Kiều Nhung tưởng rằng Kỳ Yến đã nguôi giận.

Sau đó nàng mới nhận ra, sự thật cũng không phải như vậy.

Trông có vẻ như y đã nguôi giận, bởi vì ở trước mặt nàng, y không khác trước là bao.

Nhưng nàng có cảm giác Kỳ Yến vô cùng tức giận, bây giờ còn cấm cửa nàng, không cho nàng rời khỏi tẩm cung.

Ban ngày có người trông giữ ngoài cửa, Thúy Liễu cũng không rời nửa tấc.

Ban đêm Kỳ Yến còn tự mình tới đây, nằm thẳng lên giường ôm lấy nàng, nói thế nào cũng không đi.

Có đôi khi Kiều Nhung nói rằng mình không ổn, y liền kêu người đặt một chiếc trường kỷ trên đại điện, mở cửa lớn, kêu hạ nhân lui hết đi.

Sau đó lại đem tới thật nhiều chăn bông, bọc nàng bên trong, rồi ôm cả nàng lẫn chăn vào lòng, sau đó ngồi trên trường kỷ.

Chờ Kiều Nhung cảm thấy thoải mái hơn một chút, y lại đặt nàng nằm lên giường.

Kiều Nhung cảm thấy y làm như vậy rất tốn sức, nhưng lại chẳng có cách nào khác.

Cho dù có nói gãy lưỡi, y vẫn làm theo ý mình.

Kiều Nhung chỉ còn cách nghe theo.

Điều khiến Kiều Nhung lo lắng nhất là, nếu như không ra ngoài, nàng sẽ không gặp được Thẩm Du.

Cho dù Kiều Nhung làm nũng với Kỳ Yến ra sao, y cũng chỉ xoa đầu nàng nói rằng: “Ngoan, đừng làm loạn.”

Sau đó lại coi như nàng chưa từng nói gì cả.

Kiều Nhung không biết vì sao Kỳ Yến lại có thành kiến với Thẩm Du như vậy, nàng cũng chẳng rõ nên hỏi y như thế nào.

Nàng chỉ đành ôm nỗi buồn bực ấy qua ngày, vắt óc nghĩ cách gặp Thẩm Du.

Một thời gian sau, khi Kiều Nhung bắt đầu manh nha trốn khỏi cung, Thẩm Du lại chủ động xin tiến cung.

Tin này là Thái hậu nói cho nàng biết.

Hôm nay trời trong nắng ấm.

Bởi vì đã là mùa xuân, thời tiết cũng trở nên ấm áp. Thấy thời gian qua Kiều Nhung rất ngoan ngoãn, Kỳ Yến cuối cùng đồng ý cho nàng ra ngoài, nhưng không được cách hoàng cung quá xa.( truyện đăng trên app TᎽT )

Kiều Nhung đưa Thúy Liễu theo, vừa mới ra khỏi thiên điện, nàng đã đụng phải cung nữ tùy thân của Thái hậu.

Khi Kiều Nhung nghe tin Thái hậu gọi nàng qua, nghĩ rằng Thái hậu đã lâu không gặp, muốn trò chuyện với nàng, bèn nhận lời đi tới.

Đi vào chính điện của Thái hậu lúc, nàng trông thấy Thái hậu đang tựa vào trường kỷ uống trà, nhìn thấy nàng, vẻ mặt của Thái hậu hơi phức tạp.

Kiều Nhung đi lên trước, ngoan ngoãn hành lễ.

Thái hậu trông thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, chỉ biết thở dài.

Mấy ngày này, bà cũng biết rõ hành động của con trai mình.

Nói thật lòng, chuyện y làm không khác gì giam lỏng.

Thái hậu tưởng rằng Kiều Nhung sẽ không chịu nổi mà phản kháng, không ngờ nàng lại chẳng nói một lời…

Ban đầu bà còn thấy hơi khó tin, sau đó lại bắt đầu nghĩ ngợi, hình như Kỳ Yến có làm chuyện quá đáng thế nào, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo…

Thái hậu khẽ lắc đầu, vứt ý nghĩ này ra sau đầu.

Bà khẽ cười với Kiều Nhung, kêu nàng lại gần mình một chút, sau đó kéo tay nàng, bảo rằng: “Ai gia cũng sợ con buồn, muốn gọi thiên kim nhà thừa tướng tới đây với con, nhưng biểu ca của con lại…”

Dừng một chút, bà nói tiếp: “Không thể tiến cung, Thẩm tiểu thư gửi cho con một phong thư, đưa tới chỗ của ai gia, con mau nhìn xem.”

Nói đoạn, Thái hậu đưa cho Kiều Nhung một phong thư.

Kiều Nhung tiếp nhận lấy phong thư, mở lá thư ra xem.

Trong thư, Thẩm Du nói rằng, vì thời tiết đã ấm dần, nàng ấy muốn đi du ngoạn giang hồ như mọi năm, cũng nói sẽ tìm các vị thần y trong giang hồ, nghĩ cách chữa bệnh cho nàng.

Sau khi Kiều Nhung xem xong, nàng hơi đắn đo một chút.

Thái hậu thấy nàng đăm chiêu như vậy bèn hỏi: “Trong thư viết gì vậy?”

Kiều Nhung ngoan ngoãn đáp: “Thẩm tiểu thư muốn phiêu bạt giang hồ, viết thư từ biệt con.”

Thái hậu thấy hơi kinh ngạc, sau đó bà lại nghĩ, với tính tình của Thẩm Du, như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Bà nghĩ tới Thẩm Du đi khắp thiên hạ như cánh chim bay lượn, lại nhìn Kiều Nhung trước mắt, chẳng khác nào chú chim hoàng yến bị nhốt giữa lồng son, chẳng đi được chỗ nào, lúc nào cũng bị giám sát, bà không kìm lòng nổi mà nói đỡ cho con trai mình: “A Nhung, con đừng trách biểu ca của con, nó chỉ quan tâm tới con quá mức mà thôi.”

Kiều Nhung nghe vậy, nàng thoáng nhìn Thái hậu, đáy lòng vô cùng ấm áp.

Nàng lắc đầu: “Thẩm thẩm yên tâm, A Nhung biết mình có bệnh, biểu ca làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con.”

Thái hậu thở phào, bà cười bảo: “Con hiểu cho nó là tốt rồi.”

Bà không muốn Kiều Nhung nảy sinh hiềm khích gì với Kỳ Yến, khiến cho y càng điên loạn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play