Kiều Nhung ngồi trên xe lăn, vừa uống nước vừa nghe producer chạy beat, rồi lại ghép bản thu khi nãy của cô.
Cứ nghe giọng mình hết lần này tới lần khác như vậy, cô cũng thấy hơi thẹn.
Đang muốn hỏi xem producer có thể ngừng hay không, cánh cửa phòng ghi âm đột nhiên bị đẩy ra.
Một giọng nói cao vút vang lên: “Anh Phương, thì ra anh đang ở đây…”
Nói đoạn, lời nói của người này thoáng ngừng, sau đó đổi thành lời cảm thán: “Đây là ai hát thế?”
Kiều Nhung nghe thật kỹ giọng này, hẳn là không phải người cô quen, bèn im lặng không nói gì.
Producer ngẩng đầu nhìn, anh ta cười hỏi: “Là tiểu thiên vương sao! Tìm tôi có chuyện gì thế?”
Kiều Nhung chớp hai mắt.
Tiểu thiên vương? Tiểu thiên vương Tống Trạch sao?
“Tôi muốn tìm cậu bàn chuyện album tiếp theo của mình.” Tống Trạch mỉm cười, anh ta nói tiếp: “Ai hát bài này vậy? Rất dễ nghe đó!”
Producer bĩu môi: “Kiều Nhung hát đó, người còn đang ngồi ở đây này.”
Tống Trạch hoảng hốt nhìn về phía Kiều Nhung.
Kiều Nhung hơi nghiêng đầu, mỉm cười: “Em chào tiền bối ạ.”
Tống Trạch tỏ vẻ không thể tin nổi: “Kiều Nhung… Sao em lại tiến bộ nhiều thế này?”
Kiều Nhung nghe anh hỏi vậy thì nghĩ tới chuyện khi trước, cô tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi tiền bối, khi trước em đã hát hỏng bài hát của anh.”
Tống Trạch bỗng dưng thấy hơi xấu hổ.
Kiều Nhung sau khi mất thị lực không thể lên mạng, nhưng anh lướt Weibo hằng ngày.
Khi trước anh cũng tiếc cho bài hát của mình, cũng lỡ lời buông một câu chê trách trên Weibo, không ngờ cô bé này lại phải chịu bạo lực mạng vì mình như vậy.
Nhưng anh là tiểu thiên vương, cũng không thể hạ mình xin lỗi một hậu bối mới toanh như vậy.
Tống Trạch không ngờ cô lại xin lỗi trước, còn có vẻ như không hề để bụng chuyện khi trước.
Anh xua tay: “Không cần xin lỗi, đều là chuyện đã qua rồi. Khi trước anh cũng đã khiến em phải chịu nhiều ảnh hưởng xấu như vậy, em đừng để trong lòng nhé.”
“Ảnh hưởng gì vậy?”
Kiều Nhung hơi tò mò, hoàn toàn quên mất khi trước Cầu Cầu đã nói mình bị cư dân mạng mắng thậm tệ thế nào.
Tống Trạch thấy vẻ mặt cô có phần khó hiểu, anh cũng thấy tò mò: “Dạo này em không lên mạng sao?”
Kiều Nhung tỏ vẻ ngượng ngùng: “Mắt em tạm thời không nhìn được, cho nên không thể lên mạng.”
Tống Trạch vô cùng kinh hãi, anh chăm chú nhìn đôi mắt của cô, thấy cô mỉm cười thản nhiên như vậy, trong mắt lại không có lấy một tia sáng, nỗi áy náy trong lòng càng sâu hơn.
Nhưng mà anh còn chưa kịp nói gì, Mạc Tuyết đã đẩy cửa đi vào.
Thấy Tống Trạch cũng ở đây, chị ta sững sờ một lát, sau đó hỏi Kiều Nhung: “Thu âm xong rồi sao? Em có muốn tới phòng nghỉ một lát không?”
Kiều Nhung gật đầu.
Mạc Tuyết chào hỏi producer và Tống Trạch mấy câu, sau đó đẩy cô ra khỏi phòng.
Tống Trạch nhìn theo bóng dáng cô, anh cảm thán: “Cô nhóc tốt tính như vậy, ca hát cũng giỏi như vậy… thật là đáng tiếc.”
Producer vừa mới biên tập xong ca khúc “Tuyệt”, nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu, không nói thêm gì cả.
Tống Trạch không nhịn được bèn hỏi: “Đây là bài gì vậy?”
Producer mỉm cười: “Là bài hát cuối phim của bộ truyền hình đang hot gần đây đó, là Thiên Trảm.”
Tống Trạch gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: “Có thể để cô bé này hát lại bài của tôi lần nữa không? Dựa theo khả năng bây giờ của cô ấy, chắc chắn sẽ hay gấp mấy lần bản trước.”
Producer cười trêu: “Vậy cậu thử tới công ty nói xem.”
Tống Trạch nhún vai: “Tôi sẽ đi hỏi sếp lớn của chúng ta một câu.”
Dù sao khi trước cũng là Đoạn Úc bảo anh giao lại bài hát này, nếu không anh cũng sẽ không đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT