Kiều Nhung nhìn đôi mắt y đen như mực, bên trong không có lấy chút ánh sáng nào.
Nàng cảm thấy Kỳ Yến như vậy không đúng lắm, nàng cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Y tức giận vì nàng giấu chuyện phát bệnh sao?
Kiều Nhung duỗi tay, nhẹ nhàng túm lấy tay áo của y, ngoan ngoãn nhận sai: “Biểu ca, muội sai rồi, sau này muội sẽ không gạt biểu ca nữa.”
Kỳ Yến hơi rũ mắt, y nhìn động tác của nàng, làm vẻ thờ ơ.
Kiều Nhung nói tiếp: “Muội chỉ sợ mọi người lo lắng, hơn nữa cũng không có gì nghiêm trọng, bây giờ muội rất khỏe mà.”
Nói xong, nàng lại vỗ ngực mình.
Kỳ Yến nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, vẫn không nói năng gì.
Kiều Nhung vắt óc nghĩ xem nên làm thế nào để trấn an người trước mặt. Kỳ Yến đột nhiên cúi đầu cắn lên môi nàng.
“A…”
Kiều Nhung kêu lên vì đau đớn.
Kỳ Yến không để ý đến tiếng kêu của nàng, tiếp tục cắn xé, mãi cho đến khi ngửi thấy mùi máu, y mới cạy mở hàm răng nàng, hôn nàng thật sâu.
Hương vị ngọt ngào vốn có của nàng hòa quyện với vị đắng của thuốc, khiến cho đáy lòng y bỏng rát, không sao dừng nổi.
Nhưng nhớ tới tình trạng sức khỏe của Kiều Nhung, y cũng chỉ đành dây dưa thêm chút ít rồi buông ra, y hỏi rằng: “Biểu muội còn muốn sống không?”
Kiều Nhung nghe vậy thì chớp hai mắt, sau đó trả lời chắc nịch: “Muốn chứ.”
Kỳ Yến khựng lại, khóe môi khẽ cong lên, cười như không cười, nhẹ giọng bảo: “Thật sao?”
Kiều Nhung gật đầu: “Đúng vậy.”
Nụ cười của Kỳ Yến càng rạng rỡ, cặp mắt đẹp chăm chú nhìn đôi mắt nàng, y nói rằng: “Cho dù biểu muội không muốn cũng không được, có biểu ca ở đây, muội không được rời khỏi thế gian này.”
Cho dù chết, ta cũng sẽ không bỏ qua cho muội.
Kiều Nhung không hiểu lắm, vì sao y lại nghĩ nàng không muốn sống cơ chứ?
Có điều, tới bây giờ nàng vẫn chưa tìm được cách chữa bệnh, cũng không chắc mình có thể sống được hay không.
Vì lẽ ấy, Kiều Nhung chỉ có thể nắm lấy tay y, nói chắc như đinh đóng cột: “Biểu ca yên tâm, muội sẽ cố gắng giữ mạng, muội còn phải ở bên biểu ca mà!” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Kỳ Yến nghe vậy thì trợn tròn hai mắt.
Sau đó lại trở về vẻ bình tĩnh ban đầu.
Y khẽ vuốt ve mái tóc này, lại nở nụ cười, chậm rãi nói: “Được, trẫm tin biểu muội sẽ vì trẫm mà sống trên đời này.”
Kiều Nhung nhìn vẻ mặt của y, lại nghe những lời này, cứ cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng khác ý nàng muốn nói là bao, vì thế Kiều Nhung yên lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT