Đoạn Úc đang bàn bạc với đối tác về mấy hạng mục cần đầu tư, chợt nghe thấy tiếng rơi vỡ truyền ra từ phòng nghỉ, trái tim như muốn ngừng đập.

Ngay sau đó, anh đứng dậy vọt thẳng vào phòng nghỉ, để mấy vị sếp lớn ngồi trên bàn trà, nghệt mặt nhìn nhau.

Đoạn Úc vừa mới vào phòng nghỉ đã trông thấy Kiều Nhung như đứa nhỏ mắc lỗi, dựa vào tường không biết nên đứng ra sao, hai bàn tay nhỏ cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.

Anh sững sờ nhìn về phía sàn nhà.

Trên sàn nhà có mấy mảnh sứ vỡ và một quả bóng lăn long lóc, còn có một đống đất cát vương vãi tán loạn xung quanh.

Thấy tình cảnh như vậy, Đoạn Úc chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật liên hồi, nỗi tức giận trong lòng càng lúc càng lớn.

Anh cố gắng thở đều, đi qua mớ hỗn độn trên sàn nhà, đi tới trước mặt Kiều Nhung, ôm cô trở về giường ngủ, nén giận hỏi: “Em làm cái gì vậy?”

Kiều Nhung chột dạ nắm ngón tay, thức thời lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em không cố ý phá đồ của anh, em có thể đền anh mà, anh đừng giận có được không?”

Đoạn Úc sững sờ, anh thấy tức cười: “Em nghĩ tôi nổi giận vì lý do đó sao?”

Kiều Nhung cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Đoạn Úc cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ bị cô chọc cho tức chết.

Anh cố gắng bình tĩnh hỏi cô: “Không phải em đã hứa với tôi rằng sẽ không để mình bị thương sao?”

Kiều Nhung khó hiểu: “Em đâu có để mình bị thương.”

Đoạn Úc giật lấy bàn tay Kiều Nhung, cạy mở bàn tay đang nắm chặt của cô, sau đó kéo ngón tay ra trước mắt, nhìn giọt máu trên tay cô, hai mắt tối sầm: “Vậy đây là cái gì?”

Kiều Nhung không ngờ mình đã giấu kỹ vậy rồi còn bị phát hiện.

Cô khẽ mím môi, chột dạ muốn lảng tránh: “Chỉ là em muốn đi WC… Không cẩn thận nên mới…”

Đoạn Úc nhắm mắt lại, cố nén giọng hỏi: “Vì sao không gọi tôi?”

Kiều Nhung ngoan ngoãn trả lời: “Em nghe thấy anh đang bận.”

Đoạn Úc im lặng.

Một hồi lâu sau, Kiều Nhung vẫn chỉ nghe thấy tiếng hít thở không đều của anh, hình như anh vẫn còn đang kích động.

Kiều Nhung vươn tay túm lấy gấu tay áo anh, gấp gáp yêu cầu: “Đoạn Úc, anh để em đi WC rồi giận sau có được không? Cứ để em đi WC đã, có được không?”

Đoạn Úc: “…”

Anh nghẹn lời, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Cuối cùng Đoạn Úc vẫn không nói không rằng, bế cô vào phòng vệ sinh.

Kiều Nhung được đặt xuống, cô nghe thấy Đoạn Úc còn đứng yên tại chỗ, hình như không có ý rời đi.

Cô ngượng ngùng bảo: “Đoạn Úc, anh có thể đi ra ngoài trước không?”

Đoạn Úc cười lạnh: “Tôi sợ nếu mình không ở đây, em sẽ ngã xuống bồn cầu mất.”

Kiều Nhung: “…”

Cô không hiểu vì sao anh lại có ý nghĩ kỳ lạ như thế.

Kiều Nhung nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận, có thể là Đoạn Úc đã quá tức giận, nên khả năng phán đoán bị thuyên giảm rồi.

Vì thế cô tiếp tục xin lỗi thật thành khẩn: “Xin lỗi vì đã làm anh tức giận. Nhưng anh cứ yên tâm, bồn cầu chật như thế, em không ngã vào được đâu.”

Đoạn Úc: “…”

Khóe môi anh giật giật. Anh không nói gì, đi khỏi phòng vệ sinh, sau đó đóng sầm cửa lại.

Kiều Nhung nghe thấy tiếng vang lớn như vậy, cô chớp mắt, cảm thấy buồn rầu.

Hình như Đoạn Úc vẫn còn rất tức giận, phải làm sao bây giờ?



Giải quyết nỗi buồn xong, Đoạn Úc tiến vào ôm Kiều Nhung ra ngoài, thả cô lên xe lăn. ( truyện trên app T𝕪T )

Kiều Nhung tò mò: “Anh bận xong rồi sao?”

Đoạn Úc vừa đẩy cô ra khỏi phòng nghỉ, vừa đáp lại bằng giọng thờ ơ: “Đúng vậy.”

Mấy vị lãnh đạo cấp cao vẫn còn đang ngồi đợi ở bên ngoài: “…”

Đoạn Úc nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, mặt anh không đổi sắc, anh đáp: “Chuyện còn lại để ngày mai rồi nói, vợ tôi cảm thấy không thoải mái, tôi xin phép đưa cô ấy về trước.”

Mấy vị lãnh đạo cả kinh.

Sếp lớn kết hôn từ bao giờ vậy? Sao bọn họ không biết gì?

Kiều Nhung cũng giật cả mình, lên tiếng phản bác: “Em không có…”

Đoạn Úc bảo: “Em có.”

Kiều Nhung nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng.

Mấy vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau tỏ ý ngầm hiểu, vội vàng nói mấy câu tạm biệt rồi rời đi.

Sau khi bọn họ đi hết, Kiều Nhung không nhịn được bảo: “Nói dối là không tốt.”

Đoạn Úc bất ngờ: “Hử?”

Kiều Nhung nghiêm nghị: “Rõ ràng anh vẫn còn bận.”

Đoạn Úc im lặng một lát, mặt không đổi sắc mà đáp: “Những chuyện đó là của ngày mai, không quan trọng.”

Kiều Nhung nghe vậy thì hiểu ra: “Vậy sao.”

Cô bắt đầu nghĩ, thì ra Đoạn Úc đúng thật là một kẻ cuồng công việc, tới cả việc của ngày mai cũng không tha!

Quá chuyên nghiệp.

Đoạn Úc thấy cô ra chiều suy tư rồi lại tỏ vẻ kính ngưỡng, anh không nói gì, chỉ đưa cô ra khỏi văn phòng.

Trợ lý đang đứng ở cửa, nhìn thấy sếp lớn nhà mình tan làm trong giờ hành chính, tuy trong lòng hoàng hốt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính: “Sếp ạ.”

Đoạn Úc nhìn anh ta một cái, bèn dặn: “Kêu người dọn dẹp phòng nghỉ giúp tôi.”

“Vâng thưa sếp.”

Chờ Đoạn Úc đẩy Kiều Nhung đi vào thang máy, trợ lý Lý mới xoay người đẩy cửa văn phòng, cảm giác nể sợ Kiều Nhung lại được nâng lên một tầm cao mới.

Người có thể khiến tổng giám đốc của anh ta phá bỏ hết nguyên tắc này tới nguyên tắc khác, có lẽ chỉ có vị phu nhân tổng giám đốc này.

Anh ta vừa cảm thán, vừa đi vào phòng nghỉ xem xét.

Chờ nhìn thấy trên sàn nhà lộn xộn như vậy, anh ta khá kinh ngạc, nháy mắt đã hiểu ra ý tứ trong lời của sếp lớn.

Trợ lý nhanh nhẹn tìm kiếm và cất hết những vật nhọn trong phòng nghỉ và cả văn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play