Editor: Chấm Chấm

Lâm Thanh Âm vô cùng vừa lòng với vị giáo viên dạy bù Khương Duy này, có học sinh giỏi dẫn dắt cô ôn tập thì nhanh hơn tốc độ cô tự học nhiều, có một số chỗ cô vốn không hiểu cũng đã sáng tỏ thông suốt. Chuyện quan trọng nhất là, vị giáo viên dạy bù này không mất phí, hơn nữa còn bao cơm trưa.

Người đứng đầu môn phái Thần Bói như Lâm Thanh Âm hoàn toàn không cảm thấy bản thân làm như vậy sẽ mất mặt, không có tiền thì cần mặt mũi làm gì!

Lúc Khương Duy đến tiệm hoành thánh, Lâm Thanh Âm đã gọi cả một bàn đồ ăn sáng. Trong tiệm này có rất nhiều loại để chọn, ngoài hoành thánh đủ các loại nhân ra, còn có há cảo chiên, bánh chiên, bánh bao và đủ loại đồ ăn kèm. Lâm Thanh Âm nhìn thực đơn đến hoa cả mắt rồi lại nghĩ đến món mì chết người trước đây, không kìm được mà rơi những giọt nước mắt chua xót. Cô cảm thấy sau này bản thân phải tìm cơ hội học nấu ăn, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị mẹ hại chết.

Ăn xong một bữa sáng phong phú đủ loại, Lâm Thanh Âm cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, chưa nói đến mới buổi sáng nhẹ nhàng kiếm được một vạn tệ, còn có nhiều đồ ăn ngon đến vậy. Nói chung, thế giới này hiện tại ngoài việc nghèo nàn linh khí, quá nhiều bài tập ra thì chẳng có gì không ổn cả.

Ăn xong bữa sáng, Khương Duy phải dạy bù cho Lâm Thanh Âm, Vương Béo thấy hai người lần lượt ra khỏi cửa, vội vàng bước từng bước nhỏ đuổi theo: “Đại sư, tôi có thể đến nhà ngài học không?”

Lâm Thanh Âm kinh ngạc nhìn ông ta với vẻ mặt đồng cảm: “Chú cũng cần làm bài tập hả?” 

“Vậy thì không phải.” Vương Béo gãi gãi đầu, hơi ngại ngùng giải thích: “Quyển sách mà ông nội tôi để lại ngài bảo tôi học thuộc ấy, tôi toàn học được lát là ngủ mất. Tôi nghĩ là hai người lúc học chắc chắn sẽ có bầu không khí học tập, ở đó tôi sẽ không dễ ngủ mất.”

Lâm Thanh Âm không hiểu bầu không khí học tập là gì, đời trước trừ lúc vừa nhập môn từng được sư phụ dạy 1:1 ra, hơn nghìn năm sau này đều một mình tự học thuật số trong động phủ, trước giờ chưa từng bị bầu không khí học tập gì đó quấy nhiễu. Có điều thấy vẻ mặt khẩn cầu của Vương Béo, Lâm Thanh Âm vẫn gật đầu đồng ý, trước nay cô luôn vô cùng khoan dung đối với người làm việc miễn phí cho mình, huống hồ có Vương Béo này giúp đỡ chào mời việc làm ăn, cô bớt được rất nhiều việc.

Tuy mỗi ngày mẹ Thanh Âm bận tối mắt tối mũi nhưng bà vẫn luôn dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, bệ cửa sổ bày hoa cỏ, trong phòng khách bày cây cảnh khiến căn nhà sơ sài này thêm vài phần ấm áp.

Ở nhà Lâm Thanh Âm lợi dụng chậu cây cảnh và đá cuội bày trận pháp, ngoài việc điều chỉnh nhiệt độ, còn bày được một tụ linh trận. Tuy rằng lượng linh khí hút được không đủ cho Lâm Thanh Âm tu luyện, nhưng lại có hiệu quả bồi bổ sức khỏe cho người bình thường, hơn nữa khiến người ta thông minh hơn, tập trung tinh thần hơn.

Vương Béo vừa bước vào đã cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều vô cùng thoải mái, ông ta thấy Lâm Thanh Âm ôm ra một chồng sách dày và đề ôn từ trong phòng ra, lại nhìn quyển sách nhỏ mỏng lét của mình lập tức cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, cảm giác hạnh phúc chính là nhờ so sánh như vậy mà ra đó!

Môn toán cấp 3 phức tạp hơn cấp 2 nhiều, lượng kiến thức cũng nhiều, có điều từ nhỏ đến lớn Khương Duy là học sinh giỏi, hiểu khá là rõ kiến thức môn toán của cấp 3. Lúc giảng bài cho Lâm Thanh Âm, Khương Duy không những giảng rõ ràng những kiến thức trong sách, còn nâng cao cho cô một chút, ngoài ra còn giảng hết một lượt tất những dạng đề được nhắc đến.

Trong tất cả những môn học, môn Lâm Thanh Âm có hứng thú nhất cũng là môn toán, không chỉ bởi vì trong bản thân suy luận thuật số đã có phần toán học, mà còn vì những kiến thức toán học kì diệu này đem đến cho cô rất nhiều cách suy luận mới, do đó cô cũng học rất chuyên tâm. Lâm Thanh Âm vốn đã có tư chất bất phàm, cô còn ôn tập lại kiến thức toán học một lần nữa, cho nên tốc độ học vô cùng nhanh.

Lúc đầu Khương Duy còn lo lắng Lâm Thanh Âm sẽ không theo kịp, thường hỏi vài câu hỏi, sau này mới phát hiện mình dạy nhanh dạy thâm sâu đến bao nhiêu cô cũng có thể hiểu hết cho nên đẩy nhanh tốc độ dạy học.

Một quyển sách toán cần một năm mới học xong, dựa theo tốc độ dạy học có lẽ tầm 3 4 ngày là có thể học hết một lượt. Nếu như đặt vào lúc thường đương nhiên là vô cùng nhanh, nhưng nếu nhìn chồng bài tập hè dày cộm và đủ loại môn học của cấp 3, Khương Duy cảm thấy bản thân có 8 bộ não cũng không có cách nào giúp cô bù hết những nội dung này trong thời gian mười mấy ngày.

Trong không khí học tập “tràn đầy” như vậy, lòng Vương Béo cũng bình tĩnh lại, những con chữ vốn cảm thấy trúc trắc khó đọc cũng có thể đọc một cách lưu loát. Ông ta ngoan ngoãn ngồi trên sofa học thuộc sách trong hai tiếng đồng hồ, thế mà thật sự học thuộc được một đoạn, đây có thể xem như là lần mà ông ta học nhanh nhất học tốt nhất trong mấy ngày nay rồi.

Uống xong một ngụm nước lọc không có mùi vị, Vương Béo không làm phiền hai người đang học bù trên bàn ăn, ông ta thay giày rồi rón ra rón rén ra khỏi cửa.

Giảng liên tục hai tiếng đồng hồ, Khương Duy nói đến miệng khô lưỡi rát, cần nghỉ ngơi một lát, Lâm Thanh Âm nhân tiện lấy bài tập hè ra làm đề toán trong đó. Có vài đề là phần mà lúc nãy Khương Duy vừa giảng, dường như Lâm Thanh Âm đến nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, nhấc bút là làm liền; nhưng có một vài nội dung là nửa sau của quyển sách còn chưa ôn tập đến, nên Lâm Thanh Âm bỏ qua trước đã.

Khương Duy xếp bằng ngồi trên sofa, uống một hơi cạn cốc nước lớn mới dừng lại. Anh sờ sờ ngực, cảm thấy dạy học cho Lâm Thanh Âm quá áp lực, giống như những nội dung anh giảng không có cái nào là cô không hiểu được, khả năng học tập như thế này khiến một học bá như anh cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng, cũng không biết tại sao trước đây đầu của Lâm Thanh Âm lại bỏ sót nhiều bài đến vậy.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa, Khương Duy sững sờ một rồi nhìn qua Lâm Thanh Âm, chỉ thấy Lâm Thanh Âm chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: “Là Vương Béo về đó, anh ra mở cửa cho ổng đi.”

Lúc này Khương Duy mới nhận ra không biết Vương Béo ra ngoài từ lúc nào rồi, anh nhanh chóng đi đến mở cửa, chỉ thấy Vương Béo xách hay túi lớn đầy đồ bước vào nhao nhao thở hổn hển: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh lấy kem ra, sắp tan rồi!”

Khương Duy nhìn thấy cái túi đó bốc ra đầy bọt nước, xúc động đến nỗi sắp rơi nước mắt: “Anh Béo, anh đúng là anh ruột tôi!”

Vương Béo nhấc nhân đạp vào bên cạnh Khương Duy, tức giận bất bình nói: “Tôi họ Vương!”

Hai người xách một đống đồ vào phòng bếp, tủ lạnh nhà Lâm Thanh Âm không lớn, nhưng bởi vì chẳng có thứ bỏ bên trong nên trông rất thoáng đãng. Hai người Khương Duy và Vương Béo ngậm kem, đồng tâm hiệp lực bỏ trái cây, kem, đồ uống vừa mua vào trong tủ lạnh, cuối cùng Khương Duy còn không quên giúp Lâm Thanh Âm chọn một cái ngon nhất ra, xé bao ra đưa cho cô.

Lâm Thanh Âm đưa tay nhận lấy kem cho vào miệng, đợi đến lúc nếm được mùi vị ngọt ngào tràn ngập mùi sữa mát mát lạnh lạnh, vui sướng mở to mắt: “Cái này ngon thật đấy!”

Khương Duy nhìn dáng vẻ đôi mắt cong cong của Lâm Thanh Âm, trong lòng nghĩ ngợi, đừng thấy lúc đại sư đoán mệnh thâm sâu khó lường, thật ra bình thường cũng khá là đáng yêu.

***

Ban ngày học bù, ban đêm làm bù bài tập, sáng ra tỉnh dậy lại còn phải ngồi thiền tu luyện, Lâm Thanh Âm nóng lòng muốn tận dụng thời gian còn lại của kì nghỉ hè, không muốn lãng phí một giây phút nào.

Khương Duy dùng thời gian gần 3 ngày rưỡi mới có thể giảng xong sách toán lớp 10, thật sự là liều cái mạng già giúp Lâm Thanh Âm học bù. Đóng sách toán lại, Khương Duy thở phào một hơi, mắt tìm kiếm trên những quyển sách còn lại: “Buổi chiều chúng ta bù cái gì?”

“Buổi chiều cho anh nghỉ, ngày mai cũng không cần đến đâu.” Lâm Thanh Âm lấy ra hai cuốn bài tập đưa cho anh: “Tôi thấy dựa vào mỗi tôi thì không thể bù xong bài tập trước khai giảng, hai quyển này nhờ anh nhé. Hy vọng sau này lúc anh đến dạy tôi, trên này là viết đầy đáp án chính xác.”

Khương Duy nhìn bài tập bị Lâm Thanh Âm cưỡng ép nhét vào trong lòng, không tin nổi mà nhìn cô: “Không phải chỉ nói là dạy bù cho cô sao? Sao còn thêm việc làm bài tập thay nữa?”

Lâm Thanh Âm cười hớn hở nhìn anh: “Bố anh đồng ý rồi.”

Khương Duy nghĩ đến những lời của bố mình nói trong lúc giận dữ, hết cách mà đóng sách bài tập lại: “Đây có phải là nợ cha con trả trong truyền thuyết không?”

Lâm Thanh Âm gật đầu: “Hiểu như thế cũng không sai, thấy anh mấy ngày nay vất vả đến vậy. Tôi tặng anh một quẻ, ngày mai ở lì trong nhà với bố mẹ, nhớ là đừng có ra khỏi cửa.”

Khương Duy run sợ trong lòng, sắc mặt cũng nghiêm trọng thêm vài phần: “Có phải Trần Ngọc Thành sắp đến tìm? Tôi có cần chuẩn bị gì trước không, ví dụ chích ít máu gì đó?”

Lâm Thanh Âm giơ tay bắt lấy khí đỏ vàng nơi ấn đường của Khương Duy, nhanh chóng vẽ một tấm bùa hộ thân không nhìn thấy ở Cung Mệnh: “Anh không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn xem hắn ta tự tới tìm chết như thế nào là được rồi.”

Sờ sờ trán vừa bị Lâm Thanh Âm đụng, Khương Duy lập tức cảm thấy yên ổn trong lòng hơn nhiều.

****

“3h buổi chiều ngày kia, ông đến công viên tìm tôi!”

Ba ngày này, lời nói của Lâm Thanh Âm vẫn luôn lảng vảng bên tai Trương Kiến Quốc.

Thật ra nhà ông ta không phải ở vùng công viên đô thị. Có điều bởi vì gần đây ông ta lẫn luôn mất ngủ, vì để không ảnh hưởng người nhà nghỉ ngơi, Trương Kiến Quốc toàn là trời còn chưa sáng đã ra ngoài, đi được đến đâu thì đi, đợi đến 7-8 giờ mới về nhà. Hôm đó vừa đúng lúc đi qua công viên khu đô thị, thế là ông ta thuận chân đi vào luôn.

Đến công viên đô thị mới dạo được mấy vòng đã thấy có rất nhiều người vây quanh một gốc cây cổ thụ to bằng 2 3 người ôm, ông ta tò mò đến gần hóng chuyện, thấy một cô gái không lớn lắm đang xem bói cho mọi người. Ban đầu ông ấy cũng chẳng nghĩ là đúng, mấy năm nay ông ta cũng từng gặp rất nhiều người xem bói, nhưng ai cũng cũng 40-50 tuổi trở lên, một cô nhóc lớn chừng này có thể bói ra được gì chứ.

Nhưng ai mà ngờ được sau khi xem một hồi, Trương Kiến Quốc hơi kinh ngạc. Cô gái trẻ này chẳng cần hỏi gì, chỉ dựa vào chữ viết hoặc mặt của người xem bói là đã có thể nhìn ra được người ta muốn bói chuyện gì, chỉ riêng cái tài này đã hơn hẳn với những vị xem bói mà ông quen rồi.

Mới đó đã xem xong cho mười người hẹn trước rồi, phải bảy ngày sau mới đến lần xem bói tiếp theo, người bên cạnh đều tranh nhau đăng ký, trong lúc Trương Kiến Quốc đang do dự, thì thấy vị đại sự nhỏ tuổi kia chỉ vào ông ta, bảo ông ta 3h chiều ngày kia đến công viên tìm cô.

Lúc đó Trương Kiến Quốc và vị đại sư trẻ kia nhìn nhau một lúc lâu, mắt của đối phương trong trẻo vô cùng, nhưng lại có một loại cảm giác có thể nhìn thấu được người khác.

Ông ta đã sớm chuẩn bị đủ tiền rồi, nhưng Trương Kiến Quốc lại hơi do dự, không biết có nên đến nơi hẹn không. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trương Kiến Quốc nhìn bức hình của cháu gái đặt trên tủ TV, cuối cùng hạ quyết tâm, cầm lấy cái túi đã chuẩn bị xong từ sớm ra khỏi cửa.

3h chiều tháng 8 là thời gian nóng nhất trong ngày, rọi bỏng cả da đầu người, công viên đô thị buổi sáng còn có không ít người, giờ đây chẳng thấy bóng dáng của người nào.

Trương Kiến Quốc cũng chẳng còn tâm trạng mà trú vào bóng râm, dọc đường đi cúi đầu đếm gạch tàu ở dưới chân, đợi tới lúc đến dưới gốc cây cổ thụ, ông ta vô thức liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa đúng 3h.

Lâm Thanh Âm vẫn ngồi xếp bằng như cũ, nhìn vẻ ngoài trắng nõn mịn mà, tuổi cũng không lớn, hỏi ai cũng đoán không ra cô thế mà lại là đại sư đoán mệnh.

“Cho ông thời gian ba ngày để suy nghĩ, ông vẫn chưa nghĩ xong ạ?”

Giọng nói trong trẻo của Lâm Thanh Âm đánh thẳng vào đáy lòng ông ta, phút chốc khiến ông tỉnh lại.

Trương Kiến Quốc nhìn Lâm Thanh Âm với ánh nhìn chần chừ, do dự giây lát rồi nói: “Gần đây gia đình tôi hơi trúc trắc, tôi muốn xem xem có phải bị thứ gì đó khắc không.”

Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng vuốt ve mai rùa trong tay, như cười như không nhìn ông ta: “Một người qua đời, một người bị thương, một người bị bệnh, đúng là khá trúc trắc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play