“Đinh!”
Màn hình điện thoại di động hiện ra tin tức giải trí mới nhất:
“Buổi chiều hôm nay, nữ ca sĩ Kiều Nhung đã gặp tai nạn bất ngờ trên đường XX, tình hình không rõ”
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi ở trên sô pha cầm di động, vừa thấy tin này, tức khắc kêu thành tiếng.
“Trời ạ! Đoạn Úc! Vợ cậu gặp phải tai nạn xe cộ!”
Người đàn ông đang xem văn kiện trên bàn làm việc nghe vậy, anh hơi cau mày, dùng ánh mắt khó chịu nhìn bạn mình.
Bạch Thần cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ anh, anh ta ngượng ngùng sờ mũi: “Được rồi, tôi biết cậu không thích cô ấy, sau này tôi không gọi bậy nữa là được chứ gì!”
Người đàn ông tên Đoạn Úc tiếp tục cúi đầu, làm như Bạch Thần chưa từng nói lời khó nghe nào.
Bạch Thần khẽ thở dài.
Với vẻ ngoài thế này, nếu như anh vào làng giải trí thì làm gì còn chỗ cho mấy cậu minh tinh đang hot bây giờ? Mặc dù lúc nào mặt anh cũng lạnh như tiền, nghiêm túc không chịu nổi, nhưng từ nhỏ tới lớn, Đoạn Úc vẫn luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý.
Bạch Thần không biết xấu hổ xuyên tạc sự thờ ơ của Đoạn Úc này thành dáng vẻ thiếu tình thương.
Anh ta thầm cảm thán sự hy sinh của mình với người bạn này.
Một lát sau, có tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía bàn làm việc.
Bạch Thần nghĩ thầm, cuối cùng cũng tới rồi.
Cuộc gọi này tuy muộn, nhưng cũng tới rồi.
Đoạn Úc nhìn tên người gọi, anh hơi nhíu mày, sau đó lại làm vẻ thờ ơ chẳng có gì.
Anh tiếp điện thoại: “A lô.”
Giọng nói không thể lạnh lùng hơn.
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Đoạn Úc nhíu mi, đôi môi mỏng hơi mím lại, anh bình thản trả lời: “Được, lát nữa con sẽ đi một chuyến, ông còn muốn dặn gì không ạ?”
Ở đầu bên kia điện thoại, ông Đoạn sắp bị đứa cháu trai của mình chọc cho tức chết.
“Thằng nhãi ranh nhà con! Ngày thường không nói! Nhung Nhung tốt xấu gì cũng là vợ hợp pháp của con, bây giờ nó gặp tai nạn xe cộ, sao con có thể bàng quan như không phải chuyện của mình như thế? Sau này ông còn nhìn mặt thân thích bên ấy thế nào được nữa?”
Đoạn Úc nghe xong, nhàn nhạt nhắc nhở: “Con không muốn cưới cô ấy, cô ấy cũng không muốn làm vợ của con.”
Như đang nói một điều rất đỗi hiển nhiên.
Đoạn lão gia tử nghẹn lời, ông căm phẫn buông một câu “Con mau chạy tới bệnh viện cho ông” rồi cúp máy.
Đoạn Úc buông di động, anh đăm chiêu nhìn đám văn kiện trước mắt, sau đó cầm điện thoại thông báo cho thư ký.
Chỉ một lát sau, thư ký mở cửa phòng, cung kính bước vào.
“Đoạn tổng, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Đoạn Úc đứng dậy, khoác áo măng tô, vừa cài khuy áo vừa bảo: “Sửa sang lại xấp văn kiện trên bàn giúp tôi, tới tối tôi sẽ quay lại xử lý.”
Thư ký vâng dạ, bắt đầu vào việc.
Đoạn Úc lại nhìn lướt chồng văn kiện kia, anh cảm thấy không thoải mái, khẽ nhíu mày, đương nhiên rồi, công việc bị ảnh hưởng, sao anh có thể thấy vui?
Đoạn Úc mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Thần nhanh chóng đứng dậy, định đi theo hóng hớt.
Thật tình, anh ta còn chẳng biết cái cô “vợ” của Đoạn Úc mặt ngang mũi dọc ra sao.
Tên nhóc Đoạn Úc bị người nhà cưỡng ép, bất đắc dĩ mới phải kết hôn, nhưng lại chẳng khác gì khi chưa kết hôn cả.
Khi anh ta vô ý nói muốn gặp cô gái kia, tên này còn ngắt lời, nói là chẳng bao lâu nữa sẽ ly dị.
Bạch Thần tò mò, đã hơn ba tháng kể từ ngày hai người lãnh chứng đến bây giờ, vậy chuyện mau chóng ly hôn rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng Đoạn Úc không chịu để lộ tin gì khác, chỉ nói để anh coi vị tiểu thư nhà họ Kiều kia thành người xa lạ là được.
Cho nên lần này, Bạch Thần âm thầm hạ quyết tâm.
Anh ta nhất định phải gặp được cô Kiều Nhung này trước khi hai người bọn họ ly dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT