nhưng trong lòng anh đã rất khó chịu.
Mạc Lâm vẫn tỏ vẻ cà lơ phất phơ: “ cậu thật sự không để ý”.
Ngưng một chút nhìn sắc mặt của Hoắc Cao Lãng liền thất vọng lên tiếng: “ ông đây còn nghĩ sẽ có náo nhiệt, xem ra không được rồi”.
David lập tức bật cười thành tiếng, ánh mắt hưng phấn: “ cậu muốn xem náo nhiệt, tôi góp vui cho cậu.” Không đợi Mạc Lâm trả lời David liền lấy điện thoại ra thao tác vài cái giọng nói của Mạc Lâm lập tức vang lên, đoạn đối thoại khen Lạc Hiểu Nhiên giọng Mạc Lâm rõ to,
Mạc Lâm ngồi một bên, mí mắt co giật, trong lòng khó tránh khỏi dự cảm không lành.
Anh ta cảm giác được xung quanh mình sắp đóng băng.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt liền cười hề hề: “ tôi chỉ thưởng thức cái đẹp chứ không có ý gì”.
Mạc Lâm liền nhìn sang David lập tức mắng: “ mẹ kiếp, cậu gài tôi”.
David nhúng vai vô tội: “ cậu muốn xem náo nhiệt tôi chỉ góp vui một chút”.
- “ xem ra cô ấy cũng là khẩu vị của cậu”.
Hoắc Cao Lãng cười sâu xa.
Mạc Lâm cảm giác trong lời nói của Hoắc Cao Lãng có ẩn ý, lập tức nhíu mày cảnh giác.
Mạc Lâm khó chịu lên tiếng: “ cậu có ý gì, cậu không hiểu tính tôi hay cố tình không hiểu.
Ông đây không dùng chung phụ nữ với anh em”.
Hoắc Cao Lãng không trả lời, bỏ ly rượu trên tay xuống lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhìn Hoắc Cao Lãng bỏ đi Mạc Lâm tức tối đưa mắt nhìn David lên án: “ cậu nói xem, cậu ta là có ý gì.
Mẹ kiếp, ông đây thiếu thốn đến mức phải nhìn ngó phụ nữ của cậu ta à”.
David nhúng vai làm như không biết.
Mạc Lâm tức giận uống một ngụm rượu lớn, một lúc mới chợt cười nói: “ cậu ta ghen rồi.
Hoắc Cao Lãng lần này chết thật rồi”.
David ngay từ đầu đã biết Hoắc Cao Lãng đã ghen, anh quan sát Hoắc Cao Lãng anh biết chắc trong lòng Hoắc Cao Lãng đã có Lạc Hiểu Nhiên rồi, chỉ là anh cứng rắn không thừa nhận.
David gật đầu nâng ly rượu lên uống với Mạc Lâm: “ sau này cậu tìm chết ít một chút, không phải lúc nào tôi cũng cứu cậu được đâu”.
- “ cậu cứu tôi, tôi thấy cậu hận không thể tiếp thêm một chân giúp tôi chết nhanh hơn”.
- “ đi đây, không cản trở cậu nữa”.
David là người tiếp theo đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Mạc Lâm nói theo bóng lưng của David: “ các cậu cút nhanh hết đi, ở đây cản trở tay chân tôi”.
Hôm nay, Hoắc Cao Lãng cho tài xế về trước anh tự mình lái xe, anh trực tiếp mở cửa sổ cho gió từ bên ngoài lùa vào như vậy mới có thể giúp anh tỉnh táo thêm một chút.
Không biết anh nghĩ gì mà vẻ mặt anh đăm chiêu, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Anh lái xe thẳng về biệt thự, trong lòng anh luôn cồn cào không biết cô đã về nhà chưa, ngoài trừ Mạc Lâm và David không ai biết anh rất sợ cảm giác cô đơn, anh ép buộc cô ở cùng anh, là vì anh muốn những lúc anh quay về nhà, có cái được gọi là gia đình.
Anh muốn nghe được âm thanh cười nói phát ra từ ngôi nhà của mình.
Anh muốn thấy ai đó khi trở về nhà, không cần người đó phải vui vẻ chào đón anh, chỉ cần có sự hiện diện của người nào đó thôi vui vẻ hay giận hờn anh cũng đều hài lòng.
Sinh ra trong gia tộc lớn thì đã sao, anh phải lớn lến trong mưu mô toan tính của những người xung quanh, có nhiều tiền thì đã sao, có thể mua được tất cả, nhưng lại không mua được niềm vui.
Xe dừng trong khuôn viên biết thự, anh lập tức đi xuống, bước chân vào cửa lập tức tìm bóng dáng cô.
- “ cô ấy đâu rồi”.
Hoắc Cao Lãng hỏi.
- “ tiểu thư đã về phòng rồi ông chủ”.
Bà quản gia cúi người trả lời.
Hoắc Cao Lãng không trả lời bà quay người đi lên phòng..