“Lãng Minh…em ấy…”_Đặng Tiêu Tư

“Cậu ấy bị làm sao?”

“Em ấy đã đi làm xét nghiệm ADN với anh. Bây giờ, anh muốn làm thế nào?”

“Tráo kết quả ADN cho tôi.”

“Vậy sao này anh và cậu ấy…?”

“Tôi bảo thì cứ đi làm.”_Tần Thiên Lăng cúp máy một cách dứt khoát

Tần Thiên Lăng không còn cách nào khác nữa. Lãng Minh thì khăng khăng đuổi anh đi, không cho anh tới gần. Chi bằng tạo ra một mối quan hệ huyết thống với Lãng Minh, chí ít Lãng Minh cũng ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Tần Thiên Lăng đi tới giải quyết hàng tá công việc ở công ty đến tận chiều mới xong. Tiếp đến, anh đến trường đón A Bối nhưng lại gửi A Bối ở nhà Tần Thiên Phong.

“Cậu giữ nhóc này giúp tôi…A Bối sẽ ở đây một thời gian dài.”

“Có chuyện gì sao?”_Tần Thiên Phong

“Bây giờ, chưa thể nói rõ.”

Tần Thiên Lăng quay sang thơm má A Bối.

“Bố Lăng sẽ tới thăm con thường xuyên.”

“Bái…bai…bố Lăng.”

A Bối là một đứa trẻ ngoan, với lại thằng bé ở nhà Tần Thiên Lăng chơi cùng A Bảo cũng không tồi. Thật sự có khá hơn một chút khi ở nhà với ông bố mặt lạnh kia.

Sau đó, Tần Thiên Lăng trở về nhà, cho người tổng vệ sinh cả khu nhà, như thể sẽ có một vị khách đặc biệt đến đây.

Xong xuôi tất cả, Tần Thiên Lăng đi đến vũ trường nơi Lãng Minh làm việc. Tiếc là, Tần Thiên Lăng chỉ ngồi trong xe, đợi đến khi Lãng Minh xong việc thì đã đến giữa đêm.

Kì lạ, Lãng Minh bước ra với khuôn mặt đẫm nước mắt. Anh đã gặp phải một chuyện không may mắn.

Hôm nay, Lãng Minh vẫn làm việc chăm chỉ như bao ngày. Nhưng có một chuyện là một người đàn ông tầm 50 tuổi gọi Lãng Minh lại.

“Ông cần tôi giúp gì không?”_Lãng Minh hơi nghiêng người

Ông ta không nói không rằng, kéo mạnh eo Lãng Minh, siết chặt.

“Một đêm của cậu là bao nhiêu?”

Lãng Minh hoảng sợ, vùng vẫy. Do bàn của ông ta nằm trong một góc khuất nên chẳng ai để ý đến.

“Thả tôi ra…tôi không phải dạng người như vậy?”

“Thế thì cậu thuộc loại nào?”_Ông ta kéo mạnh tay, áo của Lãng Minh cưỡng ép cởi ra

“Cơ thể cũng không tồi…”

Lãng Minh với sức lực của yếu ớt của anh, la hét. Sau một lúc, vài người nhìn thấy, bao vây xem cảnh tượng thú vị.

Lãng Minh bị ông ta bóp chặt cổ, đến mặt cũng bị đấm cho vài cái. May mắn thay, ông ta bỗng dưng trượt chân ngã xuống sàn.

Lãng Minh lợi dụng cơ hội đá mạnh vào bụng ông ta, nhưng ông ta kịp với lấy chiếc mặt nạ trên mặt Lãng Minh kéo xuống.

“Xấu xí như vậy mà cũng tỏ vẻ…”_

Ông liên tục chửi rủi Lãng Minh

Lãng Minh vô tội, đáng thương, ngồi ngẩn ra không làm được gì. Lãng Minh uất ức, cài vội cúc áo, rời khỏi. Anh biết, bây giờ mà rời đi thì sẽ mất việc và anh chấp nhận điều đó.

Lúc đó, Lãng Minh bước ra cửa, Tần Thiên Lăng đã thấy hình ảnh đáng thương của Lãng Minh. Tần Thiên Lăng còn nhìn ra được cúc áo của Lãng Minh bị lệch, anh đoán được có ai đó đã dám động vợ anh.

Tần Thiên Lăng lập tức lấy điện thoại gọi cho A Cung.

“Điều tra xem tên nào dám làm hại anh dâu của cậu.”

“Vâng, đại ca.”

Tần Thiên Lăng ngắt máy thì bảo tài xế đuổi theo Lãng Minh. Anh cho xe phía sau Lãng Minh, cách một khoảng để Lãng Minh không phát hiện.

Mặt Lãng Minh, cổ Lãng Minh đều còn rất đau, anh khổ sở.

“Đáng sợ quá…ông ta như muốn gϊếŧ mình.”_Lãng Minh nghĩ đến khuôn mặt tệ hại của ông ta

Tần Thiên Lăng nhìn từ phía sau thấy bóng lưng run rẩy của Lãng Minh mà đau lòng.

Lãng Minh không thấy tín hiệu đèn, thơ thẩn băng qua đường, đồng thời một tên điên nào đó phóng xe đến chỗ Lãng Minh.

Tần Thiên Lăng phản xạ có điều kiện mở tung cửa xe chạy đến chỗ Lãng Minh. Anh vừa kịp kéo Lãng Minh lại, ôm chặt Lãng Minh rồi ngã xuống.

“Có bị làm sao không?”_Tần Thiên Lăng dịu dàng hết mức có thể, ôm Lãng Minh vào lòng

Lãng Minh lạnh lùng đẩy Tần Thiên Lăng ra. Có lẽ do sự việc lúc nãy nên tâm lí Lãng Minh bất ổn, Tần Thiên Lăng dịu dàng cỡ nào cũng khiến Lãng Minh tức giận.

“Đừng động vào tôi…Cút đi…”_Lãng Minh trừng một cái rồi với ánh mắt lơ đễnh bước đi

Tần Thiên Lăng đợi Lãng Minh đi được một quãng, anh mới dám đuổi theo.

Lãng Minh cứ đi như thế rất lâu, đi qua biết bao nhiêu con đường rồi. Ấy vậy, Tần Thiên Lăng vẫn lặng lẽ đi ở phía sau dù anh biết việc này là vô nghĩa.

Anh biết việc đi theo Lãng Minh đến mỏi cả chân sẽ không làm Lãng Minh nhớ lại những ký ức cũ, quay trở lại yêu anh, nhưng chí ít cũng an tâm vì không để Lãng Minh một mình ở ngoài lúc giữ đêm như vậy.

Lãng Minh đi một hồi cũng thấm mệt, ngồi xuống trên chiếc ghế đá lạnh ngắt ở công viên giữa đêm. Nhìn xung quanh chỉ toàn màu đen, chỉ có vài cây đèn đường với ánh sáng mờ mờ.

Lãng Minh vừa thở dài thì Tần Thiên Lăng chậm rãi bước lại. Tần Thiên Lăng hiểu chuyện đứng cách Lãng Minh khoảng hai mét.

Lãng Minh mệt mỏi, không còn chút sức để nói gì, đành vờ như không thấy người đàn ông cao to che mất hết cả một khoảng ánh sáng kia.

“Tôi chỉ muốn đưa áo cho em…”_Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng cất giọng

Nhiệt độ bây giờ cũng không quá lạnh nhưng nhìn chiếc áo sơ mi mỏng của Lãng Minh, Tần Thiên Lăng sao mà không lo cho được.

Lãng Minh tiếp tục không nói gì.

“Tôi có thể tới gần không?”

Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng rồi thoáng gật đầu.

Tần Thiên Lăng vui mừng trong lòng, đem chiếc áo cầm trên tay khoác lên cho Lãng Minh rồi trở lại chỗ đứng cũ.

Lãng Minh nhìn theo Tần Thiên Lăng, khẽ nói.

“Sao thích bám lấy tôi vậy?”

“Là do tôi yêu em…vì em là vợ của tôi.”_Tiếng lòng của Tần Thiên Lăng

Lãng Minh đợi rất lâu nhưng Tần Thiên Lăng vẫn chưa hồi âm gì.

“Trả lời nhanh lên…”_Lãng Minh khó chịu

“Vì cậu là em trai tôi…”_Tần Thiên Lăng nói dối một cách trắng trợn

Lãng Minh cười mỉa mai.

“Trên người tôi chẳng có chỗ nào giống anh. Bớt đùa lại…tôi không có gì cho anh lợi dụng cả.”

Tần Thiên Lăng im lặng vì chẳng có cái phản biện lại với Lãng Minh.

Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng tiến tới gần Lãng Minh một bước rồi hỏi.

“Sao cậu không trở về nhà?”

Lãng Minh nghiêng đầu nhìn xung quanh.

“Không muốn…cái chỗ tôi ở, đâu thể gọi là nhà.”

Trong lúc đó, Tần Thiên Lăng đã thấy dấu tay trên cổ Lãng Minh. Rồi anh đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Lãng Minh rồi phát hiện ở tay, mặt Lãng Minh bị đỏ lên.

“Cậu đợi tôi một lát.”_Tần Thiên Lăng chạy vụt đến chỗ xe, phóng ra nhà thuốc

Tần Thiên Lăng nhanh nhẹn mua một đủ loại, nào là thuốc khử trùng, thuốc mờ sẹo, đủ thứ thể loại băng dán…

Khi Tần Thiên Lăng trở lại, anh rất vui vì Lãng Minh chịu ngồi yên đấy. Lần này, Tần Thiên Lăng quên mất việc phải giữ khoảng cách với Lãng Minh. Anh ngay lập tức ngồi xuống cạnh Lãng Minh.

“Để tôi bôi ít thuốc cho cậu…”

Cái vẻ mặt của lo lắng của Tần Thiên Lăng làm Lãng Minh chịu ngồi yên, mặc kệ Tần Thiên Lăng bôi cả đống thứ thuốc lên người anh.

Cuối cùng, Tần Thiên Lăng dán lên một miếng dán to tướng lên cổ Lãng Minh. Không biết sao nữa, Tần Thiên Lăng lại hơi tốt bụng quá đà rồi, trông Lãng Minh kỳ quặc lắm!!!

Vì do đã qua nửa đêm rồi nên chẳng ai đi qua đó cả.

“Không muốn về…tôi ở đây với em…”

“Anh bị điên hả? Có nhà thì làm ơn về giúp tôi cái…”

Tần Thiên Lăng nhìn đồng hồ rồi bảo.

“Em đã ăn gì chưa?”

“Không…cần…”_nhưng cái bụng phản chủ của Lãng Minh đã tố cáo anh

“Được rồi đi thôi…”_Tần Thiên Lăng nắm lấy tay Lãng Minh nhưng đột ngột buông ra vì nghĩ đến tình hình hiện tại

“Tôi không có tiền…mà tôi cũng không đói.”

“Tôi đãi cậu…”

Lãng Minh lưỡng lự, tim có chút đập nhanh.

_Continue_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play