Bản gốc là “替人做嫁衣”, một phiên bản khác của câu thành ngữ “为人作嫁”. Nghĩa gốc của câu thành ngữ này là một người con gái nhà nghèo không có tiền sắm áo cưới, nhưng mỗi năm lại dùng chỉ vàng vất vả may áo cưới cho người khác; chỉ một người làm không công cho người khác, thay người khác làm việc chăm chỉ một cách vô ích.

Editor: Chấm Chấm

Trương Kiến Quốc đáp một tiếng rồi lau đi nước mắt, quay về phòng gọi điện thoại. Trương Vu ở đầu dây bên kia vừa từ bệnh viện về công ty, nôn nóng hút thuốc, nghĩ đến sự giàu có bây giờ của mình rồi lại nghĩ đến việc mất đi con trai và con gái nằm trên giường bệnh, Trương Vu bực bội vung tay hất tách trà trên bàn xuống đất.

Điện thoại vang lên, Trương Vu nhìn cái tên trên trong điện thoại một cái, tiện tay đè điếu thuốc vào trong gạt tàn, cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh trở lại: “Bố, có chuyện gì sao?”

“Con về nhà một chuyến đi.” Trương Kiến Quốc nói một cách thẳng thắn đơn giản: “Bố mời một vị đại sư về rồi.”

Trương Vu đau đầu day day ấn đường, giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn: “Bố, bố đừng gây thêm phiền nữa, bố không biết chuyện gì đang xảy ra đâu.”

Ấn đường (眉心): vị trí giữa hai đầu lông mày. 

Trương Kiến Quốc thở dài một hơi: “Đúng, bố không biết chuyện như thế nào, nhưng mà đại sư biết. Cô ấy nói con dời phần mộ tổ tiên đến chỗ đất xấu, dùng hung vật trấn đường tiền tài, tai họa trong nhà đều do con dẫn đến, con nhanh về một chuyến đi.”

Lòng Trương Vu chấn động, hơi chần chừ hỏi: “Cô ấy thật sự nói như vậy?”

“Đúng, còn xem ra được nhà chúng ta một người mất, một người bị thương, một người chết, nếu không bố cũng không mời cô ấy về.” Trương Kiến Quốc nghĩ đến đứa cháu trai đi bất ngờ, rơi nước mắt lần nữa: “Trương Vu, bố sẽ không để con tiếp tục làm loạn như vậy nữa đâu, nếu như Hâm Hâm nhà chúng ta không còn nữa, bố sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với con!”

Cuộc gọi bị ngắt, Trương Vu nghe thấy âm thanh tĩnh lặng truyền đến từ trong ống nghe. Ông ta hít một hơi thật sâu, ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da đắt tiền, gọi một cuộc điện thoại. Một lúc lâu sau điện thoại mới được kết nối, một âm thanh uể oải truyền đến từ trong ống nghe: “Ông chủ Trương, chuyện gì vậy?”

Trương Vu bỗng ngồi thẳng dậy, hơi gấp rút hỏi: “Vương đại sư, lúc đầu ngài nói chỉ là bệnh vặt, tai vạ nhỏ thôi mà? Nhưng con trai tôi mất rồi, giờ con gái lại bệnh nặng! Đại sư, tôi chỉ hai đứa con, ngài không thể nghĩ cách giúp tôi giữ lại một đứa sao?”

Đối phương  giống như không nghe thấy gào hét đứt hơi khản tiếng của Trương Vu vậy, vẫn trả lời hời hợt như cũ: “Tài vận lớn như vậy là cho không à? Tất nhiên phải trả một vài cái giá...” Nghe thấy tiếng thở của Trương Vu bỗng nhiên khàn đặc, Vương đại sư lại an ủi vài câu không giải quyết được vấn đề gì: “Ông yên tâm, tôi bấm tay cho ông rồi. Đợi lần tai vạ này đi qua, sự giàu có của ông sẽ lên một tầng cao mới. Đến lúc đó dựa vào tài vận của ông thì có thể kiềm lại khí quỷ dữ của phần mộ tổ tiên nhà ông rồi.”

Giọng của Trương Vu hơi khàn đặc: “Tôi không muốn thêm nhiều của cải nữa, tôi không trả nổi cái giá này.”

Giọng Vương đại sư đột nhiên lạnh lùng, kèm theo sự uy hiếp rõ ràng trong lời nói: “Ông tưởng đây là trò chơi chắc, muốn dừng là dừng? Trương Vu, đại trận này là bày theo sinh thần bát tự của ông, cho nên vận may của tất cả người nhà ông sẽ tập trung hết lên người ông. Nếu như ông muốn cưỡng ép dừng đại trận lại, vậy thì tất cả khí hung thần tích tụ trong trận pháp cũng sẽ tập trung hết lên người ông, hậu quả như thế nào tôi không nói chắc ông cũng biết rồi nhỉ.”

Nghe thấy Trương Vu đã lâu không lên tiếng, giọng nói bên kia nghe cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Con cái không còn nữa vẫn có thể sinh thêm, cho dù vợ ông không thể sinh, những cô gái trẻ xinh đẹp ngoài kia vẫn còn đó thôi, dựa vào tài sản hiện giờ của ông còn cần lo chuyện này?”

Trương Vu há miệng không nói tiếng nào, ánh mắt ông dừng lại ở bức hình cả gia đình đặt trên bàn làm việc, đứa con trai đẹp trai phong độ đứng sát bên vai ông ta, cô con gái 7 tuổi hồn nhiên đáng yêu ôm eo ông ta nhìn vào ống kính nở nụ cười ngọt ngào. Nhưng bây giờ con trai đã mất, nụ cười của con gái cũng không còn nữa, chỉ còn lại sự yếu đuối và bệnh tật.

Trương Vu cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn nhanh chóng chạy vào thang máy.

****

Lâm Thanh Âm ngồi trên sofa, liên tục vuốt ve mai rùa trong tay, dáng vẻ như không muốn nói chuyện với ai. Vương Béo uống trà nói chuyện với Trương Kiến Quốc, chỉ dùng thời gian nửa tiếng đồng hồ đã nắm rõ được hết tình hình của người ta, ngay cả việc Trương Vu phất lên cũng biết được tám chín phần.

Bước chân Trương Vu vội vàng, vừa vào cửa đã thấy hai người lạ ngồi trong phòng khách. Ông ta cũng chẳng thèm thay giày, trực tiếp giơ tay ra với Vương Béo, nói một cách vô cùng khách sáo: “Ngài là đại sư mà bố tôi mời về nhỉ.”

Vương Béo cười hề hề, khua khua tay, làm động tác tay với Lâm Thanh Âm vẫn đang ngồi vững trên sofa: “Đây mới là đại sư, Lâm Thanh Âm, Lâm đại sư.”

Trương Vu nhìn vào gương mặt vẫn còn hơi non nớt của Lâm Thanh Âm, hơi sửng sốt kèm theo chút khó hiểu nhìn Vương Béo, hơi không tin nổi mà hỏi: “Đại sư đang nói đùa nhỉ.”

“Không phải nói đùa đâu, đây là vị đại sư mà bố mời về.” Trương Kiến Quốc trừng mắt với Trương Vu, nhanh chóng giới thiệu với Lâm Thanh Âm: “Đại sư, đây là con trai tôi, Trương Vu.”

Trương Vu quan sát Lâm Thanh Âm thêm lần nữa, cũng không để ý đến vấn đề lịch sự nữa, đưa tay kéo Trương Kiến Quốc vào phòng ngủ bên cạnh, cố gắng đè xuống lửa giận của mình: “Bố, không phải bố đang đùa đó chứ? Một đứa trẻ mới bây lớn, bố nói với con cô ấy là đại sư? Đây rõ ràng là một tên bịp bợm mà?”

“Tên bịp bợm?” Trương Kiến Quốc cười khẩy một tiếng: “Trái lại bố thật sự hi vọng cô ấy là một tên bịp bợm, như vậy thì tất cả lời cô ấy nói đều là giả rồi. Bố không biết con ở sau lưng bố làm những gì, nhưng con để tay lên ngực tự hỏi đi, lời cô ấy nói có phải thật không?

Trương Vu lập tức không nói lên lời, Trương Kiến Quốc trừng ông ta một cái: “Bố nói cho con biết, người ta là do bố mời về, con phải cung cung kính kính vào cho bố. Nếu như làm đại sư tức giận bỏ đi, bố sẽ trực tiếp dẫn theo mẹ con đi nhảy lầu, khỏi phải sớm muộn cũng bị con hại chết.”

Trương Vu càng không còn lời gì để nói, ngoan ngoãn đi theo Trương Kiến Quốc về phòng khách. Lâm Thanh Âm nhìn Trương Vu một cái, bỗng nhiên lắc đầu bật cười.

Lòng Trương Vu bị tiếng cười của cô làm cho hoảng sợ, hơi bất an nặn ra nụ cười: “Lâm đại sư, ngài cười cái gì?”

“Trước đây lúc tôi gặp bố ông, tôi tưởng ông vì muốn phát tài mà bất chấp mọi thứ, cho đến khi gặp ông, tôi mới biết rằng ông không thông minh như tôi tưởng.” Lâm Thanh Âm sờ mai rùa, bĩu môi hơi châm biếm: “Tôi đang cười ông dốt, dốt đến mức ngây ngô lấy mạng sống của gia đình mình đi lấp đầy vận may cho người khác.”

Trương Vu ớn lạnh trong lòng, dường như hiểu ra được điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: “Lời này của ngài là có ý gì?”

Lâm Thanh Âm nhìn thấy xui xẻo và và vận đen vây quanh người Trương Vu, một tia tinh khí chui ra khỏi người rồi bay đến nơi nào đó không biết tên.

“Ông tưởng sau khi ông bày cái trận đó xong, vận may của cả nhà ông đều tập trung lên người ông sao? Sai rồi, thật ra ông cũng chỉ là vật dẫn mà thôi, cả nhà các người đều là vật tế cho cái trận đồ phong thủy kia, người thu lợi là người bày ra cái trận đó.”

Sắc mặt Trương Vu tái nhợt, nói năng lộn xộn: “Không thể nào, nếu là như vậy sao tôi có thể giàu lên được? Sau khi tôi dời phần mộ tổ tiên, việc làm ăn của tôi mới phất lên như thế.”

Lâm Thanh Âm nhìn ông ta một cách thương hại: “Đã nói với ông rồi, ông là vật dẫn liên kết giữa trận đồ phong thủy với người bày trận, vận may đi qua người ông, đương nhiên ông cũng dính được ít hời theo, nhưng đợi đến lúc vận may của cả nhà ông đều bị dùng hết, ông sẽ là vật tế cuối cùng.”

Lòng Trương Vu dần dần chùng xuống. Ông ta nhớ đến ban đầu lúc mình gặp vị Vương đại sư này, vốn chỉ muốn tìm một mảnh đất phong thủy tốt để con cháu được sung túc mà thôi. Là vị Vương đại sư kia luôn khuyến khích ông ta dùng hung vật bày trận giàu có trên vùng đất xấu, đồng thời thề thốt bảo đảm rằng cùng lắm chỉ làm người nhà bị bệnh vặt, tai vạ nhỏ, chỉ cần có tiền thì mấy thứ này hoàn toàn không thành vấn đề.

Mấy năm trước đúng là giống như Vương đại sư nói, cùng lắm là sức khỏe của người nhà không tốt mấy, thêm vài tai vạ, rắc rối nhỏ. Nhưng từ năm ngoái, sau khi con trai bỗng nhiên bất ngờ qua đời, dường như chuyện không còn đơn giản như lời Vương đại sư nói nữa.

Thật ra không phải là Trương Vu không nhận thấy có gì không đúng, một năm nay ông ta vẫn luôn không ngừng gọi điện thoại cho Vương đại sư, hy vọng ông ta có thể ra tay, nhưng Vương đại sư nói đi nói lại cũng chỉ có một ý, không thể dời phần mộ tổ tiên, nếu không cả nhà sẽ chết hết. Ông ta cũng từng thầm liên lạc với một vài đại sư đến phần mộ tổ tiên xem phong thủy, nhưng không có ai có thể xem ra được manh mối gì, càng đừng nói là giúp ông ta thay đổi phong thủy.

Sắc mặt Trương Vu trắng bệch. Tuy rằng tận đáy lòng ông ta không muốn tin điều này là thật, nhưng tình hình bây giờ và phản ứng của Vương đại sư nói cho ông ta biết rằng, Lâm Thanh Âm nói không sai. Ông ta bị gài rồi, còn bị gài đến mất đi mạng của con trai!  

Ánh mắt Trương Vu lộ ra sự tuyệt vọng: “Ban đầu vị Vương đại sư giúp nhà chúng tôi xem phong thủy nói với tôi rằng không thể dời phần mộ tổ tiên, nếu không cả nhà chúng tôi sẽ đều bị quật ngược, không ai có thể sống nổi.”

Trương Kiến Quốc tức đến nổi giơ tay tát Trương Vu một cái “bốp” thật vang, Trương Vu không dám che mặt, quỳ cái “rụp” trước mặt Lâm Thanh Âm, van nài nói: “Lâm đại sư, xin cô giúp chúng tôi phá trận đồ phong thủy này với!”

Vương béo đưa tay ra ngăn lại, đỡ Trương Vu dậy như người tốt, cười hớn hở nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng như vậy. Nếu hôm đó Lâm đại sư của chúng tôi đã chỉ đích danh ông cụ, là để giúp các người đó. Có điều chúng ta việc gì ra việc đó, chúng tôi lấy tiền quẻ bói là một nghìn tệ, việc phá trận này không thể lấy giá này nữa.”

“Tôi hiểu tôi hiểu.” Trương Vu vội vàng lau đi nước mắt, nói: “Chỉ cần đại sư có thể phá trận này, người trong nhà đều bình an, bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng trả.”

Lâm Thanh Âm nói: “Đối với tôi mà nói thì phá trận không hề khó, có điều miễn cưỡng chặt đứt vận may, chắc chắn ông sẽ phải chịu bị quật ngược. Chưa nói đến tiền tài gì đó, tuổi thọ của chính ông cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Trương Vu nặn ra một nụ cười khổ: “Chỉ cần con gái tôi có thể lấy lại sức khỏe là được rồi.”

Nghe câu nói này của ông ta vẫn giống như lời của con người, Lâm Thanh Âm miễn cưỡng an ủi ông ta một câu: “Ông yên tâm, người thiết kế trận đồ phong thủy này sẽ bị quật còn nặng hơn ông.”

Trương Vu cười khổ một tiếng, đối phương thảm hơn nữa thì đã làm sao, con trai ông cũng không thể quay về lần nữa. Ông ta hối hận thở dài một hơi, giọng Trương Vu kèm theo sự kiên quyết: “Lâm đại sư, nếu như trận đồ phong thủy được phá, tôi sẽ lập tức bị quật sao?”

Lâm Thanh Âm: “Ông có thời gian hai ngày.”

Trương Vu gật gật đầu, ánh mắt lóe qua một tia vui mừng thanh thản: “Hai ngày là đủ cho tôi sắp xếp xong chuyện trong nhà rồi.”

Giờ đây Trương Kiến Quốc đã không còn đau lòng cho Trương Vu nữa rồi, cho dù Trương Vu lập tức chết, ông ta cũng sẽ nói một câu đáng đời. Điều ông ta đau lòng là đứa trẻ đang nằm trong bệnh viện. Đẩy con trai ra, Trương Kiến Quốc nóng lòng sốt ruột hỏi: “Đại sư, bây giờ chúng ta đến thăm phần mộ tổ tiên không?”

Lâm Thanh Âm sờ mai rùa, đứng dậy: “8h sáng ngày mai chúng ta xuất phát đúng giờ, các ông giúp chúng tôi chuẩn bị một vài thứ trước....”

****

4h30 sáng, Lâm Thanh Âm dậy ngồi thiền như thường lệ, tu luyện đến tận 7h sáng mới xuống giường, đợi đến lúc ra khỏi phòng mới phát hiện mẹ thế mà lại chưa đi làm.

Lâm Thanh Âm cầm lấy bàn chải đánh răng đi vào phòng vệ sinh, đợi đến lúc đi ra thì phát hiện mẹ đang nhìn mình với gương mặt lo lắng.

“Mẹ, hôm nay mẹ nghỉ sao?” Lâm Thanh Âm không động vào mì nước trong ở trên bàn, mà cầm lấy bịch bánh trên bàn trà ăn một miếng.

Mẹ Thanh Âm muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nhìn Lâm Thanh Âm, thăm dò hỏi: “Thanh Âm à, hai ngày nay mẹ thấy tủ lạnh trong nhà có thêm hoa quả và kem, đều là con mua à?”

“Không phải ạ!” Lâm Thanh Âm nói một cách không thể tự nhiên hơn: “Là bạn con mua đó.”

Sự lo lắng trên gương mặt mẹ Thanh Âm càng thêm rõ ràng, sắp không tiếp tục cười được nữa rồi: “Là bạn nào? Lúc sáng mẹ ra ngoài mua đồ ăn, nghe thấy bác gái họ Vương hàng xóm nói, hai hôm nay có hai người đàn ông đến nhà chúng ta, họ là ai vậy?”

Lâm Thanh Âm hơi khó hiểu nhìn mẹ, vô cùng tự nhiên trả lời: “Đến giúp con học bù ạ! Người trẻ tên Khương Duy, là thủ khoa đại học mấy năm trước ở chỗ này. Con giúp nhà anh ta chút việc, cho nên anh ta có nhiệm vụ dạy con học, người béo đó là học ké với con.”

Mẹ Lâm Thanh Âm nhớ đến mấy ngày nay lúc tan làm nhìn thấy sách vở trên bàn ăn trong phòng khách thì lập tức thở phào, nụ cười nhanh chóng trở lại trên gương mặt: “Con xem sao con không nói sớm chứ, còn để người ta mua hoa quả, đồ ăn vặt, sau này mẹ chuẩn bị sẵn cho mấy đứa.”

Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, mẹ Thanh Âm cầm lấy túi, vội vàng thay giày ra khỏi nhà: “Thanh Âm , mẹ đi làm trước đây! Con ở nhà học hành đàng hoàng, đợi tối mẹ mua hoa quả về.”

 Lâm Thanh Âm sao cũng được, gật gật đầu. Đợi sau khi ăn xong bánh quy, ôm mai rùa đi xuống lầu, xe địa hình của Trương Vu đã dừng dưới lầu đợi cô rồi. Còn mẹ Thanh Âm lúc này vừa mới đến đơn vị, đột nhiên dừng bước, lông mày nhíu chặt: “Con bé giúp một việc cho người ta? Một đứa trẻ như con bé có thể giúp được người ta việc gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play