Việt ngữ: Siu Nhơn Mèo
Tôi và Thẩm Trí là hai người không cùng chung một thế giới.
Ngay từ đầu tôi đã biết điều này.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn là trong cuộc thi hát thời cấp ba, nhà trường tổ chức cho các học sinh hóa thân thành các ngôi sao nổi tiếng lên sân khấu biểu diễn những bài hát đang thịnh hành lúc bấy giờ, khán giả dưới sân vỗ tay reo hò, Thẩm Trí lên sân khấu với vai trò là khách mời, độc tấu một bản dương cầm.
Trước khi biểu diễn, người dẫn chương trình vô cùng nhiệt tình liệt kê các giải thưởng mà hắn từng nhận, làm cho những người không tí kiến thức nào về lĩnh vực này như tôi cảm thấy hắn rất xuất sắc.
Xuất sắc đến mức chỉ một cuộc thi nhỏ như vậy mà nhà trường cũng phải tìm tới mời hắn lên biểu diễn.
Thẩm Trí bước lên sân khấu trong bộ đồng phục trường, chẳng biết bị té ngã ở đâu mà trên quần còn dính bùn đất, giày cũng không mang, đi chân trần lên sân khấu.
Thầy chủ nhiệm vội vàng lôi hắn lại, lúc sau bước ra lại có thêm chiếc áo sơ mi viền caro buộc ngang hông, chân cũng đi một đôi giày thể thao.
Hắn không nói thêm gì, diễn tấu xong chưa kịp đợi người dẫn chương trình lên sân khấu đã bỏ của chạy lấy người.
Vốn dĩ chẳng hề hứng thú gì với kiểu người con ông cháu cha như này, giờ đây tôi lại không kiềm được mà bắt đầu chú ý đến hắn.
Lớp của hắn ở lầu dưới lớp chúng tôi, một lần nọ, tôi thấy hắn đang đứng tựa lan can, cố tình dội nước tưới cây lên đầu hắn, đợi khi hắn ngẩng đầu tôi mới dò người ra cất tiếng vọng xuống: “Xin lỗi nhé, người anh em.”
Tôi vốn muốn trêu hắn, nhưng Thẩm Trí lại không nổi giận, hắn thậm chí còn nhìn tôi đến đờ người ra.
Sau lại hai chúng tôi quen nhau, tôi mới biết được, lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt còn sớm hơn trước đó nữa.
Năm cuối cấp hai, tôi đi ngang qua một bờ sông, cứu được một cậu trai, đó là Thẩm Trí.
Tôi hoàn toàn không nhận ra hắn, thậm chí nghe Thẩm Trí kể ra tôi cũng còn mơ màng, nếu không phải thời gian và địa điểm đều khớp thì tôi còn nghi là Thẩm Trí nhớ lầm nữa kìa.
Truyện Điền VănTrong ấn tượng của tôi, khuôn mặt cậu trai nọ vừa gầy gò vừa xanh xao, vì đắm mình dưới sông nên trông có vẻ nhếch nhác, sau khi đưa hắn lên xe cứu thương thì vội vàng đi khỏi, cũng không chú ý quá nhiều đến những chuyện khác.
“Cảm ơn cậu khi ấy đã cứu tôi.”
“Chỗ đó hẻo lánh vắng vẻ thế, sao cậu lại đến đó?”
“Tâm trạng không được tốt, nên muốn đi giải sầu.”
Lời Thẩm Trí nói lại lần nữa hiện lên trong đầu, mà giờ đây người này đang nằm bên cạnh tôi.
Đúng thế, rõ ràng là người không cùng chung một thế giới, nếu không phải vì tôi đã cứu mạng hắn, hắn vốn sẽ chẳng để ý đến tôi, nếu không vì tôi đã cứu mạng hắn, hắn vốn sẽ không đối xử tốt với tôi như vậy, nếu không vì tôi đã cứu mạng hắn, hắn cũng sẽ chẳng bao giờ ở bên tôi.
May mà, người cứu hắn là tôi.
__
Sau khi quay về tôi bắt đầu học chuyện làm ăn, vì để có đề tài chung với Thẩm Trí, khi rãnh rỗi tôi cũng sẽ đọc một ít sách chuyên ngành của hắn.
Cứ như thế qua một năm, Hàm Hàm và Nam Nam cũng tốt nghiệp tiểu học, tôi dự định đưa hai đứa đến trường cấp hai nội trú, còn tôi cũng có thể làm theo kế hoạch từ trước, thuê phòng trọ gần trường Thẩm Trí, để hắn dọn ra ở chung với tôi.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch cùng Thẩm Trí tiến một bước xa hơn, làm một ít việc thân mật hơn.
Không thể chỉ có cái danh thôi được.
Tôi lên mạng tìm tòi thông tin, xem một số việc cần chú ý, sau khi nhận được sự đồng thuận từ Thẩm Trí, gửi mấy thứ tôi tìm được qua cho hắn.
Hắn ra điều vô cùng phối hợp, đến nỗi khiến tôi cho rằng hắn đã cong.
Sau đó, tôi gặp phải rào trở lớn nhất kể từ sau khi chúng tôi ở bên nhau, thật là hoang đường và nực cười biết bao.
Phản ứng sinh lý không lừa được ai.
Hắn không có cảm giác, đây không phải là tình yêu.