Lãng Minh đi một mạch lên phòng làm việc của y. Không khí công ty vô cùng ảm đạm, tẻ nhạt. Ai nấy đều biết sự biến mất kỳ lạ của vị giám đốc sáng tạo, tuy chẳng ai dám hỏi han đến việc đó.
Lãng Minh vào phòng làm việc. Y bắt đầu lo lắng, có lẽ y không tàn nhẫn đến mức bỏ mặc Tần Thiên Lăng. Y chỉ đang tìm một kế sách khả quan hơn.
Nếu bây giờ, y hùng hổ dẫn đàn em đến cứu Tần Thiên Lăng, chắc chắn sẽ đá động đến Trương Tấn Kiệt, như vậy kế hoạch của y sẽ hỏng tan tành mất.
Như dự liệu, Lãng Minh bị Trương Tấn Kiệt gọi đến Trương Thị. Đứng trước cửa văn phòng Trương Tấn Kiệt, y hít một hơi thật sâu, điều chỉnh biểu cảm đẩy cửa bước vào.
“Bố gọi con đến có chuyện gì sao ạ?”
Trương Tấn Kiệt đang cắm cúi xem tài liệu gì đó, nghe tiếng gọi ông ta ngẩn đầu lên gần như lập tức. Lãng Minh dò xét từ nét mặt đến cử chỉ của ông ta, không thấy vẻ mặt nào khả nghi nên thong dong bước vào.
“Con ngồi xuống trước đã.”
Trương Tấn Kiệt tiến đến bộ ghế sô-pha trước bàn làm việc. Đến lúc này, Trương Tấn Kiệt kiểm soát biểu cảm rất tốt, Lãng Minh không thể nhận ra bất cứ điệu bộ nghi ngờ y.
“Bố có chuyện rất quan trọng mới gọi con đến sớm thế này?”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Còn có muốn công ty của con sát nhập vào Trương Thị không? Dù gì sau này chúng ta đều là người một nhà. Điều bố yêu cầu không quá đáng chứ?”
“Không phải nhưng mà…Nếu công ty con sát nhập vào Trương Thị thì khác nào con đang làm chủ lại xuống làm nhân viên quèn.”_Lãng Minh khẳng khái đòi quyền lực
“À…điều này bố có nghĩ qua. Với năng lực của con, con sẽ ngồi vào ban quản lí cấp cao của Trương Thị.”
“Có thật vậy không? Bố quá tốt với con rồi.”
“Đương nhiên. Chỉ cần con với A Hoa hoà thuận, bố sẽ cho nhiều thứ khác hơn nữa. À còn nữa, con ăn uống của nhà họ Trương này, con phải biết hành động cho phải phép.”
_Câu cuối như một lời đe doạ khiếm nhã, ý của ông ta là Lãng Minh ăn bám
Trong lòng Lãng Minh có chút tủi hổ, y vẫn cố kìm nén. Y phải nhịn, nhịn cho tới lúc y cướp lại được cái công ty này về, cướp lại thứ đáng lẽ thuộc về nhà họ Lãng.
Lãng Minh đành ầm ừm cho qua chuyện.
“Tối nay, con dọn về biệt thự ở trung tâm thành phố. Bố đã thu xếp rồi.”
“Vâng.”
Mục đích cuối cùng của cuộc gặp này chỉ là muốn kiểm soát Lãng Minh. Cho y một vị trí ở Trương Thị để dễ dàng theo dõi, cho nhà ở cũng chỉ để giam giữ Lãng Minh. Y nhìn ra tất cả cũng ngầm ngùi nghe theo.
Lãng Minh vừa mới ra khỏi Trương Thị, y nhận được điện thoại.
“Anh dâu, bọn em tìm được vị trí của đại ca rồi.”
“Cứ làm theo kế hoạch. Không được sai sót.”
Tần Thiên Lăng bên trong căn nhà kho tối om, không còn một tia hy vọng le lói Lãng Minh sẽ đến. Nhưng tiếng bước chân, một tia sáng lọt qua khe cửa đã thắp lên tia hy vọng bên trong Tần Thiên Lăng.
Nhưng thật không may, người đó không phải Lãng Minh, chỉ là một trong những đàn em của y. Hắn bất giác sững người, cậu trai này trông rất quen mắt.
“Đại ca, anh dâu bảo đưa anh thứ này.”_Cậu trai đó nói
Tại sao cậu trai này xưng hô như vậy? Không lẽ nào, đây thực là đàn em năm xưa của hắn. Thoáng chốc, hắn thực sự không hiểu.
“Là do em ấy. Thời gian qua, em ấy điều hành băng đảng giúp mình. Thật không thể nào.”_Tần Thiên Lăng cảm nhận được cái gì đó
“Không có lý do nào. Em ấy còn yêu mình.”
Thâm tâm Tần Thiên Lăng chợt loé sáng lên. Hắn cứ nghĩ đến việc y còn yêu hắn, bao nhiêu đau khổ hắn chịu ở nơi này đều tan biến hết rồi, chỉ còn lại một niềm vui sướng.
“Đại ca, anh dâu bảo anh dùng thứ này để vào được Trương Thị. Anh dâu đợi anh ở Trương Thị.”
Nói xong, tên đó thấp thỏm rời khỏi.
Tần Thiên Lăng chỉ biết cười ngây ngốc. Thì ra y không đến đón hắn về, là muốn hắn tự chạy khỏi, cho hắn một chút thử thách để hắn trở về bên y. Một chút khó khăn ở căn phòng kho này chẳng là xá gì, y muốn hắn chịu đựng. Hắn hiểu ra được tình huống, hắn có một nơi để hướng về. Đó là Lãng Minh-người vẫn luôn yêu hắn.
Tần Thiên Lăng nghĩ kế xong xuôi. Hắn bắt đầu thực hiện, hắn gầm lên đánh động bọn người của Trương Tấn Kiệt.
“Thằng xấc xược này…mày bị ấm đầu à?”_Tên đó đá vào bụng hắn liên tục
“Cho tôi gặp Trương Tấn Kiệt.”
“Tại sao mày biết đại ca của bọn tao?”
“Chuyện của tao. Mày đưa cho ông ta thứ này, chắc chắn ông ta sẽ thả tao ra.”
Tên đó bán tin bán nghi nhưng vẫn chuyển gói hàng đến chỗ Trương Tấn Kiệt. Chẳng phải chờ quá lâu, Trương Tấn Kiệt đã cho thả Tần Thiên Lăng. Ông ta trực tiếp đến gặp hắn.
“Rốt cuộc mày là thằng nào?”
“Tần Thiên Lăng.”
“Chỗ này mới có một nửa tài liệu mật của Trương Thị. Phần còn lại ở đâu?”
“Tôi chỉ giữ một nửa phần còn lại do đồng bọn của tôi giữ.”
Trương Tấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy tên đó là ai?”
“Tạm thời tôi không thể không cho ông biết. Chỉ có cách này, tôi mới lấy về phần tài liệu mật còn lại cho ông.”
“Mày muốn làm việc cho tao?”
“Đúng là tôi có ý đó.”
Trương Tấn Kiệt đắn đo một hồi lâu.
“Tao lấy gì để tin mày?”
“Tôi biết bây giờ tôi có giá trị lợi dụng. Việc tin hay không lựa chọn là của ông.”
“Được rồi. Mày phải chịu sự giám sát của đàn em của tao.”
“Nhưng công việc văn phòng của tôi.”
“Mày làm ở đâu?”
“Công ty X, tổng giám là Lãng Minh.”
Trương Tấn Kiệt có hơi nhau mày.
“Trùng hợp vậy sao?”
Nhưng Trương Tấn Kiệt quay lưng bỏ đi. Địa vị của Tần Thiên Lăng bây giờ lớn hơn nhiều so với mấy tên nhãi nhép đã đánh đập hắn.
“Tôi nghỉ việc cả buổi sáng. Đến công ty của tôi.”_Tần Thiên Lăng gằng giọng
Tần Thiên Lăng thay y phục, đến thẳng công ty của Lãng Minh.