- “ đến rồi sao”.
Hoắc Cao Lãng kéo ghế ra ngồi đối diện Hoắc Nguyên Lãng: “ bố tìm con có việc gì”.
- “ dừng tay được chưa”.
- “ việc gì ”.
- “ con thừa biết tất cả những dự án đó, đều có cổ phần của Hoắc thị trong đó, một khi phải bồi thường, Kiều thị bị phá sản thì Hoắc thị cũng không tốt hơn”.
Kiều Thị không phải công ty mới thành lập mà bám rễ đã lâu, không phải chỉ gió thổi cỏ lay là có thể ảnh hưởng, lần này làm to chuyện, Kiều thị tuy có tổn thất nhưng chắc chắn cũng sẽ kéo theo Hoắc thị.
- “ lẽ ra, Hoắc thị sẽ không có bất cứ vấn đề nào, Hoắc thị như thế nào con đều biết rõ.
Do chính bố đã một tay ký kết cái hợp đồng bên Anh quốc mà rõ ràng không có một miếng lợi nhuận, còn là cái cớ để Kiều thị một mực bám vào”.
Hoắc Cao Lãng xoay cây viết trong tay: “ lần đó con đã nhìn ra vấn đề trong hợp đồng đó, nhưng bố nhất quyết không nghe.
Gia đình nạn nhân bên Anh quốc con đã thay bố sắp xếp ổn thoả, bố còn sợ cái gì”.
Hai năm trước, Hoắc Nguyên Lãng có cùng Kiều thị hợp tác một dự án khách sạn bên Anh quốc, nhưng do quá trình tiến hành nguyên vật liệu bị cắt xén, dẫn đến tại nạn thương tâm, Hoắc Cao Lãng cũng vất vả với gia đình của các nạn nhân.
Nhưng giấy tờ ký đều là Hoắc Nguyên Lãng, nên Kiều Nhất Minh lấy cái cớ này mà muốn bám víu lấy nhà họ Hoắc ở thành phố D này.
- “ nói vậy là có ý gì”.
- “ muốn tác hợp cho con cùng Kiều Khả Mỹ không đơn giản là vì nhìn cô ta thuận mắt”.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Lãng rất khó coi: “ bố làm việc còn cần dạy sao?.
Hừ.
Được cứ coi như con không đồng ý sự sắp xếp của gia đình, vậy Kiều Khả Mỹ thì sao?.
Con bé đó thật lòng thật dạ với con, con còn có gì không vừa ý.”
- “ vậy bố nói cho con biết tại sao con phải vừa ý”.
Hoắc Cao Lãng không chút kiêng nể mà hỏi ngược lại, anh rất bình tĩnh hỏi thêm: “ bố từ điểm nào nhìn ra được cô ta thật lòng thật dạ với con.
Những dự án này con sẽ không dừng tay nếu như con không đạt được mục đích mà con muốn.
Còn về việc của Kiều thị bố và bà nội cũng nên thu tay về đi”.
Anh dứt khoát đứng dậy xoay người muốn đi, chiếc nhẫn trên tay anh bất giác ăn đèn mà viên kim cương được đính chính giữa loé sáng lên, làm chói mắt vô cùng.
Hoắc Nguyên Lãng vẫn chưa hoa mắt, ông nhìn thấy rất rõ ràng, mặt trắng bệch, đứng bật dậy chỉ vào chiếc nhẫn trên tay anh: “nhẫn này là sao”.
Hoắc Cao Lãng đưa bàn tay lên xem, anh cũng không có ý định giấu giếm, liền nói: “ như bố suy nghĩ, con kết hôn rồi”.
Hoắc Nguyên Lãng nghe anh thản nhiên nói, tức giận đập mạnh xuống bàn: “ con từ lúc nào mà tự tung tự tác như vậy.
Chuyện hôn sự lớn như vậy con có nghĩ đến bố và bà nội không”.
Hoắc Cao Lãng nhíu chặt mày vì câu hỏi này, ông và bà cụ Hoắc hỏi cũng giống nhau, không hổ là mẹ con.
Ai trong hai người cũng đòi hỏi anh phải nghĩ đến cảm nhận của họ, nhưng có ai trong hai người đó nghĩ đến cảm nhận của anh.
- “ ngay từ đầu con đã nói, nhưng hai người đều không để ý đến cảm nhận của con.
Vậy nên, hôn nhân này con không cần hai người tác hợp, bố có thể không thích cô ấy, nhưng tuyệt đối bố không được làm tổn thương cô ấy”.
Nói xong liền đi ra khỏi phòng bỏ lại Hoắc Nguyên Lãng đang tức giận.
Hoắc Cao Lãng đi thẳng tới công ty của Mạc Lâm, bên trong đã có mặt David, Thẩm Ý Hiên và Giang Kiêu.
Anh bước vào lạnh nhạt ngồi xuống: “ các cậu ở đây làm gì”.
- “ thế nào rồi.” Mạc Lâm cũng hỏi lại.
- “cứ như ban đầu, tôi sẽ không thu tay.”
- “ mẹ nó, cả một tập đoàn chỉ một chút sơ suất của cậu liền bị huỷ cậu nói dễ nghe thế à”.
Mạc Lâm chửi một câu.
- “ cậu sợ à, dù sao tập đoàn cũng đâu phải của cậu, cậu lo làm gì”.
Hoắc Cao Lãng dựa vào lưng ghế cười nói: “ này, lúc thượng đế phân phát lòng dũng cảm, gan dạ cậu lấy ô che cậu à, không có một chút nào lọt vào người cậu vậy.”
- “ há”.
Mạc Lâm tức quá hoá cười: “ ông đây lo lắng cho cậu, cậu ở đó trêu chọc tôi.
Lòng dũng cảm, gan dạ của tôi đều bị cậu mà mất hết rồi”.
- “ cho tôi một điếu”.
Hoắc Cao Lãng thấy Thẩm Ý Hiên lấy thuốc ra hút đưa tay ra lấy.
Anh dựa vào lưng ghế nhàn nhạt nhả một làn khói trắng: “ có tin tức gì bên phía Giang thành không”.
- “ khoan hãy nói đến chuyện đó, cậu nói cho tôi biết lần đó phía người nhà nạn nhân bên Anh quốc đã giải quyết ổn thoả chưa”.
Thẩm Ý Hiên cắt ngang lời của Hoắc Cao Lãng chen vào nói.
Vụ án của Hoắc thị năm đó, cả bốn người trong phòng ai cũng biết.
Chỉ là hiện tại Hoắc Nguyên Lãng thẳng tay giúp đỡ Kiều thị và một lòng muốn tác hợp Kiều Khả Mỹ cho Hoắc Cao Lãng, thì trong lòng mỗi người ai cũng có cùng một suy nghĩ.
- “ các cậu không tin tưởng tôi”.
- “ chúng tôi chỉ không tin tưởng ông lão nhà cậu”.
David nhàn nhạt lên tiếng.
- “ tôi nhờ cậu điều tra đến đâu rồi.” Hoắc Cao Lãng nói sang chuyện khác, bỏ vấn đề đó qua một bên.
Giang Kiêu lấy tập hồ sơ để trong ngắn bàn đưa ra: “ Gia tộc đó rất khó điều tra, chỉ ngắn gọn bao nhiêu đó, mà người của tôi nhém chút là mất mạng”.
Hoắc Cao Lãng nhận lấy chậm rãi, lật xem từng trang, đứng đầu gia tộc là Giang Thành Hưng cũng gần tám mươi tuổi tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn là người đứng đầu cầm quyền gia tộc, đọc một lượt Hoắc Cao Lãng chợt dừng lại, ông ta đang tìm một người phụ nữ.
Hoắc Cao Lãng nhíu mày chỉ vào chỗ đó rồi nói với Giang Kiêu: “ chỗ này cậu cho người tìm thông tin cụ thể giúp tôi”.
Cả bốn người trong phòng nhìn ngay chỗ ngón tay Hoắc Cao Lãng chỉ, David hỏi: “ có liên quan gì đến việc này”.
Hoắc Cao Lãng chỉ nói: “ một chút chuyện cần làm rõ”.
Mạc Lâm lúc này như thấy gì đó không đúng lắm, lập tức đưa tay rõ vào ngón vô danh của Hoắc Cao Lãng: “ gì thế”.
Câu nói của Mạc Lâm lập tức thu hút ba người kia, Giang Kiêu lập tức nhạy bén: “ cậu kết hôn, chẳng trách buổi sáng hôm nay đi gặp ông lão nhà cậu, mặt cậu vui như vậy.”
- “ thật không”.
David không mặn không nhạt hỏi.
Hoắc Cao Lãng đưa tay lên nhìn, anh khẽ cong khoé môi, rồi gật đầu: “ như các cậu suy nghĩ.
Tôi kết hôn rồi”.
- “ là cùng Hiểu Nhiên”.
Thẩm Ý Hiên hơi nhăn mày hỏi.
- “ xì” Mạc Lâm lập tức ở bên cạnh xì một tiếng: “ cậu dở hơi, chẳng lẽ cùng Kiều Khả Mỹ sao”.
- “ lúc nào”.
David chỉ ngắn gọn hỏi.
- “ hôm qua”.
- “ mẹ nó, nhanh như vậy”.
Mạc Lâm lập tức phản ứng.
- “ nhà họ Hoắc đã biết chưa”.
Thẩm Ý Hiên hỏi.
- “ ừm”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu: “ tôi đã nói rồi.”.
- “ bảo vệ cô ấy cho tốt.” Thẩm Ý Hiên nhắc nhở Hoắc Cao Lãng, anh ta không muốn Hoắc Cao Lãng bước vào vết xe đổ của mình để hiện giờ sống cuộc sống người không ra người, ma không ra ma.
Hoắc Cao Lãng nhìn Thẩm Ý Hiên khẽ nhếch miệng, nghĩ nghĩ rồi nói: “ sao lại tiếp nhận vị trí chủ tịch”.
Thẩm Ý Hiên trầm mặc khá lâu mới lên tiếng: “ do ông cụ nhà tôi muốn.”
Hoắc Cao Lãng không mấy bất ngờ với câu trả lời này, anh nhàn nhạt hỏi: “ phải vậy không”.
Anh quan sát Thẩm Ý Hiên chậm rãi nói tiếp: “ cậu là người dễ dàng nghe theo lời ông cụ nhà cậu sao, theo tôi nghĩ lý do không phải ông cụ nhà cậu, mà là Lưu Mẫn đúng không?”.
- “ cậu ở trong bụng tôi à, cái gì cậu cũng biết”.
Bị bắt quả tang tại trận Thẩm Ý Hiên lập tức phản bác.
Hoắc Cao Lãng cười cười lắc đầu: “ cũng không phải chuyện gì, gần đây cậu lộ liễu xuất hiện quanh cô ấy quá nhiều rồi, cô ấy dường như đã nghi ngờ cho nên tìm đến bà xã của tôi mà tâm sự”.
- “ hai người họ tâm sự chuyện gì”.
Thẩm Ý Hiên tò mò hỏi.
Hoắc Cao Lãng nhếch môi nói: “ đi mà hỏi người phụ nữ của cậu.”
- “ tôi đi trước”.
Hoắc Cao Lãng đứng dậy muốn rời đi.
Mạc Lâm liền lên tiếng: “ buổi tối đến King không”.
- “ không đi”.
Mạc Lâm không có kiên nhẫn nói: “ chưa gì đã muốn chạy về nhà với vợ, cậu yên tâm bây giờ cô gái nhỏ là của cậu, lúc nào cũng ở trong nhà cậu, không chạy đi mất được”.
Hoắc Cao Lãng thản nhiên nói: “ cậu quản được”.
- “ tôi không quản được nhưng cô gái nhỏ quản được.
Cậu có nghe câu hôn nhân là nấm mồ của tình yêu chưa.
Cậu bước vào nấm mồ rồi còn ở đó mà tự đắc”.
Mạc Lâm ra vẻ đau lòng thay Hoắc Cao Lãng mà nói.
Hoắc Cao Lãng chỉ bình tĩnh trả lời: “ có người cũng muốn bước vào nấm mồ đó nhưng lại không có cơ hội bước vào”.
Nói xong liền quay lưng đi ra tới cửa liền nghe Thẩm Ý Hiên hét lên.
- “ mẹ nó, cậu có thù với tôi à”..