Trong tư thế bị khoá chặt tay, Lãng Minh chưa kịp xoay người, xem người bước vào là ai. Anh đã bị Tần Thiên Lăng cắn mạnh vào cổ để lại dấu răng rất rõ ràng.

Tần Thiên Lăng thẳng người, buông Lãng Minh ra, nhếch mép cười đắc ý.

“Anh là cẩu hả?”_Lãng Minh ôm cổ la to

Tần Thiên Lăng đưa mắt sang Tạ Nhất Hữu, người đang đứng ngây ở trước cửa. Lãng Minh cũng nhìn sang, y chắc chắn Tạ Nhất Hữu đã thấy hết mọi chuyện.

Còn Tần Thiên Lăng từ lâu đã đánh được mùi từ chỗ Tạ Nhất Hữu. Sẵn tiện, bây giờ, hắn đánh dấu chủ quyền luôn.

Không khí giữa ba người chia thành hai tầng khác nhau. Một là từ chỗ Tần Thiên Lăng đến Lãng Minh thì mùi hương ám muội hiện lên rõ ràng. Còn hai là Tần Thiên Lăng và Tạ Nhất Hữu đấu mắt vài giây như cũng đủ làm nhiệt độ không khí giảm xuống, lạnh đến buốt người.

Khi những tia điện không ngừng toả ra từ mắt của Tần Thiên Lăng và Tạ Nhất Hữu thì Lãng Minh bước ra giữa chặn lại.

“Định nhìn nhau đến khi nào?”_Lãng Minh

Tần Thiên Lăng và Tạ Nhất Hữu bây giờ tập trung hướng mắt về Lãng Minh.

“Phải làm sao…đây?”_Nội tâm Lãng Minh

Tư dưng, Lãng Minh chen vào giữa để lãnh đạn hay gì. Bất giác, bụng của Lãng Minh sôi lên ùn ụt, y nảy ra ý tưởng.

“Tôi đói rồi…”_Giọng Lãng Minh run run

Lãng Minh cứ ngỡ làʍ ŧìиɦ hình trở nên khá hơn nhưng không. Có mùi cạnh tranh xuất hiện ở đây.

Tạ Nhất Hữu nhanh chân, kéo Lãng Minh về phía anh.

“A Hoả…lại đây.”

Tần Thiên Lăng cũng không chịu thua, nắm chặt tay Lãng Minh.

“Đừng có mà như thế…”_Lãng Minh hét to khi bị hai người đàn ông kéo cùng một lúc

Lãng Minh nhăn mặt, đồng tử dồn về phía Tần Thiên Lăng.

“Thực ra, tôi đâu có quen biết anh. Anh dựa vào đâu mà tỏ vẻ như thế này?”

Tần Thiên Lăng dần buông tay Lãng Minh, mắt rũ xuống mặt đất. Con ngươi của Tần Thiên Lăng liên tục co giật, chỉ là hắn không ngờ Lãng Minh có thể lạnh lùng đến như vậy.

“Tôi nghĩ anh nên rời đi ngay lập tức.”_Tạ Nhất Hữu lên giọng

Đã thế rồi, Lãng Minh cũng nói gì thêm, Tần Thiên Lăng lặng lẽ rời đi. Khi Tần Thiên Lăng bước đến mép cửa, Lãng Minh bảo.

“Đừng đến đây nữa…Quan hệ của tôi và anh không cần phải làm rõ nữa.”

Tần Thiên Lăng nghe thấy, chẳng dám xoay lại nhìn mặt Lãng Minh, bất lực rời đi. Còn Lãng Minh ngay sau khi nói ra mấy lời đó, y lại đâm ra hối hận. Nhưng muộn rồi, Tần Thiên Lăng đã bỏ đi từ lâu, chẳng có can đảm gọi lại.

Trong căn nhà nhỏ còn hai con người, Lãng Minh và Tạ Nhất Hữu không nói không rằng ngồi xuống bàn, ăn nhanh mấy cái bánh bao.

“Đừng để hắn ta đến tìm anh…”_Tạ Nhất Hữu

“Tôi biết rồi…”

Suy đi suy lại thì Lãng Minh cũng đã lỡ miệng. Y không mấy quan tâm đến việc Tần Thiên Lăng có buồn hay không, anh chỉ có chút tò mò về kết quả xét nghiệm ADN. Chỉ cần đến sáng hôm sau, Lãng Minh sẽ biết được rõ về mối liên hệ với người tên Tần Thiên Lăng.

Nhưng thật ra đến tận lúc này, Lãng Minh vẫn chưa biết tên tuổi của Tần Thiên Lăng, chỉ biết mỗi được mỗi khuôn mặt của Tần Thiên Lăng.

Sau khi ăn sáng, Lãng Minh phải đến một nơi tên là bang Hắc Đạo. Hôm nay là đến hạn người mọi người đến nộp phí nơi cư trú cho bọn người đó.

Lãng Minh thay một quần áo rách, trông rất cũ rồi, bên vai áo thì đã bạc hết màu. Y đem theo một lượng tiền vừa đủ, bỏ vào một túi quần bên trái.

“Anh đi đến hắc đạo bang. Một lát sẽ về…”_Lãng Minh xoay lưng, không buông ra một lời nào nữa

Bang hắc đạo là một bang thâu tóm hết người nghèo hoặc vô gia cư làm việc cho chúng. Và đổi lại những người vô gia cư ấy được cung cấp chỗ ở, đó là khu ổ chuột mà Lãng Minh đang sống ở đấy.

Trong khu đó, chẳng có mấy người đàng hoàng, toàn là một lũ chiếm gϊếŧ, chà đạp lên nhau mà sống.

Lãng Minh đang đi trên vỉa hè thì có một bọn lưu manh đuổi theo y.

Chân Lãng Minh bước nhanh hơn thì bọn kia cũng nhanh chân đuổi đến.

Vài tên đó cũng không cao to là mấy nhưng bốn năm tên như thế này, Lãng Minh cơ bản không phải đối thủ của bọn chúng. Mấy tên đó càng ngày càng tới gần Lãng Minh.

“Này chú em, đi nộp tiền à?”_Tên cầm đầu ngậm điếu thuốc, đứng khệnh khạng bảo với Lãng Minh

“Không phải…không phải…”_Lãng Minh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra sự run rẩy

Bất thình lình, cả ba tên đó đẩy Lãng Minh ngã ra đường, đồng thời lấy hết tiền trong túi của y. Tình hình này đã diễn ra với tương tự như vậy nhiều lần rồi, y vẫn cố chấp, muốn đi một mình, không muốn làm ảnh hưởng đến người khác.

Lãng Minh ngã ra, chẳng biết gì hơn mà cố gắng đứng dậy. Thế mà có một tên ngáng chân Lãng Minh làm y ngã mạnh, hai đầu gối rỉ máu. Bọn đó mặc kệ, cười đắc ý rồi bỏ đi.

Bạn nghĩ sao nếu Tần Thiên Lăng ở gần đó? Và đúng như vậy, Tần Thiên Lăng vẫn luôn đi theo Lãng Minh. Anh vừa định chạy đến chỗ Lãng Minh thì bước chân anh khựng lại.

Từ một chỗ nào đó, Tạ Nhất Hữu đột nhiên xuất hiện đỡ Lãng Minh đứng dậy.

“A Hoả, có bị làm sao không? Cứ cố chấp…không cho em đi cùng.”

Lãng Minh đứng dậy, không nói một lời nào, chỉ nhìn về một hướng. Lãng Minh nhìn thấy Tần Thiên Lăng nhưng vờ như không thấy, làm bộ làm tịch thân thiết với Tạ Nhất Hữu trước Tần Thiên Lăng.

Tần Thiên Lăng không có dũng khí tiến đến giành giật, hay ghen tuông vì hắn không còn tư cách nữa rồi. Bây giờ, Lãng Minh xem Tần Thiên Lăng như một người xa lạ, chẳng có chút gì liên quan đến y.

Mối quan hệ chỉ có một người chấp nhận thì cũng không có ý nghĩa gì.

Tần Thiên Lăng lặng lẽ đi theo Lãng Minh đến bang hắc đạo. Đây là địa bàn mà Tần Thiên Lăng không nên đặt chân tới. Tổ chức của hắn với bang hắc đạo có mối thù từ rất lâu về trước. Do Tần Thiên Lăng đã gϊếŧ phải một vị thủ lĩnh của bang này.

Trước khi vào trong, Tần Thiên Lăng nhanh chóng đổi quần áo với một ông lão ăn mày rồi vào tìm Lãng Minh. Địa điểm đó khá đông đúc, cả một hàng người dài xếp hàng.

“Nhanh nhẹn lên…Bọn bây chậm chạp thế này thì bao giờ mới xong.”_ Một tên ngồi chiễm chệ trên ghế la toáng lên

Dần dần thì đến lượt của Lãng Minh nộp tiền. Cả Lãng Minh và Tạ Nhất Hữu bắt đầu lo lắng. Tiền trong nhà gom hết lại vẫn còn thiếu rất nhiều. Với lại, cái thẻ Tần Thiên Lăng đưa hôm trước vẫn chưa dùng tới, lấy đâu ra tiền mà nộp cho bọn người bang hắc đạo.

Lãng Minh run run đưa số tiền ít ỏi cho tên ngồi trên ghế. Hắn ta nhăn mặt, đếm đếm tiền rồi nói.

“Thiếu rồi…Bao nhiêu đây thôi hả?”

“Tôi…chỉ có bao nhiêu đó…”_Lãng Minh

“Haiz…chết tiệt…bọn bây đánh nó cho tao.”_Tên đó đứng dậy chỉ vào người Lãng Minh

Tạ Nhất Hữu lập tức kéo Lãng Minh lại ôm vào lòng, che chắn cho Lãng Minh hết mức có thể.

“Tôi trả giúp họ…”_Tần Thiên Lăng

Tên ngồi ghế ra lệnh cho đàn em dừng lại.

“Dựa vào mày…”_Tên đó tỏ vẻ khinh thường

Tần Thiên Lăng đặt xuống bàn một sấp tiền giấy thơm phức.

“Đã đủ chưa?”

“Cũng được đấy…”_Tên đó cười rõ to

Tần Thiên Lăng đã dùng một cái nón có vành rất to che mặt lại, nhưng Lãng Minh vẫn nhận ra hắn. Tần Thiên Lăng nhận ra ánh mắt của Lãng Minh đang dán chặt vào hắn.

Tần Thiên Lăng nắm lấy cổ tay Lãng Minh kéo đi. Trên đường đi, Lãng Minh vẫn không ngừng vũng vẫy, cộng với lực tay cực mạnh của Tần Thiên Lăng, tay Lãng Minh hoàn toàn in dấu đỏ rõ rệt.

“Làm gì đấy?”_Lãng Minh

Tần Thiên Lăng thả tay Lãng Minh, quỳ một chân phía dưới Lãng Minh.

“Chân có bị làm sao không?”

Tần Thiên Lăng nhẹ nhàng kéo hai ống quần ra khỏi đầu gối. Vết thương đó không ngừng túa máu ra.

“Tôi không bị làm sao cả? Nói đi…tại sao anh làm như vậy? Muốn gì ở tôi?”

Lãng Minh nắm lấy chặt cổ áo Tần Thiên Lăng.

“Tôi không phải đang lo cho cậu sao? Thái độ của cậu không phải

hơi quá đáng rồi đó?”_Tần Thiên Lăng cũng mắng ngược lại Lãng Minh

“Sao nào? Anh lên mặt với tôi…Anh là cái thá gì?”_Lãng Minh hất phăng cổ áo Tần Thiên Lăng

“Được lắm…nói với người khác thì nhẹ nhàng, còn nói với tôi…”

Lãng Minh bực dọc, chạy vào trong nhà, định khoá cửa lại thì Tần Thiên Lăng đẩy mạnh, Lãng Minh vì lực đẩy mà tí nữa ngã ra đất.

Tần Thiên Lăng biết lỗi, rút tay lại. Lãng Minh bước đến chỗ cái tủ, lấy ra cái thẻ Tần Thiên Lăng đưa từ trước.

Lãng Minh thẳng thừng vứt thẻ vào người Tần Thiên Lăng.

“Ý của cậu là…?”

“Tôi và anh không quen không biết, anh định dựa vào cái này để điều khiển tôi…Còn nữa, tôi sống ở đây rất tốt, không cần phải đi theo một người như anh…Đừng để tôi thấy mặt anh nữa…Cút đi…”

Cặp chân mày Tần Thiên Lăng nhướng lên.

“Cậu dám…”

“Cút…”_Lãng Minh lớn tiếng

“Cậu sẽ hối hận…”_Tần Thiên Lăng giận bừng bừng bỏ đi

Tần Thiên Lăng hằng hộc bước ra xe thì Đặng Tiêu Tư gọi đến.

“Alo…Boss…”

“Có chuyện gì?”_Tần Thiên Lăng gằng giọng

_Continue_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play