Rèm cửa trong phòng mở một nửa, ánh sáng chiếu vào từ phía sau, người đàn ông ở trần, đường cong dáng người rất nam tính và sắc nét.
Ở bên trên anh không ngừng luân động, phía dưới Lạc Hiểu Nhiên cũng nức nở cầu xin.
- “ anh… a”…
Tiếng “anh” vừa thốt ra từ miệng cô, anh liền bắt nạt đến mức hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, vội vàng nói: "Không…ông xã… anh chậm lại…”
Hoắc Cao Lãng đã không định buông tha cho cô, mặc cho cô giải thích ra sao, kêu khóc nũng nịu ra sao cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào.
Đúng như câu anh nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm nay anh nhất định không bỏ qua cho Lạc Hiểu Nhiên dễ dàng.
Lạc Hiểu Nhiên còn đang nức nở dưới thân thì anh bất ngờ xoay người một cái anh nằm dưới Lạc Hiểu Nhiên đã ngồi trên người anh.
- “ A… ông xã…”.
Hoắc Cao Lãng nhìn gương mặt của cô lúc này càng say đắm nói: “ bà xã, ngoan, vận động đi”.
Lạc Hiểu Nhiên giật nảy mình với ý tưởng của anh: “ ông xã… em không biết”.
Cái giật nảy mình của cô làm cho suýt chút nữa đã phải, anh hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại cố tập trung vài phút sau anh mới mở mắt, tiếp tục dụ dỗ cô: “ làm theo lời anh nói nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: “ em không biết mà”.
- “ em không làm.” Anh hỏi cô.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng gật đầu.
- “ vậy em đừng hối hận”.
Dứt lời anh liền nâng m ông cô lên, bên dưới anh lập tức luân động.
Lạc Hiểu Nhiên ở phía trên trông chênh cô chỉ biết gồng mình chịu đựng: “ a… ông xã….em chịu không nổi”.
- “ bà xã, có thoải mái không.”
- “ ưm…a… anh nhẹ…lại”.
Nghe cô ở bên trên nức nở cầu xin, anh cũng nhanh chóng kết thúc.
Hoắc Cao Lãng vừa ngừng luân động Lạc Hiểu Nhiên ở bên trên cũng ưỡn người thở ra một hơi.
Khuôn ngực cô cũng gấp gáp phập phồng.
Lúc Hoắc Cao Lãng tỉnh giấc, Lạc Hiểu Nhiên vẫn đang ngủ say.
Cả đêm liều mình triền miên, bây giờ cô vừa mệt vừa yếu, nhìn cô ngủ say bên cạnh cũng không nở lòng đánh thức.
Đêm qua nhìn thấy cô nức nở anh cũng đau lòng nhưng mà anh không buông tha được, đêm qua là đêm tân hôn thêm vào đó là những ngày bị cô bỏ đói, bây giờ muốn anh nhịn thì là không thể.
Anh kéo cô sát vào lòng, anh ôm cô khẽ hôn trên đỉnh đầu cô.
Anh liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, khoé môi anh bất giác cong lên.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng người nào đó bị ôm quá chặt cô trở mình từ từ hé mắt ra, miệng lẩm bẩm: “ mấy giờ rồi anh.”
Hoắc Cao Lãng càng ôm cô, anh nhìn ra ngoài rèm cửa, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn, lười biếng lại quá mức gợi cảm: “ còn sớm, em ngủ tiếp đi”.
Bàn tay anh áp lên lưng cô, khẽ vỗ về: “ có đói không.”
Lạc Hiểu Nhiên muốn nói tối qua mình tiêu hao sức lực nhiều như thế, bây giờ quả thật là đói đến tỉnh ngủ.
Nhưng được anh ôm thế này, cô bằng lòng chịu đói cũng không muốn rời khỏi giường.
“Không, em còn muốn ngủ.” Cô vùi đầu vào ngực anh, nói lí nhí như nũng nịu.
Tiếng cười khe khẽ của người đàn ông truyền xuống từ đỉnh đầu, tay vuốt v e sau gáy cô: “Vậy em ngủ tiếp đi.”
Lúc Giang Kiêu gọi đến, Hoắc Cao Lãng đã tắm xong, đang ngồi ăn sáng.
Người giúp việc cung kính mang thìa đũa lên cho anh, Hoắc Cao Lãng một tay cầm điện thoại, một tay cầm thìa khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt, ánh mặt trời sớm mai ấm áp chiếu rọi khuôn mặt đẹp trai của anh, tạo cho người nhìn vào cảm giác bí hiểm khó đoán.
- “ Hoắc Cao Lãng, mấy dự án ở thành phố D có chút vấn đề”.
Giọng nói của Giang Kiêu có chút bực tức: “ ông lão nhà cậu lần này thẳng tay giúp Kiều gia, đến tôi trở tay cũng không kịp”.
Ngón tay thon dài của Hoắc Cao Lãng nhẹ nhàng gõ lên miệng cốc cà phê, anh hừ lạnh, “Ông ấy sợ đắc tôi với Kiều gia chứ không sợ đắc tội với tôi sao?
- “ Hoắc Cao Lãng, tiếp theo cậu muốn như thế nào”.
- “ cứ để đó đi, hôm nay tôi quay về nhà họ Hoắc, không cần quan tâm mấy việc này”.
Hoắc Cao Lãng nhếch mày, ánh mắt vẫn không rời chiếc nhẫn trên tay, không hề tập trung vào nội dung cuộc gọi.
- “ Hoắc Cao Lãng, cậu bình tĩnh như vậy sao.”
- “ Tôi tự có tính toán”.
Hoắc Cao Lãng đưa ly cà phê lên trước mặt nhấp một ngụm.
Rồi cúp máy.
Còn chưa đặt điện thoại xuống thì lại có người gọi tới, Hoắc Cao Lãng nhìn màn hình nhíu mày, gương mặt đẹp trai hiện lên biểu cảm chán ghét nhưng vẫn đặt cà phê trên tay xuống rồi ấn nút trả lời điện thoại.
- “ Cao Lãng, con né tránh bà nội phải không.”
Hoắc Cao Lãng xoa thái dương đau nhức: “ con đang bận, có việc gì phải né tránh bà”.
- “ Chắc con cũng đã biết, mấy dự án con nhúng tay vào đều đã dừng lại, con có nghĩ tới hậu quả chưa?.
Lòng dạ con sắt đá có thể đánh đổi cả Hoắc thị sao”.
- “ con lo chuyện này làm gì, Hoắc thị cũng đâu phải của con, mấy dự án đó dừng lại cũng không phải là một tay bà nội làm sao”.
Anh biết rõ tất cả chủ ý đều là bà nội anh đưa ra chỉ muốn ép anh vào đường cùng.
Giọng nói Hoắc Cao Lãng vẫn lạnh lùng như trước, cả người dựa vào ghế, rút ra một điếu thuốc cho vào miệng, suy nghĩ một lát lại bỏ xuống.
Bà cụ Hoắc ở đầu dây bên kia cũng nói: “ cuối cùng là vẫn muốn cùng cô gái đó mà từ bỏ tất cả”.
- “ đúng”.
Hoắc Cao Lãng không chút suy nghĩ mà trả lời: “từ đầu cho đến bây giờ ý muốn con chỉ có một, con đã kết hôn rồi.
Nếu bà nội không thích cô ấy thì có thể làm như không nhìn thấy, còn nếu bà nội dám tổn thương cô ấy con nhất định sẽ không bỏ qua”.
- “ con nói vậy là có ý gì”.
Sắc mặt bà cụ Hoắc ở bên kia rất khó coi: “ chẳng lẽ con đã đăng ký kết hôn cùng cô gái đó.”.
- “ đúng vậy”.
Bà cụ Hoắc tức đến nỗi mặt trắng bệch, bà vỗ mạnh xuống bàn, gầm lớn, “Thằng bất hiếu này! Mày có biết mày đang nói cái gì không? Mày dám…giấu diếm cả nhà đi cưới một đứa có lí lịch không rõ ràng về nhà? Mày đủ lông đủ cánh rồi nên không coi tao và bố mày ra gì cả phải không…”
- “ bà nội đừng kích động quá”.
Việc bà cụ Hoắc kích động cũng không nằm ngoài dự đoán của Hoắc Cao Lãng, lúc tự ý kết hôn với Lạc Hiểu Nhiên anh đã tính toán kĩ khó khăn bản thân sẽ gặp phải rồi, trong đó nhà họ Hoắc chỉ là một ải nho nhỏ, không phải vấn đề gì lớn cả.
- “ Hiểu Nhiên có xuất thân đàng hoàng, con đã từng nói sẽ không thỏa hiệp chuyện cùng Kiểu gia gì đó, bây giờ con chỉ báo với bà muộn hơn mà thôi”.
- “ Cao Lãng, con tự ý như vậy, con có nghĩ đến cảm nghĩ của bà nội và bố con không.” Bà cụ Hoắc bên kia kiềm nén cơn tức giận mà nói.
- “Con có nghĩ đến, nhưng mọi người lại không hề kiêng kị suy nghĩ của con.”
Dứt lời anh nghe tiếng ném đồ bên phía bên kia, anh cùng lạnh nhạt cúp máy.
Hoắc Cao Lãng đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, anh không quên dặn dò: “ bà nấu một ít đồ bồi bổ cho cô ấy”.
- “ tôi biết rồi thưa ông chủ.”
Anh một đường lái xe đến Hoắc thị, trước phòng chủ tịch đã thấy Giang Kiêu đứng ở đó.
Thấy Hoắc Cao Lãng đến Giang Kiêu liền nói: “ bố của cậu ở trong đấy”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu: “ tôi biết rồi”.
Giang Kiêu tin mắt nhìn thái độ hơi lạ của Hoắc Cao Lãng thì nói: “ cậu hôm nay ăn trúng thuốc à, gặp bố cậu sao mặt cậu vui như thế”.
Bình thường nhắc đến việc gì liên quan đến nhà họ Hoắc thì Hoắc Cao Lãng ngoài biểu cảm nhăn mày và chán nản ra thì không có gì khác.
Hoắc Cao Lãng chỉ liếc mắt nhìn Giang Kiêu: “ cậu quan tâm tôi hơi nhiều rồi.” Nói xong liền đẩy cửa đi vào, bỏ Giang Kiêu tức tối đứng ngoài cửa..