Phù.

Vân Thừa Nguyệt bỗng nhiên mở mắt.

Trong phạm vi tầm nhìn của nàng, một tảng đá khổng lồ đang điên cuồng lao xuống, mang theo ánh chiều tà đỏ rực.

Vân Thừa Nguyệt ngay tại chỗ cuộn người một cái, an toàn tránh khỏi khu vực bị tảng đá lấp kín; ngay lúc nàng bổ nhào ra bên ngoài, tảng đá này đập mạnh vào mặt đất rồi vỡ ra.

Ầm.

Những mảnh đá vụn đủ kích cỡ văng tung tóe.

Đây là chỗ nào đây...

Không phải nàng đang thức cả đêm trong trường để viết luận văn sao?

"Khốn kiếp! Ta đã bảo các ngươi nhớ để ý kỹ "hàng hóa" rồi mà...!"

Một người đàn ông hùng hùng hổ hổ xông tới, sốt ruột túm Vân Thừa Nguyệt lên, xem thật kỹ cả người của nàng. Sau khi xác nhận nàng không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ánh hoàng hôn bao phủ lấy núi rừng, một vài bóng đen cao thấp không đồng nhất cũng vây quanh lại đây.

"Đại ca, huynh không sao chứ?

"Đây, đây không phải là nơi đóng quân do Cát Quân sư lựa chọn sao, rõ ràng ông ta đã nói nơi này rất ổn định..."

Vài người đang cãi nhau ồn ào một trận.

Vân Thừa nguyệt đứng tại chỗ, bất động thanh sắc lui về phía sau nửa bước, âm thầm quan sát mấy người này.

Đúng rồi, nàng chợt nghĩ tới.

Nơi này không còn là thế giới nàng đang sống.

Đầu nàng còn đau nhức nhưng vẫn khá tốt, may là so với mấy ngày trước, hôm nay ý thức của Vân Thừa Nguyệt đã hoàn toàn tỉnh táo, quan trọng hơn là cuối cùng nàng đã có thể hoàn toàn khống chế được thân thể này.

Vân Thừa Nguyệt nhanh chóng sắp xếp những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Trong trí nhớ, nàng vốn đang ở trong trường học gõ bàn phím, bỗng nhiên gặp phải một cơn giông bão, trước mắt tối sầm, lúc tỉnh dậy thì nàng đã ở một thế giới khác rồi.

Không biết tại sao, trí nhớ trước khi xuyên qua có chút mơ hồ, nàng chỉ nhớ rõ một đoạn ngắn ký ức chung chung.

Cơ thể mà Vân Thừa Nguyệt hiện tại đang sở hữu có tên giống hệt nàng, thân phận là... Vân gia nhị tiểu thư, một gia đình tu tiên ở thành Hoán Hoa.

Vân gia nhị tiểu thư từ khi sinh ra đã không có hồn phách đầy đủ, cả người khờ dại ngây ngốc, cha mẹ lại mất sớm. Đúng ra nàng sẽ là một đứa trẻ không có chút ý thức nào về sự tồn tại của Vân gia. Nếu không có gì đặc biệt xảy ra, nàng hẳn vẫn ở Vân gia, áo cơm không lo, trải qua một đời vô ích như vậy.

Nhưng mà - chính cái "Nhưng mà" này phá hư mọi thứ.

Nơi này là một thế giới huyền bí có thể tu luyện, có rất nhiều thần tiên tu sĩ, càng có muôn hình muôn vẻ bảo vật, công pháp tu tiên.

Mẫu thân đã qua đời của Vân gia nhị tiểu thư vừa lúc để lại một thứ giống như trân bảo thần bí cho nàng, còn tặng kèm một mối hôn ước hào nhoáng.

Ký ức sắp xếp đến chỗ này, Vân Thừa Nguyệt chỉ muốn đỡ trán: "Hoài bích hữu tội"(*). Đạo lý này cho dù ở xã hội hiện đại như thế kỷ 21 cũng phổ biến, huống chi đây là một thế giới tu tiên, lại có sự phân chia giai cấp tương tự Trung Hoa cổ đại.

Vân nhị tiểu thư năm nay mười bảy tuổi, vốn dĩ đang đợi vị hôn phu của mình đến cửa cầu hôn rồi thành hôn với hắn. Chính là vào khoảng thời gian trước, đứa nhỏ ngốc nghếch không hiểu biết gì về thế giới này đã bị một lão bộc của Vân gia dụ dỗ ra khỏi nhà, đưa đến một vách đá ở vùng ngoại ô, sau đó bị ông ta đẩy xuống thật mạnh.

Nhị tiểu thư thở phì phò tại chỗ, cũng đúng lúc này, Vân Thừa Nguyệt không hiểu ở trong cơ thể nàng lúc nào liền bừng tỉnh.

Có thể trong thế giới tu tiên nói chung, mọi người đều có thân thể cường tráng, tuy rằng nhị tiểu thư hương tan ngọc nát, cũng không bị gãy tay hay chân.

Mới vừa tỉnh lại mấy ngày, ý thức nàng còn hỗn độn, không thể kiểm soát hoàn toàn cơ thể của mình, kết quả là nàng đã bị một nhóm thương nhân đi ngang qua nhặt được.

Cũng chính là những người đang đứng trước mặt nàng.

Nhưng bọn người này không phải là người tốt. Nói là thương nhân, nhưng thực ra là nửa thương nhân nửa kẻ cướp. Nhìn Vân Thừa Nguyệt hấp hối, ăn mặc lộng lẫy, lại có chút căn cốt tu luyện, liền sinh ra tâm tư đầu cơ kiếm lợi, muốn mang nàng đi bán với cái giá hời.

Chẳng qua, Vân Thừa Nguyệt nghĩ thầm cũng ít nhiều nắm được tâm tư của bọn chúng, mới có thể trôi qua những ngày này, nàng không chỉ được bảo vệ khỏi bị tổn hại, còn được bọn chúng cho ăn nhiều món ngon.

Lúc trước nàng hữu tâm vô lực, nhưng bây giờ đã khôi phục lại, nàng phải cân nhắc cẩn thận hiện tại làm sao để bảo vệ chính mình.

Trước tiên, nàng cần đảm bảo an toàn cho bản thân.

Vậy tảng đá vừa rơi xuống...

Nàng ngẩng đầu nhìn lên.

Nơi đây là vùng đồi núi thoai thoải, gió rừng khá ẩm, cái gọi là vách đá cũng không quá cao. Tảng đá vừa rơi xuống có xu hướng tròn hoàn hảo, kết cấu khô ráo, mặt ngoài có dấu hiệu rõ ràng của phong thực.

So sánh với khí hậu và địa hình nơi này, hoàn toàn không ăn khớp.

Phải có một lý do gì đó cho sự bất thường này.

Nàng đang trầm tư thì chợt nghe thấy tên thương tặc cầm đầu thình lình nói một câu: "Nhà ngươi đang nhìn cái gì đó?"

Vân Thừa Nguyệt thu hồi ánh mắt, không hề lảng tránh nhìn qua: "Ta muốn nhìn thử, cái thứ suýt chút nữa đè chết ta trông như thế nào."

Giọng nói của nàng rõ ràng và mềm mại, mang chút âm sắc của người dân thành Hoán Hoa, âm cuối còn có vài tia mềm mại.

Vân Thừa Nguyệt chỉ cần dựa vào giọng nói, đều có thể khiến trái tim người ta rung động.

Vị thủ lĩnh tinh tế cảm nhận, dường như có điều gì đó khác lạ ở vị thiếu nữ này, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, nàng vẫn là một cô nương mảnh mai xinh đẹp, không có bất kỳ kỹ năng tu luyện nào. Giống như một con cừu con còn bú sữa mẹ.

Nhưng mà, thời điểm hắn nhặt được nàng, liền biết đây là một con cừu con nuôi trong gia đình phú quý, thực sự có bản lĩnh gì sao?

Tâm hắn có chút ngứa, không thể không tiếc nuối mà chép chép miệng: Đáng tiếc, nếu muốn bán nàng với giá tốt, tuyệt nhiên không thể chạm vào người nàng.

Tên thủ lĩnh dứt khoát không nhìn nàng nữa, quát to một tiếng: "Lão Cát! Lại đây! Đến xem chỗ tốt mà ngươi chọn bị phá hư thành ra cái gì này - Nếu hàng hóa của ta có tổn hại gì, lão tử đây sẽ lấy cái đầu chó của ông!"

Một người đàn ông trung niên, mặc áo choàng xanh lá đậm, trên tay cầm một chiếc la bàn bằng đồng vội vàng chạy tới.

Ông ta gầy như khỉ, đôi mắt sáng rỡ, sau khi tới nơi, ông ta nhìn một vòng quanh người Vân Thừa Nguyệt, mới cười làm lành nói: "Đại ca bớt giận, đệ đến xem ngay đây...Cái này, mấy tảng đá giống vầy bình thường chỉ được tìm thấy ở phía bên kia của sa mạc bão cát. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây được chứ? "

Lão Cát này trông tiều tuỵ nhưng cũng có đôi mắt tinh tường. Nhìn ra có điều không ổn, ông ta ngay lập tức bắt đầu quan sát xung quanh.

Vân Thừa Nguyệt thấy bọn họ cảnh giác như vậy, liền trấn tĩnh lại suy nghĩ, tự mình hướng vị trí bên cạnh đi lên.

Hiện tại trên người nàng không có vũ khí gì để phòng thân, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của tu vi, tạm thời nàng phải cùng sống cùng chết với băng thương phỉ này. Nếu thực sự có bất kỳ nguy hiểm gì xung quanh, nàng cũng không nghĩ đi theo bọn họ để bị giết chung với nhau.

Tốt nhất hòn đá này là tai nạn ngoài ý muốn, nếu thực sự có khác thường... Quên đi, nhất định phía trước có đường lên núi.

Ngay khi nàng vừa rời đi, thì có hai bà tử khổng võ hữu lực (**) liền đi theo nàng.

Hai người này đều có một thân hung hãn dữ tợn, cũng là thành viên trong băng thương phỉ, phụ trách chăm sóc và trông coi Vân Thừa Nguyệt, không để nàng chạy trốn.

Vân Thừa Nguyệt liếc nhìn con dao trên eo của họ, không nói một lời mà ngồi xuống, sau đó cầm lấy bánh bột ngô mà họ đưa cho, chậm rãi ăn, không hề chê bai.

Nàng nghĩ, việc cấp bách bây giờ, trước hết phải thoát khỏi băng thương tặc này. Kế tiếp, nếu nàng đã trở thành Vân nhị tiểu thư, hẳn nên trở về điều tra một phen, rốt cuộc là ai làm hại tính mạng của nàng.

Nói là trở về, cũng không biết nàng có thể tu luyện hay không?

Còn có những người đang ở trước mắt này, không biết tu vi đến cấp bậc nào? Dù chỉ có một người cưỡi mây đáp gió, hô gió gọi mưa thì nàng cũng khó chạy thoát khỏi đây.

Vân Thừa Nguyệt gặm hai cái bánh bột ngô, chậm rãi uống nước, nghiêng đầu nhìn bà tử giống như tường đồng vách sắt đang ngồi xếp bằng bên cạnh mình, lộ ra một nụ cười ngây thơ: "Trương bà bà, tại sao trên eo của các bà đều treo một cây bút lông vậy?"

Nàng đã quan sát qua, trong số những người này, chỉ có một số giắt binh đao trên eo, một số khác ngoại trừ binh đao giắt ở phía ngoài, còn treo thêm một cây bút lông.

Đừng nói là các thành viên trong băng này đều nhiệt tình với chuyện đọc sách viết chữ nên mới mang theo bút lông bên người nha?

Nàng vừa mở miệng, hai bà tử đều sửng sốt.

Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên "hàng hóa" mà các bà trông nom chủ động nói chuyện.

Bà tử họ Trương đánh giá nàng vài lần, nghi ngờ nói: "Làm sao ngươi biết ta họ Trương?"

Vân Thừa Nguyệt nói nhỏ: "Ta có nghe bọn họ gọi bà."

Dáng vẻ ngây thơ khờ dại, vừa nhìn liền biết là một khuê nữ được gia đình trong sạch cẩn thận dạy dỗ.

- ---------

Chú thích:

(*) Hoài bích hữu tội: Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪) hoặc Thất phu vô tội hoài bích hữu tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

(**) Khổng võ hữu lực: dùng để chỉ người rất mạnh, cực kỳ có khí lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play