Lạc Hiểu Nhiên vừa từ tolet ra Lưu Hiểu cũng không chần chứ gì mà ngồi thêm lập tức đứng dậy lịch sự nói: “ cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép về trước, cám ơn anh Thẩm đã chiêu đãi”.
Nói xong cô liền đi tới gặp Lạc Hiểu Nhiên.
Thấy Lưu Hiểu đi về phía mình Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ làm sao vậy”.
Lưu Hiểu thoải mái trả lời: “ xong rồi, mình đi về”.
Lạc Hiểu Nhiên lập tức gật đầu, thật đúng ý của cô, người đàn ông vừa rồi cô không có một chút thiện cảm nào, nếu không phải vì giữ mặt mũi cho Lưu Hiểu cô cũng chẳng cần phải ngồi chịu đựng anh ta.
Hai người vừa ra tới cửa, Thẩm Minh đã đuổi theo anh ta chụp lấy tay Lạc Hiểu Nhiên: “ cô Lạc, cô có thể cho tôi cách liên lạc với cô được không”.
Lạc HIểu Nhiên cụp mắt, nhìn bàn tay to đang nắm cổ tay mình, đôi mắt ánh tia lạnh lùng không vui, lúc này cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho Lưu Hiểu nữa bởi vì Lưu hiểu cũng giống như cô hoàn toàn không có chút cảm tình nào với người đàn ông này.
- “ Thẩm Minh anh buông ta ra”.
Lạc Hiểu Nhiên chưa kịp nói gì, thì Lưu Hiểu đã lập tức xông lên.
Thẩm Minh chẳng thèm để ý Lưu Hiểu mà chăm chú nhìn Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ cử động tay, thẳng thừng kéo tay ra khỏi, miệng lạnh lùng nói: “ xin lỗi, không biết anh Thẩm có nhận nhầm người hay không? Người anh xem mắt là Lưu Hiểu không phải là tôi”.
Thẩm Minh bước tới định nắm tay cô lần nữa, nhưng cô đã tránh đi: “ anh Thẩm, ở đây là chốn đông người, xin anh tự trọng”.
Lúc này Thẩm Minh đã xấu hổ đến xanh mặt, đành rút tay lại, miệng cười ngượng nói: “ à xin lỗi, tôi thất lễ rồi, tạm biệt”.
Dứt lời anh ta liền quay người đi không ở thêm một giây nào nữa.
Cả cuộc đối thoại xảy ra ngoài đây Mạc Lâm và David đều chứng kiến được.
- “ có cá tính, cô gái nhỏ này thật làm tôi mở mang tầm mắt”.
Mạc Lâm vui vẻ nói.
David ngồi ở bên chỉ gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng đã có cảm nhận rất tốt về cô gái nhỏ này.
Vừa ra khỏi nhà hàng, Lưu Hiểu liền xin lỗi cô: “ Hiểu Nhiên cho mình xin lỗi, đã gây phiền phức cho cậu rồi.”
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: “ xin lỗi cái gì chứ, cũng không có gì xảy ra”.
Cô nghiêm khắc nhìn Lưu Hiểu: “ cậu đó về sau đừng đồng ý đi những buổi xem mắt này nữa.
Lỡ gặp người xấu thì phải làm sao.”
- “ mình biết rồi, mình xin lỗi, mình cũng không nghĩ hắn ta lại đáng ghét như vậy”.
Cô ấy liền lẩm bẩm: “ người ta cũng muốn có đối tượng để hẹn hò”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn Lưu Hiểu chỉ biết thở dài, đáy mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lên xe buýt cô và Lưu Hiểu hai người đến hai trạm khác nhau, Lưu Hiểu thì về nhà xuống trước cô.
Còn cô thì đi thẳng đến quán bar của chị Lưu, nhìn thấy cô tới chị Lưu hơi ngạc nhiên.
- “ em đến đây làm gì”.
- “ đến thăm chị”.
Chị Lưu lập tức cười liền tránh đường cho cô đi vào phòng.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không dài dòng nữa vừa vào phòng lập tức vào vấn đề.
- “ Em nói với Hiểu Hiểu là em dọn đến đây ở với chị rồi”.
- “ ừm, chị biết rồi.
Hôm qua nó có gọi cho chị, chị đã nói em dọn đến đây rồi”.
- “ chị, không lẽ mình cứ giấu cậu ấy sao.
Em cảm thấy rất ấy náy với cậu ấy”.
Chị Lưu gật đầu: “ không giấu thì em có chịu đựng nỗi rắc rối con bé đó mang đến không? Đợi đến lúc thích hợp chị sẽ nói giúp em.
Tính cách nó chị hiểu rất rõ”.
Lạc Hiểu Nhiên đành thở dài gật đầu.
- “ nói về em một chút xem ở đó có ổn không”.
Chị Lưu hỏi thăm tình hình của cô.
Nghe đến vấn đề này Lạc Hiểu Nhiên nói qua loa một chút: “ cũng ổn, anh ấy không quản thúc việc đi lại của em, nhưng nhất định em phải về nhà trước anh ấy, còn lại mọi thứ đều ổn”.
Chị Lưu cầm tay Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhàng khuyên: “ Hiểu Nhiên, em và cậu ta là người của hai thế giới, chị biết ngay từ đầu em không có ý gì muốn gần cậu ta, nhưng chị không biết sau này sẽ như thế nào.
Chị chỉ mong nếu có thể em đừng để mình rơi vào ngõ cụt.
Em hiểu không, đến cuối cùng người đau khổ cũng chỉ có em”.
Lạc Hiểu Nhiên hiểu ý chị Lưu nói, cô rất cảm kích tấm lòng của chị ấy: “ em biết mà, chị đừng quá lo lắng”.
- “ ừm, biết thì tốt rồi”.
- “ em về trước đây”.
Lạc Hiểu Nhiên tạm biệt chị Lưu cô đón xe buýt quay về.
Xe dừng ở trạm cách nơi cô ở rất xa, cô cũng không gấp gáp gì từ từ đi về, vừa đi cô vừa ngắm xung quanh, cô phải thừa nhận rằng nhu cầu hưởng thụ của người có tiền rất cao.
Khuôn viên của khu biệt thự cao cấp này được trang trí như một công viên thu nhỏ.
Cây xanh được trồng cũng được trang trí rất đẹp, cô mãi mê ngắm nhìn mà không hề hay biết có một người cũng đang ngắm nhìn cô.
Đến khi cô phát hiện thì người đàn ông đó lập tức cười gật đầu chào cô.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không có ý gì muốn tiếp xúc liền gật đầu nhẹ rồi quay người tiếp tục đi.
Người đàn ông lập tức chạy về phía cô bắt chuyện.
- “ chào cô, cô không nhớ tôi sao”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh thầm đánh giá, người đàn ông có vóc dáng cao lớn, làn da rám nắng, đường nét rõ ràng, sắc sảo, mày kiếm mắt sáng, mang lại cho người khác cảm giác đây là một người rắn rỏi kiên cường.
Cô có một cảm giác không tệ nên trả lời: “ ừm, buổi sáng đã gặp anh rồi”.
Thật ra Lạc Hiểu Nhiên đã gặp anh ở nhà hàng Tây, người đàn ông có ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Nhưng vốn dĩ cũng không có gì quen thuộc nên cô cũng không muốn tiếp xúc.
Người đàn ông nghe cô nói như vậy, thì cười gật đầu, sau đó liền bổ sung: “ cô thật chỉ có ấn tượng với tôi khi gặp buổi sáng hôm nay sao”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật gật đầu.
Lúc này người đàn ông cười rộ lên: “ để tôi nhắc cho cô nhớ nhé, cô có nhớ cô từng hỏi trạm xe đến đại học D không”.
Nói tới đây người đàn ông dừng lại.
Người đàn ông vừa nhắc như thế cô liền nhớ, sau đó nhìn anh ta hơi áy náy: “ à, xin lỗi hôm đó tôi vội quá nên cũng không để ý”.
Thấy cô khách sáo như vậy người đàn ông liền xua tay: “không sao, cô nhớ là được rồi”.
Giọng nói rất êm tai.
Lạc Hiểu Nhiên đánh giá anh ta cũng không phải là người xấu cũng thả lỏng một chút, vừa đi vừa nói chuyện với anh ta.
- “ cô ở căn nào ở đây”.
Người đàn ông hỏi.
Nói đến vấn đề này Lạc Hiểu Nhiên hơi ngượng cô né tránh: “ tôi làm giúp việc ở đây thôi.”
Người đàn ông thoáng chốc có kinh ngạc nhưng rất nhanh đã mỉm cười: “ à, ra là như vậy.” Anh ta định nói thêm gì đó nhưng điện thoại đột nhiên reo lên.
Anh ta nhìn màn hình hơi cau mày, nhìn lại Lạc Hiểu Nhiên nói: “ tôi nghe điện thoại một chút”.
Lạc Hiểu Nhiên vui vẻ gật đầu, anh ta nhận điện thoại rất nhanh liền cúp máy, sau đó nói với cô: “ tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp lại”.
- “ tạm biệt”.
- “ tôi họ Kiều, tên Kiều Nhất Thành”.
Anh ta tự giới thiệu tên mình.
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh ta giới thiệu tên mình bất giác cau mày, nhưng rất nhanh liền xem như không có việc gì: “ chào anh Kiều, hẹn gặp lại”.
- “ tôi phải xưng hô với cô như thế nào”.
Kiều Nhất Thành nói “ sau này nếu có gặp nhau tôi cũng biết đường xưng hô với cô”.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ mỉm cười lắc đầu: “ sau này nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ nói cho anh biết tên của tôi”.
Nói xong không đợi Kiều Nhất Thành phản ứng cô liền quay người rời đi.
Kiều Nhất Thành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng quay người rời đi..