“Thu chân lại, suýt chút thì vấp phải tôi rồi!” Bác gái Lý vẻ mặt ghét bỏ mắng Vương béo đang vươn chân ra. Sau đó, bà quay đầu đón tiếp những bác trai bác gái khác: “Mọi người yên tĩnh vây lại đây, đừng cãi cọ ầm ĩ làm người khác cảm thấy không vui.” Bác gái nói xong, nâng cằm hất mũi với bác gái họ Trương đứng một bên đang xụ mặt, dùng sức hừ lạnh.
Vương Béo thấy nhiều người tới liền vứt lá thư xác nhận ra sau đầu. Ông ta mừng rỡ bò lên duy trì trật tự: “Muốn đoán số mệnh mời lên trước, chỉ theo dõi mời đứng sang hai bên, không làm chậm trễ công việc. Một lần lấy 1 ngàn, đại sư chỉ thu tiền mặt nên ai không có tiền mặt thì tới chỗ tôi quét mã đổi thành tiền mặt.” Ông ta móc một xấp tiền mặt mới tinh có giá trị 100 tệ, vỗ hai cái vào lòng bàn tay: “Ngày hôm qua vừa mới tới ngân hàng đổi, hoàn toàn mới.”
Lâm Thanh Âm dùng ánh mắt khen ngợi liếc Vương Béo, tuy ông ta không phù hợp với chén cơm đoán số mệnh này nhưng thật ra, ông ta có đầu óc thu hút làm ăn rất tốt nên nhờ ông ta giúp đỡ thu xếp mà cô cảm thấy bớt lo hơn rất nhiều.
Nhóm bác trai và bác gái vốn hơi do dự vì Lâm Thanh Âm còn nhỏ tuổi, lại nghe giá đoán số mệnh cần 1 nghìn tệ liền không dám tiến lên. Trong ấn tượng của họ thì loại chuyện này chỉ vài chục đồng là có thể làm, 1 nghìn tệ là quá nhiều nhưng họ cảm thấy đáng tiếc nếu rời đi. Dù sao bác gái họ Lý nói cô gái này vô cùng kỳ diệu nên họ muốn ở lại xem đó là thật hay là giả.
Lâm Thanh Âm vẫn bình tĩnh, cô liếc xung quanh một vòng rồi quay đầu chào một chàng trai trẻ tuổi ngồi cách mình không xa: “Muốn đoán số mệnh không?”
Chàng trai đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng có một giọng nói trong trẻo đánh vỡ thế giới bịt kín của anh. Anh nhìn nơi xuất hiện giọng nói, lúc này mới phát hiện đã có nhiều người tới. Anh thấy ánh mắt nóng bỏng của một đám bác trai và bác gái đang nhìn chằm chằm mình thì bị dọa lùi ba bước, suýt chút nữa cướp đường mà chạy.
“Đây không phải là cháu trai của ông cụ nhà họ Khương à!” Một bác gái thì thầm với người đứng bên cạnh, muốn bình luận thêm hai câu liền bị vị bên cạnh kia bịt miệng lại. Bà ấy chu môi nhìn Lâm Thanh Âm, ý là đừng có lộ tin tức chàng trai này ra bên ngoài cho cô nghe.
Vương Béo nhìn vẻ mặt khiếp sợ và dáng vẻ muốn chạy trốn của chàng trai, vội lên giọng hét to giúp Lâm Thanh Âm: “Chàng trai, nhìn vẻ mặt uể oải của cậu thì chắc cậu đang gặp chuyện khó giải quyết? Nếu còn do dự thì tâm sự với đại sư, không chừng có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng mới.”
Hình như, những lời này chọc trúng tâm tư của chàng trai đó nên anh nhìn Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng trên cỏ: “Cô là đại sư?” Anh cúi đầu nhìn giá trên cuộn giấy, quay đầu hỏi nhóm bác trai và bác gái mà mình quen mắt: “Cô gái này nhỏ như vậy đã biết xem số mệnh?”
Một đám vui vẻ hớn hở vỗ tay cổ vũ anh: “Cháu xem thử là biết thôi.”
“Được ạ.” Chàng trai cười khổ móc điện thoại ra chuyện khoản: “Dù sao, số tiền nhiều nhất mà cháu có chỉ còn lại 1 nghìn tệ. Xài hết thì coi như xong.”
Vương Béo quẹt mã, xoay người lấy ra 1 nghìn tệ bỏ vào trong túi Lâm Thanh Âm. Đám người vây xem lùi về phía sau để nhường một chỗ cho chàng trai ngồi xuống dưới đất.
Lâm Thanh Âm nhìn vận khí màu đen trên đỉnh đầu và sự xui xẻo trên mặt, hơi đồng tình nhìn anh: “Nên xưng hô thế nào?”
“Tôi tên Khương Duy.”
“Khương Duy!” Lâm Thanh Âm gật đầu: “Muốn đoán số mệnh hay đoán chữ?”
“Có gì khác nhau?” Khương Duy lau mặt, dáng vẻ sống còn gì luyến tiếc: “Cái nào cũng được. Dù sao tôi cũng không biết nên xem cái gì, cô tính ra tình huống của tôi thì tôi cũng không biết phải làm gì bây giờ.”
Lâm Thanh Âm đưa giấy bút qua: “Viết bát tự của anh xuống.”
(Bát tự: giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung quốc.)
Khương Duy vừa được sinh ra liền có giấy chứng sinh, trên đó ghi chính xác đến từng phút. Trước đó, Khương Duy có đọc qua nên nhớ kỹ thời gian mình sinh ra.
Lâm Thanh Âm nhìn lướt qua bát tự của Khương Duy rồi đặt sang bên cạnh. Cô biết ở thời đại bây giờ, mọi người không thích nghiền ngẫm từng chữ một nên dùng cách giải thích đơn giản nhất để giải thích rõ ràng cho anh nghe: “Mệnh của anh là mệnh mang tài, một bước lên trời. Sau khi anh được sinh ra, chuyện làm ăn buôn bán của cha mẹ luôn thuận lợi, tiết kiệm được một khoản tiền lớn giúp anh trải qua một cuộc sống tốt nhất. Phục tê cốt xuyên vào ấn đường, anh có may mắn được ghi tên trên bảng vàng…”
“Nói quá đúng!” Không chờ Lâm Thanh Âm nói xong, bác gái họ Lý không nhịn được vỗ tay ba cái: “Sau khi thằng nhóc này được sinh ra, gia đình họ Khương phát tài. Hơn nữa, con trai ông ấy còn là thủ khoa kỳ thi đại học năm đó.” Bác gái hất cằm với bác gái họ Trương, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Bác gái họ Trương cũng hừ một tiếng, lẩm bẩm một câu “Nói không chừng nghe từ ai đó nói.” nhưng dù vậy, bà ta vẫn không tránh đi. Bà ta có quan hệ tốt với mẹ Khương Duy nên cũng muốn nhìn xem cô gái này nói có chuẩn không. Nếu Khương Duy bị lừa thì bà ấy tới hỗ trợ khuyên nhủ.
Lâm Thanh Âm tiếp tục nói: “Từ bát tự và tướng mạo thì cho dù anh làm việc gì thì đều hoàn thành xuất sắc. Chẳng qua, hiện tại ấn đường của anh bị bóng đen quấy rối, xem thời gian thì khoảng chừng hai năm trở lại đây. Trong hai năm này, gia đình anh thường thất bại trong việc buôn bán, tiền tài tan hết, việc học của anh bị cản trở, tình yêu thì hết hy vọng, không chuyện nào thành công.”
Lâm Thanh Âm nói xong, xung quanh xuất hiện từng đợt hút khí. Ánh mắt nhóm bác trai và bác gái nhìn Lâm Thanh Âm đều không giống nhau. Bọn họ và ông bà Khương Duy là lão hàng xóm, năm đó là thời điểm gia đình họ Khương giàu có nhưng hai vợ chồng già lại luyến tiếc hàng xóm ở quê nhà nên họ không chịu dọn tới biệt thự cao cấp của con trai mà vẫn ở lại khu chung cư cũ. Bởi vậy, gia đình họ Khương từ giàu sang trở nên suy tàn, nhóm hàng xóm đều biết việc này.
Thấy Lâm Thanh Âm nói không sai chút nào, không chỉ có nhóm bác trai và bác gái khiếp sợ mà ngay cả Khương Duy cũng thầm chấn động: “Cô nói việc nhà tôi suy tàn có quan hệ với tôi? Vậy nếu tôi chết thì có phải nhà tôi sẽ tốt lên không?”
“Nói bừa cái gì?” Bác gái họ Lý giơ tay đánh anh một cái, vội cười trừ rồi thương lượng với Lâm Thanh Âm: “Đại sư, cháu đừng nghe thằng nhóc nói bậy. Bác biết đại sư khẳng định có cách hóa giải nó, cháu sẽ nghĩ ra cách.”
Lâm Thanh Âm nói: “Số mệnh của Khương Duy vốn rất tốt, theo lý thì sẽ không gặp trắc trở. Tình huống hiện tại của anh ta là bị người đứng trong tối động tay động chân, chỉ tìm được nơi tên đó ra tay thì cháu mới thay anh ta hóa giải được.”
Khương Duy nghe Lâm Thanh Âm nói, thầm tính toán. Trước đó, cô gái nhỏ này tính rất chính xác nhưng cô biết chuyện trong nhà anh cũng không tính là kỳ lạ, nên anh không chắc cô có nghe về nó không. Tuy nhiên, lấy cảnh ngộ trong nhà thì thật sự không có gì đáng sợ khi bị lừa. Dù là giả thì cũng không tốt hơn so với tình huống hiện tại.
Khương Duy hơi động tâm, cũng biết trên thế giới không có bữa ăn nào miễn phí. 1 nghìn tệ vừa rồi là tiền đoán số mệnh, nếu muốn phá giải xui xẻo chắc chắn là cần thêm tiền. Trước kia, lúc nhà anh còn giàu có thì anh không chớp mắt đưa 1 triệu ra nhưng bây giờ, lấy ra 10 nghìn tệ cũng khiến anh rất khó xử.
Khương Duy ngồi dưới đất bất lực ôm đầu, lúc này một ngọc bội rơi ra từ cổ áo đánh vào tay anh. Khương Duy buông tay nhìn miếng ngọc đeo trên cổ mình, dùng sức kéo xuống rồi cẩn thận đưa tới trước mặt Lâm Thanh Âm: “Đại sư, tôi không có tiền nên cô xem ngọc bội này được không?”
Miếng ngọc kia là ngọc mỡ dê trắng tinh và hoàn mỹ. Có lẽ do đeo lâu năm nên nhìn có vẻ vô cùng nhẵn mịn nhưng đó không phải là thứ hấp dẫn Lâm Thanh Âm, cô nhìn trúng linh khí tràn đầy trên miếng ngọc đó.
“Miếng ngọc này của anh chắc có giá trị xa xỉ nhỉ?” Lâm Thanh Âm nhìn anh: “Anh xác định mình sẽ không hối hận chứ?”
Khương Duy cười khổ đặt miếng ngọc trước mặt Lâm Thanh Âm: “Nếu cô có thể giải quyết được vận xui trên người tôi thì miếng ngọc này không còn giá trị gì với tôi. Nếu không giải quyết được…”
Lâm Thanh Âm duỗi tay thu miếng ngọc lại: “Giải quyết không được thì tôi liền trả miếng ngọc cho anh.”
Mấy bác gái vây xem thấy Lâm Thanh Âm dọn dẹp quán quẻ chuẩn bị đi theo Khương Duy. Lúc này họ mới sốt ruột, nhanh chóng chạy về phía trước hỏi: “Vậy ngày mai cháu có tới không? Chúng ta cũng muốn xem đoán số mệnh!”
Lâm Thanh Âm nghĩ nói: “Cháu không chắc vì phải giải quyết xong chuyện của Khương Duy mới có thể quay lại.”
Mấy bác gái buồn bực đấm ngực dậm chân, nếu họ biết cô gái đó xem chuẩn thì họ không nên hoài nghi mà phải đoạt trước mới đúng. Vậy là phải đợi thêm vài ngày nhưng họ không nóng nảy vì họ muốn nhìn một chút. Mọi người đều biết tình cảnh nghèo của gia đình họ Khương, nếu cô gái này giải quyết vấn đề làm nhà họ Khương giàu có trở lại, điều đó thể hiện cô gái thật sự có bản lĩnh và tới lúc đó, họ xem bói cũng kịp.
Vương Hổ kịp quyển trục dưới cánh tay, nhanh trí lấy điện thoại ra: “Tôi tạo một diễn đàn, nếu có chuyện gì sẽ thông báo trước. Nếu ai muốn lén tìm đạo sư xem bói thì có thể hẹn trước với tôi, tôi sẽ sắp xếp lịch cho mọi người.”
Đừng thấy bác trai và bác gái lớn tuổi, họ biết dùng WeChat vì không cần đánh chữ thì có thể dùng thoại nói chuyển thành văn bản, thuận tiện hơn nhiều. Không lâu sau liền thành lập một nhóm gồm 50 người, Vương Hổ chuẩn bị phát bao lì xì thì đã bị một đống biểu cảm sặc sỡ và phông chữ nghệ thuật lướt qua, đủ loại hình ảnh ngoài sức tưởng tượng làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Vương Hổ: Cảm giác nhóm khách hàng này hơi khó hiểu!
——
Nhà cũ gia đình họ Khương nằm ở khu dân cư phía sau công viên, hiện tại một nhà năm người chen chúc sống trong căn hộ hai phòng ngủ cũ kỹ. Khương Duy phải ngủ trên chiếc giường gấp đơn giản trong phòng khách.
Ban đầu, cuộc sống của nhà họ Khương rất tốt nên chỉ có hai vợ chồng già sống ở căn nhà này. Mỗi ngày, căn phòng đều tràn ngập ánh sáng mặt trời, nuôi hoa cỏ nên càng ấm áp. Hiện tại, trong phòng toàn là người với người, đừng nói là hoa cỏ mà ngay cả người sống ở đây cũng cảm thấy bị ngột ngạt.
Bây giờ, bố Khương đang kéo dài hơi tàn cho nhà máy, ngoài hai vợ chồng họ gian nan chống đỡ thì không còn công nhân nào. Bây giờ, không buôn bán được mà máy móc đều chết hết. Hai vợ chồng không có việc gì để tới nhà máy nên có suy nghĩ muốn ở nhà.
“Nếu không thì bán nhà máy đi.” Gương mặt từng được mẹ Khương bảo dưỡng xuất hiện đầy nếp nhăn do mệt mỏi: “Đất và máy móc có thể đổi được ít tiền, trả nợ xong thì chúng ta còn dư lại một ít. Số tiền dư lại có thể làm tiền vốn buôn bán nhỏ cũng được.”
Bố Khương thở dài, từ tiếng thở dài có thể biết ông ấy không muốn bán. Ông ấy có thể tiếp thu việc bán biệt thự, dinh thự và siêu xe. Đến nỗi, ông ấy có thể bình thản đối mặt với việc bán công ty nhưng nhà máy này là do ông ấy gây dựng lên từ hai bàn tay trắng vào năm đó. Trước đây, nhờ nhà máy này mà ông ấy làm ăn phát đạt nên việc bán nó đi làm lòng ông ấy cảm thấy khó chịu.
Mẹ Khương thấy chồng mình thở dài, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau trong phòng ngủ không nói gì. Hai vợ chồng già ngồi trong phòng cách vách lắc đầu thở dài, trong nhà như có một ngọn núi cao vô hình đè thật mạnh trong lòng mỗi người.
“Con đã về.” Cánh cửa cũ kỹ vừa được đẩy ra, một tiếng hét chói tai đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong nhà. Khương Duy dẫn theo Lâm Thanh Âm và Vương Hổ tới, hơi không tự nhiên hô: “Cha, mẹ, con mời đại sư tới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT