Vân Thừa Nguyệt không biết thành Hoán Hoa thay đổi nhiều như thế nào.
Ngay cả khi biết đi chăng nữa, Vân Thừa Nguyệt cũng không quan tâm.
Nàng đang bận rộn vào chuyện khác.
Vân Thừa Nguyệt thật sự chăm chú, từng chút một lấy trộm "Lượng trần" của tên thương phỉ.
Nháy mắt thời gian trôi qua thật mau.
Hoàng hôn vào mùa thu luôn trôi qua một cách nhanh chóng.
Ánh tịch dương thê lương lặn xuống, trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo lên; rừng cây xào xạc, tiếng gió nghe như âm thanh của vô số binh đao bị đứt gãy, càng tăng thêm phần quỷ dị.
Trong hai bà tử trông nom Vân Thừa Nguyệt, bà tử họ Triệu hung ác kia đã bị gọi đi hỗ trợ người khác, còn lại Trương bà tử ôn hòa ở lại giữ nàng.
Nhưng mà, Trương bà tử buổi chiều còn tương đối thân thiện, hiện tại cũng đã trở nên hung ác. Chắc là bị Triệu bà tử quở trách, bà ta cảm thấy trong lòng không vui, bây giờ đối với Vân Thừa Nguyệt âm dương quái khí (*), nói linh tinh cái gì mà, "Cô nương đi đến nhà thổ nhất định là nổi danh đứng đầu bảng."
Vân Thừa Nguyệt mắt điếc tai ngơ.
Lực chú ý của nàng vẫn luôn nằm ở trên người của bọn thương phỉ.
Bọn họ còn đang vây quanh chỗ tảng đá rơi xuống trước đó. Lão Cát dường như phát hiện ra điều gì, một đám thương phỉ lúc ẩn lúc hiện, tạo ra những tiếng động ồn ào.
Vân Thừa Nguyệt dựng lỗ tai lên, nghe được mấy từ mấu chốt như "Phong thuỷ", "Lăng mộ lớn", "Chôn cùng", "Không cách nào kế thừa", "Giàu to rồi"....
Chẳng lẽ bọn họ tìm ra những ngôi cổ mộ trong khu rừng này?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vân Thừa Nguyệt: Khí gặp gió ắt tán, gặp nước thì dừng. Vùng lân cận nơi này gần đồi núi và khu vực nước cạn, vậy thì ắt hẳn có mộ, nhưng không có khả năng là một ngôi mộ to lớn.
A...
Từ khi nào nàng biết xem phong thủy vậy?
Nói không chừng là do lúc trước nàng vô tình đọc được ở đâu đó...... Vân Thừa Nguyệt lắc đầu, cố không nghĩ đến mối nghi hoặc này nữa.
Lúc này không phải thời điểm thích hợp để tự hỏi mấy thứ này.
Khi Trương bà tử sắp bắt đầu một đợt âm dương quái khí khác, một tiếng kêu mừng rỡ đột nhiên đánh vỡ không khí nặng nề.
"Đúng là nơi này rồi.....Bên dưới chính là địa cung! Là một lăng mộ lớn, thật sự là lăng mộ của các quý tộc thời cổ đại lưu lại!"
Một lăng mộ lớn?
Quý tộc thời cổ đại?
Trương bà tử còn chưa than phiền xong, nửa câu còn lại bị mắc kẹt ở trong cổ họng, lúc đó Vân Thừa Nguyệt đã đứng dậy, đi về phía trước nhìn thử.
Trong lòng bà ta căng thẳng, theo bản năng đuổi theo: "Không được chạy!"
Nếu "hàng hóa cao cấp" này trốn mất, bà ta nhất định sẽ bị mắng!
"Ta không chạy trốn."
Làn gió đêm truyền đến giọng nói trong trẻo và mềm mại của tiểu cô nương.
"Nhìn xem, bọn họ sắp đi xuống mộ rồi, chúng ta chắc chắn cũng phải đi theo xuống đó."
Suy cho cùng, người nào có thể yên tâm để lại "hàng hóa" đắt tiền ở lại trên mặt đất chứ?
Thay vì chờ bị ném xuống một cách nhếch nhác, chi bằng chủ động đi xuống, có lẽ còn có thể giành được một vị trí tương đối thuận lợi.
Vân Thừa Nguyệt quay lưng về phía Trương bà tử, không để ý bà ta nữa mà thản nhiên nhảy xuống bên dưới mộ.
......
Mọi thứ đúng như Vân Thừa Nguyệt dự đoán, bọn thương phỉ đưa ra chủ ý, quyết định tất cả mọi người đều phải đi xuống địa cung.
Nếu dưới này thật sự có một lăng mộ lớn tồn tại, không thể nghi ngờ gì nữa, trộm mộ là một việc vô cùng nguy hiểm. Lăng mộ càng lớn, càng có nhiều cơ quan bên trong - bất luận bọn họ mong muốn tìm được lăng mộ, khả năng cao không thể nào thực hiện được.
Bọn thương phỉ này rõ ràng hoạt động trái pháp luật, trước đây chắc chắn từng giết người uống máu sống qua ngày. Nếu lần này thành công, thì "hàng hóa cao cấp" Vân Thừa Nguyệt có bán được hay không cũng chẳng quan trọng nữa; nhưng nếu gặp nguy hiểm...Tính mạng của bọn họ còn lo chưa xong, để nàng sống làm gì? Không thỏa đáng.
Đối với Vân Thừa Nguyệt mà nói, tuy rằng nàng có thể lặng lẽ hấp thu "Lượng trần" trong thư văn của người khác, nhưng nàng vẫn chưa quen thuộc với khả năng này, không biết đến lúc nào bản thân mới có thể thực hiện tiếp bước thứ hai...
Bọn thương phỉ này đều là tu sĩ. Ở lại mặt đất, nàng bị trông giữ nghiêm ngặt, làm việc gì cũng không thuận lợi; tuy rằng hoàn cảnh dưới lòng đất có thể nguy hiểm, nhưng bọn thương phỉ sẽ mất tập trung, nàng càng có nhiều cơ hội trốn thoát.
Thấy nàng chủ động đề nghị theo xuống mộ, tên thủ lĩnh đứng đầu có chút kinh ngạc. Tính cách hắn ta vốn đa nghi, theo bản năng hoài nghi trong lời nói của Vân Thừa Nguyệt có sự dối trá, nhưng sau đó nghĩ lại: đóa hoa xinh đẹp như nàng không hề có tu vi, đã quen sống trong cảnh vinh hoa phú quý, trí thông minh thuộc loại bình thường, còn sợ nàng làm ra thủ đoạn gì sao?
Hắn ta liền cười thành tiếng: "Tính ra là ngươi thức thời!"
So với lăng mộ to lớn trước mắt, một "hàng hóa cao cấp" như nàng vốn dĩ không có sức hấp dẫn bao nhiêu. Vân Thừa Nguyệt chỉ cười cười trong lòng. Bọn họ càng coi thường nàng, đối với nàng càng có lợi.
Nói ra thì kỳ quái, nàng cảm thấy bản thân trước khi xuyên qua, tính cách cũng không trấn tĩnh như vậy. Đến khi thật sự một thân một mình ở thế giới xa lạ này, không có một ai để trông cậy, nhưng nàng lại có cảm giác thành thạo, gan dạ không nói nên lời.
Lão Cát dùng la bàn để xác định vị trí trong khi hai gã thương phỉ rắc một vòng bột phấn xung quanh chỗ ông ta chỉ, vẽ ra một vòng tròn; những tên thương phỉ khác làm nhiệm vụ đốt đuốc và cản gió, một số tên khác thì đang rắc bột trừ tà - nghe nói cách này rất có hiệu quả đối với yêu ma quỷ quái.
Đêm nay là một đêm trăng lạnh lẽo.
Tiếng gió từ trong núi xen lẫn âm thanh quỷ quái, ma mị hỗn tạp vào nhau, khiến người ta sởn cả tóc gáy. Ngọn lửa bên trong địa cung chiếu lên đôi mắt sáng như sói của bọn thương phỉ.
Ngay sau đó, tên thủ lĩnh có dáng người thấp bé, khuôn mặt dữ tợn bước tới, đứng bên cạnh vòng tròn.
Tay phải của hắn ta rút ra một cây trường đao, lưỡi đao đồng thời phản chiếu ánh trăng, ánh sao, ánh lửa, còn có vô số cặp mắt chăm chú đang nhìn.
Kế tiếp, hắn ta dùng mũi đao thẳng tắp nhắm ngay tâm vòng tròn vừa vẽ, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mũi đao theo sức lực của hắn vẽ ra một nét cắt!
"Lượng trần" - Vân Thừa Nguyệt đoán rằng đây là một vệt linh lực, mạnh mẽ lóe sáng.
So với ngọn lửa đang cháy, nét bút càng sáng hơn, hừng hựng nổi lên giữa không trung.
Vân Thừa Nguyệt chăm chú nhìn hắn, không lãng phí cơ hội này, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động theo. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, một chút cảm giác ngọn lửa đang bùng cháy xuất hiện trên đầu ngón tay nàng, giống như nó hoàn toàn tuôn ra từ bên trong cơ thể nàng.
Cuối cùng linh lực của thủ lĩnh bọn thương phỉ nàng cũng có thế lấy trộm.
Nhưng mà so với những người khác, lấy trộm linh lực của tên thủ lĩnh này phải dùng nhiều sức hơn. Nàng âm thầm đánh giá: có lẽ cũng giống như việc dùng đũa bóc vỏ đậu phộng và đậu tằm....Hừm, có sự khác biệt nào không nhỉ? Có lẽ là có đi.
Cùng lúc đó, tên thủ lĩnh đã tức giận đến đỏ mặt.
Ý định ban đầu của hắn ta vốn là ở trước mặt thuộc hạ bộc lộ tài năng, làm cho bọn họ kinh sợ, nói cho bọn họ biết lý do tại sao hắn xứng đáng làm thủ lĩnh của họ, ai mà biết....Hôm nay thư văn sao lại khó viết vậy chứ?
Hắn chửi thề một tiếng!
Tên thủ lĩnh cắn chặt răng, tập trung toàn bộ linh lực phóng ra bên ngoài, rồi lại giả vờ làm ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái, hàm răng suýt chút nữa bị cắn gãy.
Vân Thừa Nguyệt lẳng lặng nhìn thư văn khó viết kia. Trong lúc tên thủ lĩnh nghiến răng nghiến lợi thi pháp, nàng chỉ cảm nhận dường như bản thân có thêm nhiều linh lực. Càng tích lũy nhiều tinh lực, nàng càng sung sướng.
Từ chiều đến giờ, nàng đều cẩn thận hấp thu linh lực của bọn thương phỉ, bây giờ có được nguồn linh lực cao cấp từ thủ lĩnh thế này, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Linh lực càng lúc càng tăng lên, nàng càng cảm nhận được sự tồn tại của nó bên trong cơ thể mình...Giống như một khối nước nóng bị đông cứng một nửa, đang từ từ chảy qua giữa lông mày, tuần hoàn trong tâm mạch và đan điền.
Nhưng tạm thời linh lực cũng chỉ là linh lực.
Trước mắt, nàng không có cách gì sử dụng đến nó. Vân Thừa Nguyệt thử dùng ngón tay viết một chữ, cũng không phát sinh kỳ tích gì.
Dù vậy Vân Thừa Nguyệt vẫn là người hưởng lợi: khi linh lực của nàng tiếp tục tăng lên, cả năm giác quan và sức mạnh thể chất của cơ thể đều được cải thiện đáng kể. Hành trình tu luyện thật sự có chút huyền diệu.
Nàng muốn thử xem nếu hấp thu hết linh lực của bọn người này, khi đó sẽ phát sinh ra chuyện gì?
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu chưa bao lâu, Vân Thừa Nguyệt lập tức phát hiện nàng không còn khả năng tiếp nhận linh lực từ tên thủ lĩnh.
Tình huống tương tự cũng xảy ra khi nàng cố gắng hấp thu thêm linh khí từ lão Cát và những người khác.
Chẳng lẽ...Có một giới hạn nào đó đối với nguồn linh lực mà nàng có thể hấp thu từ mọi người?
Vân Thừa nguyệt có chút tiếc nuối, nhưng chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định này.
- ----------
Chú thích:
(*) Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT