Mục Giản xoa nắm gương mặt hắn, cảm thấy yêu thích không thể rời tay, hắn cứ hễ mở miệng là kêu y cút cút cút, thật là mất hứng.
Mục Giản nói: “Ta đi lấy thuốc. Ngài chờ một chút.”
Lý Đức Tráng vừa mới chuẩn bị mắng y hai câu, nghe thấy y nói như vậy, khó hiểu nói: “Ngươi đi sao? Trên người của ngươi có thương tích, ngươi còn đi làm gì?”
“Đúng là vì ta bị thương nên mới phải tự mình đi. Nếu như ngài đi, chẳng phải ai cũng biết ta bị thương hay sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT