Ô Miên nghe xong khựng lại một chút mới thật cẩn thận nói: "Tôi... Tôi không biết."

"Hả?" Trên mặt Tạ Cửu Triết lộ ra nụ cười không rõ ý gì: "Nói thử xem, sao lại không biết?"

Ô Miên ủy khuất nói: "Có phải vì tôi sống ở Bát Quái Lâu nên anh mới hỏi tôi như vậy không? Thật ra... Lúc đó tôi cũng không biết Bát Quái lâu là âm trạch."

Tạ Cửu Triết gật đầu ý bảo cậu nói tiếp, Ô Miên lại nói: "Lúc trước tôi vẫn đi học ở bên ngoài, sau khi tốt nghiệp đại học tính trở về Lạc Hải, thầy lại nói thầy mua một căn nhà, sau này dùng để dưỡng lão, đúng lúc bây giờ tôi không có chỗ ở, ông ấy phải tới nông thôn ở một thời gian, cho tới bây giờ thầy chưa từng nói với tôi rằng đó là âm trạch."

Tạ Cửu Triết: …

Nghe có vẻ như là chuyện một người thầy bất lương lừa gạt học trò ngây thơ.

Anh rũ mắt hỏi: "Cậu không cảm thấy nơi đó có gì không ổn sao?"

Ô Miên vô cùng vô tội nói: "Tôi chỉ cảm thấy tiểu khu kia có hơi ít người một chút, cửa sổ phòng cũng hơi ít, nhưng... Tôi nghĩ rằng là do các chủ đầu tư không xây dựng tốt, cộng với vị trí địa lý hẻo lánh, nên cũng không tìm hiểu, tôi vừa tốt nghiệp trở về."

Tạ Cửu Triết cười khẽ gật đầu một cái, đôi mắt thâm thúy, nhìn không ra cảm xúc chân thật, cũng không biết tin hay không tin.

Ô Miên vẫn rất chột dạ, lời nói lúc nãy đều là lời nói thật, trước khi cậu tìm hiểu thật cũng không biết Bát Quái Lâu là âm trạch.

Thầy Mèo không nói với cậu cũng là bởi vì chuyện nhỏ này đối với bọn họ mà nói không tính là gì.

Bọn họ chính là yêu mà, trừ khi là lệ quỷ trăm năm ngàn năm, nếu không sẽ không có uy hiếp gì đối với bọn họ.

Chỉ là từ đầu đến cuối cậu cũng không phủ nhận chiếc xe kia không liên quan gì đến cậu.

Phủ nhận nói mình không biết, coi như là chơi một cái mánh khóe nho nhỏ, tương lai cho dù bị phát hiện cũng có thể cãi lại một chút.

Nhưng lừa gạt ân nhân như vậy chung quy vẫn khiến cho cậu có chút áy náy, cho nên dứt khoát im miệng không nói lời nào, một con mèo ngồi ở chỗ đó tự kỷ.

Tạ Cửu Triết nhìn thoáng qua Ô Miên đang tự kỷ, sao có thể nhìn không ra đối phương đang lảng tránh?

Chỉ là anh không vạch trần, cứ để mặc Ô Miên thấp thỏm bất an ở nơi đó tự kỷ như vậy.

Trong bầu không khí yên tĩnh này, xe chậm rãi chạy đến Chiêu Hành Viên.

Sau khi Tạ Cửu Triết xuống xe liền nhìn thấy chiếc "Xe ma" đậu trước cửa Uất Uyển, anh không nhìn xe nhiều mà quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự mèo.

Ánh mặt trời chiếu vào biệt thự mèo mạ một lớp viền vàng lên tầng lông xù xù của con mèo nhỏ đang ngủ bên trong, Tạ Cửu Triết nghiêm túc nhìn một hồi hỏi: "Chú Trà, nó ngủ bao lâu rồi?"

Chú Trà suy nghĩ một chút rồi nói: "Buổi sáng vận động một chút rồi ăn chút thức ăn cho mèo, sau đó ngủ đến bây giờ."

Trong mắt Tạ Cửu Triết mang theo một chút lo lắng: "Nó khó chịu sao?"

Chú Trà lập tức nói: "Tôi đã kiểm tra qua, hình như mèo ngủ khá nhiều, hơn nữa là ngày ngủ đêm ra ngoài, con mèo này trước đây lang thang ở bên ngoài quen rồi, thói quen phải thay đổi từ từ."

Tạ Cửu Triết theo bản năng nói: "Gọi A Tiến tới đây..."

Anh nói một nửa mới nhớ tới A Tiến còn ở trong bệnh viện, anh đành phải nói:

"Tuyển thêm một bác sĩ thú y, người này phải am hiểu chăm sóc mèo."

Lúc trước A Tiến có thể được tuyển dụng chính là bởi vì ông ấy khá là có kinh nghiệm chăm sóc chó, tuy rằng chó mèo đều là động vật, nhưng rốt cuộc cũng khác nhau, Tạ Cửu Triết quyết định tìm cho mèo nhỏ nhà mình một người.

Chú Trà đáp lại rồi lập tức sai người bắt tay đi làm.

Ô Miên đứng sau lưng bọn họ yên lặng nghe muốn tuyển bác sĩ cho cậu, nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, quyết định lần này chắc chắn phải đối xử tốt với bác sĩ thú y mới một chút, ít nhất đừng khiến người ta vào bệnh viện.

"Người bận rộn của chúng ta đã về rồi sao?"

Tạ Cửu Triết nghe được câu này liền theo tiếng nói nhìn qua, kết quả nhìn thấy Giang Lung Nguyệt hai tay ôm ngực đứng ở hành lang với vẻ mặt không tốt.

Tạ Cửu Triết trầm mặc trong chớp mắt ngoan ngoãn gọi: "Mẹ."

Ô Miên đứng ở phía sau Tạ Cửu Triết hận không thể biến mình thành vô hình, tuy rằng cậu biết rõ Giang Lung Nguyệt có lẽ không biết chiếc xe kia là do cậu làm, nhưng ai bảo cậu chột dạ chứ.

Giang Lung Nguyệt đánh giá Tạ Cửu Triết một lượt từ trên xuống dưới nói: "Hở một chút là mấy tháng không về nhà, trong mắt anh còn có người mẹ như tôi không?"

Tạ Cửu Triết đành phải giải thích: "Là công ty..."

"Tôi biết, công ty bận rộn, cái cớ này anh dùng bao nhiêu lần rồi hả?"

Tạ Cửu Triết quyết đoán im lặng, anh rất hiểu tính tình của mẹ ruột mình, lúc này tốt nhất đừng tranh cãi.

Bộ dạng này của anh như là con biết sai rồi, nhưng lại càng khiến cho Giang Lung Nguyệt tức giận.

Giang Lung Nguyệt nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt Tạ Cửu Triết, Ô Miên đứng bên cạnh nhìn mà trợn tròn mắt... Vậy mà có người dám nhéo mặt Tạ Cửu Triết.

Cậu ở trong công ty thấy nhiều cấp dưới ở trước khí thế của Tạ Cửu Triết cũng không dám thở một tiếng, lúc này đương nhiên vô cùng khiếp sợ.

Tuy nhiên nghĩ lại Giang Lung Nguyệt là mẹ ruột của Tạ Cửu Triết, quan hệ giữa hai mẹ con nhìn qua hình như cũng được, dường như cũng không có vấn đề gì.

Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ để mặc cho mẹ nhéo mặt, thầm nghĩ để mẹ anh bớt giận đừng giày vò nữa, mẹ anh lúc còn trẻ nổi tiếng là nhiều trò, lớn tuổi nên hơi thu liễm một chút, nhưng nếu làm thật anh cũng không chịu nổi.

Nhưng Giang Lung Nguyệt vẫn không hài lòng, vô cùng ghét bỏ nói: "Không còn mềm mại như trước nữa."

Trước kia? Trước kia mềm mại như thế nào? Trong lòng Ô Miên sắp tò mò muốn chết rồi nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Không có được đáp án đối với mèo có lòng hiếu kỳ cực lớn mà nói đúng là tra tấn!

Tạ Cửu Triết tính tình tốt đáp: "Hay là con tìm cho mẹ một người mềm mại tới?"

Giang Lung Nguyệt trợn trắng mắt: "Đừng tìm, anh sinh cho tôi một đứa cháu trước đi."

Tạ Cửu Triết không đổi sắc: "Không có chức năng này."

Giang Lung Nguyệt trừng mắt vốn còn muốn véo một bên mặt khác của anh, nhưng nghĩ vẫn phải nể mặt con trai một chút, dù sao trong viện còn nhiều người như vậy.

Tạ Cửu Triết ngược lại cảm thấy không sao cả, thân phận địa vị của anh đều đặt ở chỗ này, bị mẹ ruột bóp hai cái cũng sẽ không rớt giá, người khác không chỉ sẽ không vì chuyện này mà cười nhạo anh, chỉ có thể nói anh hiếu thuận sau đó hâm mộ mẹ anh mà thôi.

Giang Lung Nguyệt nghiêm túc nói: "Mẹ đã mời đạo trưởng Long Trì tới, cũng sắp tới rồi, con ở chỗ này chờ một chút đi."

Tạ Cửu Triết hơi nhíu mày, tuy rằng rất ngắn ngủi, nhưng Giang Mông Nguyệt vẫn thấy rõ ràng, bà tận tình khuyên bảo: "Mẹ biết trong lòng con không thích bọn họ, có một số việc chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết, không nên sợ thầy giấu bệnh."

Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ: "Biết rồi, sợ thầy giấu bệnh không phải dùng như vậy."

Giang Lung Nguyệt nhướng mày: "Con quản mẹ à?"

Bà vừa nói vừa nhìn thoáng qua, vốn là muốn nhìn chiếc xe kia còn ở đó hay không, kết quả liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ô Miên ngoan ngoãn đứng phía sau Tạ Cửu Triết.

Ô Miên muốn che giấu sự tồn tại của mình để người ta không chú ý tới cậu, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cậu, sự tồn tại của cậu sẽ lập tức rõ ràng.

Ánh mắt Giang Lung Nguyệt sáng lên: "Ôi chao, con tìm được cậu nhóc đáng yêu này ở đâu vậy?"

Tạ Cửu Triết lập tức nói: "Đây là trợ lý bên người của con, Ô Miên, cậu đi tìm chú Trà, ông ấy sẽ sắp xếp việc cho cậu làm."

"Nếu là trợ lý bên người thì đuổi đi làm gì, Ô Miên đúng không? Lại đây, lại đây, để dì xem thử xem." Giang Lung Nguyệt vừa nghe đã biết Tạ Cửu Triết muốn đưa Ô Miên đi.

Tạ Cửu Triết đành phải nhìn thoáng qua Ô Miên, kết quả liền nhìn thấy đôi mắt màu lam của Ô Miên đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, giống như đang chờ anh ra lệnh.

Trong mắt Tạ Cửu Triết hiện lên một nụ cười gật đầu, đồng thời còn cho Ô Miên một ánh mắt tự cầu mình phúc đi.

Lúc này Ô Miên mới ngoan ngoãn đi qua chào một tiếng: "Chào phu nhân."

Giang Lung Nguyệt càng nhìn cậu càng vừa mắt, gật đầu nói: "Con cuối cùng cũng chọn được một trợ lý bên người đàng hoàng."

Mặt Tạ Cửu Triết không chút thay đổi, trợ lý bên người anh thuê lúc trước cũng không đến mức không ra gì.

Dù sao vòng thứ nhất đều phải trải qua sự chọn lựa của bộ phận nhân sự, nhân sự sao có thể chọn người không tốt vào.

Chẳng qua những trợ lý bên người lúc trước cũng không khác gì các trợ lý khác của anh, cho dù là đẹp hay bình thường, liếc mắt một cái là biết thuộc loại tinh anh trong ấn tượng của công chúng.

Ngược lại Ô Miên nhìn qua như vậy cũng không phù hợp với phong cách tuyển người trước sau như một của Tạ tổng, kết quả lần này cậu lại được chọn.

Giang Lung Nguyệt cũng không thích cái loại này, luôn nói họ giống như Tạ Cửu Triết thiếu chút tình người, Ô Miên vừa nhìn đã biết là loại xinh đẹp ngoan ngoãn, đương nhiên bà thích.

Hơn nữa giọng nói cũng rất dễ nghe, mang theo một chút réo rắt của thiếu niên, Giang Lung Nguyệt càng nhìn càng thích, nhịn không được kéo tay Ô Miên hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Ô Miên nói: "22 tuổi."

Giang Lung Nguyệt có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng cậu vừa thành niên, mới tốt nghiệp sao?"

Ô Miên dùng sức gật đầu: "Đúng vậy."

Giang Lung Nguyệt lôi kéo cậu vừa đi vào trong vừa hỏi các vấn đề kỳ lạ, ví dụ như làm sao được chọn, công việc có vui hay không, Tạ Cửu Triết có làm khó cậu hay không.

Phong cách này của Giang Lung Nguyệt là người bình thường sẽ không chống đỡ nổi, trợ lý bên người lúc trước của Tạ Cửu Triết cũng từng gặp qua bà, kết quả lại bị vị phu nhân Tạ gia này khiến cho tinh thần hoảng loạn.

Tuy nhiên là bởi vì bọn họ suy nghĩ quá nhiều, luôn muốn giữ ấn tượng tốt ở chỗ phu nhân, thông qua phu nhân ảnh hưởng đến Tạ tổng để cho bọn họ ở lại.

Suy nghĩ càng nhiều, muốn được nhiều đương nhiên sẽ hao phí tâm lực.

Ô Miên đơn giản hơn nhiều, trong đầu cậu cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cho dù không làm được trợ lý bên người cũng có thể trở lại thân mèo, cho nên Giang Lung Nguyệt hỏi cái gì cậu liền trả lời cái đó, vô cùng thản nhiên.

Khi nói đến Tạ Cửu Triết, Ô Miên nghiêm túc nói: "Tạ tổng đối với tôi rất tốt."

Giang Lung Nguyệt biết Ô Miên lúc này mới là ngày hôm sau đi làm, không khỏi mỉm cười hỏi: "Tốt chỗ nào?"

Mua cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, còn có biệt thự mèo xa hoa mà đại miêu yêu ở Kính Thôn chưa từng thấy qua, hơn nửa đêm còn gọi bác sĩ thú y đến giúp cậu kiểm tra cơ thể, tuy rằng xảy ra một chút sai lầm nhỏ, nhưng tổng thể cũng là vì quan tâm cậu, điểm này Ô Miên thấy rất rõ ràng.

Đáng tiếc những chuyện này cậu lại không có cách nào nói ra miệng, chỉ có thể nói: "Tạ tổng bảo tôi không cần để tâm tới sổ tay, ngày hôm qua còn cho tôi ở lại."

Tạ Cửu Triết ở bên cạnh uống trà vốn cũng muốn nghe trợ lý nhỏ này của anh có thể nói ra cái gì, sau khi nghe xong anh liền trầm mặc.

Anh nhớ rõ anh giữ Ô Miên lại là bởi vì hơn nửa đêm sai người lái xe đưa cậu về nhà mình, sau đó người ta không có cách nào trở về.

Dưới tình huống như vậy giữ cậu lại ở một đêm đó là điều đương nhiên, chuyện này cũng khiến cho trợ lý nhỏ cảm thấy anh tốt, trước đây trợ lý nhỏ sống như thế nào vậy?

Giang Lung Nguyệt nghe đến đây thì có chút tò mò hỏi: "Sổ tay gì vậy?"

Vì thế hôm nay Ngụy Khải Phong đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời... Ngay cả phu nhân Tạ gia cũng biết tên của anh ta.

Phải biết rằng anh ta cũng chỉ là trợ lý bình thường, ngay cả tư cách đi theo Tạ Cửu Triết tham dự các trường hợp xã giao cũng không có, Giang Lung Nguyệt đương nhiên sẽ không biết sự tồn tại của anh ta.

Sau khi Giang Lung Nguyệt nghe xong cũng không có dao động gì, ở gia tộc lớn như Tạ gia cái gì bẩn thỉu bà cũng đã gặp qua, những thủ đoạn nhỏ này ở trong mắt bà cũng không tính là cái gì.

Điều khiến cho bà kinh ngạc chính là người bạn nhỏ trông rất dễ khi dễ trước mắt này vậy mà thật sự ghi nhớ nhiều thứ như vậy trong chưa đến một ngày.

Bà nhìn thoáng qua con trai, bà biết con trai mình chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ chọn một cái bình hoa.

Tầm mắt Tạ Cửu Triết đón ánh mắt của mẹ ruột vô cùng bình tĩnh, không nói việc anh cũng vừa mới biết chuyện này.

Nếu không Giang Lung Nguyệt chắc chắn sẽ hỏi vì sao chọn Ô Miên, chẳng lẽ đến lúc đó muốn anh nói là bởi vì Ô Miên giống một con mèo sao?

Cũng may Giang Lung Nguyệt chuyển đề tài ra khỏi công việc, chuyển thẳng đến Ô Miên sinh ra khi nào, trong nhà có những ai, thích ăn cái gì, Giang Lung Nguyệt còn tiện thể trao đổi sở thích của Tạ Cửu Triết một chút.

Tạ Cửu Triết càng nghe càng thấy sai sai, anh nhớ rõ đã từng có một khoảng thời gian mẹ anh thích cho anh xem mắt, khi đối mặt với những đối tượng xem mắt kia, hình như cũng đề tài như vậy.

Anh nhíu mày gọi một tiếng: "Mẹ!"

Giang Lung Nguyệt nghe xong thì nhướng mày, nở nụ cười xấu xa.

Tạ Cửu Triết biết bà lại nhàm chán kiếm việc làm, đổi lại là một người có dã tâm nghe được vấn đề mập mờ của phu nhân Tạ gia, chỉ sợ đã sớm nghĩ bậy bạ, những ngày tiếp theo của anh chắc chắn không yên ổn được, mẹ anh chính là thay đổi cách tìm công chuyện cho anh làm.

Dù sao theo lời Giang Lung Nguyệt là: Mỗi ngày của con trôi qua thật nhàm chán có thấy nhàm chán hay không?

Vì vậy, mẹ của anh luôn luôn muốn khiến cho cuộc sống của anh "kích thích" hơn một chút.

Tạ Cửu Triết không biết Ô Miên nghĩ như thế nào, vì thế liền nhìn qua, vừa lúc đối diện với đôi mắt mang theo một chút thấp thỏm.

Ô Miên đối với cảm xúc của Tạ Cửu Triết vô cùng mẫn cảm, nhưng có mẫn cảm đến đâu cũng chỉ biết đối phương lúc này có hơi không vui, nhưng không biết tại sao lại không vui.

Cậu còn tưởng rằng do mình và Tạ gia phu nhân nói quá nhiều, vì thế đã ngậm miệng lại, sau đó mặc cho Giang Lung Nguyệt hỏi cái gì cậu cũng chỉ trả lời đơn giản một hai chữ, không nói một câu dư thừa nào.

Giang Lung Nguyệt không khỏi trừng mắt nhìn con trai một cái, trong lòng không hiểu rốt cuộc con trai bà đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho người ta hết lòng hết dạ như vậy?

Vậy mà ngoại trừ lời Tạ Cửu Triết thì không nghe lời khác nữa, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy như vậy.

Nhưng càng như vậy bà càng muốn trêu ghẹo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play