Việt ngữ: Siu Nhơn MèoVào những ngày cuối đời, sau khi trao đổi với bác sĩ Mạt, Thẩm Trí chọn ở lại bệnh viện.
Hắn vẫn cho rằng tôi là ảo giác của hắn, có điều hắn vẫn cứ mặc nhận câu trả lời của tôi.
Hắn mua một cuốn sổ, rảnh rỗi ra là viết vài câu vào đấy, ví dụ như hôm nay đồ ăn ở viện khá ngon, chim non ngoài kia hót thật là hay.
Trước khi đi, hắn bọc hết những tấm ảnh chụp trước kia vào, đặt ở cửa, để lại cho bác sĩ Mạt một số tiền cùng với một bức thư cảm ơn.
Thật ra chỉ cần cho tiền công, sẽ có rất nhiều người vui lòng giúp hắn làm mấy chuyện này, nhưng nếu nói về lòng thành, cũng không tìm ra ai thích hợp hơn bác sĩ Mạt, ông là người quen biết với Thẩm Trí lâu nhất, lại luôn mang lòng thương xót cho hắn, là người muốn nhìn hắn được viên mãn.
Sau khi bệnh tình trở nặng, Thẩm Trí không biết được khi nào mình sẽ đột ngột rời đi, vì thế trước đó đã nhờ cậy việc hậu sự với bác sĩ Mạt.
Hắn nói: “Cửa nhà tôi có cái rương, nhờ anh thiêu nó cho tôi.”
“Còn tro cốt của tôi và Nhan Hòe, không cần chôn, rải trên mặt đất là được.”
“Đây là chìa khóa, bên trong không còn đồ đạc gì nữa, phòng ở anh xem rồi xử lý.”
Nói một hồi, như nhớ đến điều gì, hắn chỉ vào cuốn sổ bênh cạnh: “Còn có cái này, đến lúc đó cũng phiền anh thiêu giúp tôi.”
Có một việc bác sĩ Mạt vẫn luôn không hiểu.
Ông có thể hiểu việc Thẩm Trí có chấp niệm với tôi, nhưng ông lại không hiểu một người có ý nghĩ muốn chết mãnh liệt như thế, sao lại kiên trì đến tận giờ phút này, cũng không thể là vì trả nợ được.
Ông liếc nhìn cuốn sổ của Thẩm Trí, hỏi: “Tôi có thể xem cái này không?”
Thẩm Trí như hiểu rõ mà cười: “Được chứ, có điều đợi sau khi tôi chết đã.”
Rốt cuộc trên sổ viết những gì, tôi nghĩ không ai biết rõ hơn tôi.
Tôi tận mắt nhìn hắn nắn nót từng nét từng nét bút một, ngay cả ngừng nghỉ ở đâu tôi đều rõ.
Hắn viết:
Đời người từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, là một câu chuyện.
Mẹ rời khỏi người không yêu mình, chết vì lý tưởng, tôi cho rằng đây là một câu chuyện đẹp.
Khi còn sống không thể viên mãn, sau khi chết đi tôi muốn viết nên một kết cục cho cậu ấy.
Người tốt đẹp phải đi đôi với một câu chuyện đẹp, phải có một kết cục tốt đẹp.
Thứ mà cậu ấy có quá ít ỏi, thứ tôi muốn cho – có rất nhiều, quá nhiều người phụ cậu ấy, tôi không cam lòng.
Tiền tài danh lợi là thứ tốt, nhưng tôi không quan tâm, nó chẳng là gì cả.
Nó không xứng làm người tôi yêu cả đời mệt mỏi vì nó.
Tôi muốn dành tặng cậu ấy một câu chuyện, một kết cục.
__
Lễ tang diễn ra một cách điệu thấp, làm người đưa tiễn duy nhất ở đây, bác sĩ Mạt thấy được những dòng chữ cuối cùng.
Tôi muốn trở thành một vì sao
Rơi xuống vườn hồng nơi có cậu
Để tôi được như ý nguyện – làm vật bồi táng của cậu.
Nghe người đời nói
Lòng tôi có cậu, đến chết không phai.
_Hết_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT