Tạ Cửu Triết nghe được lời của Khâu Phi trong nháy mắt mở mắt nhìn về phía trước, quả nhiên màn hình điều khiển trung tâm tối đen, đừng nói động cơ không khởi động, đây là toàn bộ nguồn điện của xe cũng chưa khởi động.

Mà lúc này chìa khóa xe xe lại đang nằm chặt chẽ trong tay Khâu Phi.

Tuy rằng đây là chìa khóa điều khiển từ xa, vậy cũng phải nhấn nút mới có thể dùng, nhưng mà hiện tại chưa nhấn nút chìa khóa xe, lái xe không lấy chìa khóa, nhưng xe lại chạy.

Cộng thêm con số mười hai giờ hiển thị trên màn hình điện thoại di động, trong nháy mắt bầu không khí trở nên âm u.

Khâu Phi cảm thấy tâm trí của mình đang bị đả kích cực lớn, làm vệ sĩ anh ta có thể thuần thục ứng phó các loại tình huống bất ngờ ở dương gian, nhưng vấn đề thuộc âm phủ... Anh ta quản không được.

Anh ta đã hoảng hốt không chịu nổi, thấy ông chủ vậy mà còn bình tĩnh như vậy, trong nháy mắt có chút xấu hổ, anh ta chính là bảo tiêu.

Không thể không nói, sự bình tĩnh của Tạ Cửu Triết cũng ít nhiều trấn an cảm xúc của Khâu Phi.

Sắc mặt anh ta ngưng trọng, bỗng nhiên hy vọng Ô Miên này là người khác trăm phương ngàn kế sắp xếp vào, trong tay có chìa khóa xe, đây có lẽ mới là kết quả tốt nhất.

Tạ Cửu Triết thông qua gương chiếu hậu cẩn thận quan sát Ô Miên, phát hiện vẻ mặt đối phương vô cùng nghiêm túc, tay cầm vô lăng cũng bình thường đang xoay vô lăng, dường như không có gì không đúng.

Mà bên kia, Khâu Phi đã cố gắng trấn an bản thân, sau đó móc vũ khí từ trong ngực ra.

Đương nhiên không phải súng, chỉ là một thanh dao găm vô cùng nhỏ xinh mà thôi.

Dao găm kia nhìn qua vô cùng khiêm tốn, nằm trong tay Khâu Phi cao lớn trông giống như là một món đồ chơi.

Anh ta nhìn chằm chằm Ô Miên, chỉ chờ Tạ Cửu Triết ra lệnh một tiếng là động thủ.

Tất nhiên trước khi ra tay, anh ta muốn đảm bảo sự ổn định của chiếc xe.

Tạ Cửu Triết nhớ tới ánh mắt của Ô Miên khi nhìn thấy đối phương sáng nay, đưa tay đè cổ tay Khâu Phi lại, mở miệng nói: "Ô Miên, dừng xe ở ven đường một chút."

Ô Miên lập tức đáp: "Vâng."

Trong lòng cậu có chút thấp thỏm, chỉ hận mình đang lái xe, mà Tạ Cửu Triết lại đang nhìn chằm chằm cậu, nếu không sẽ lên Google hỏi chìa khóa xe rốt cuộc có tác dụng gì.

Tuy nhiên lúc cậu rời đi thầy đã nói qua, nếu thật sự là giấu diếm không được, có thể thẳng thắng làm sáng tỏ thân phận.

Đương nhiên chỉ giới hạn cho Tạ Cửu Triết biết, không thể để cho người khác biết.

Ô Miên bắt chước bộ dáng xe đã xem qua rồi chậm rãi dừng xe ở ven đường, sau đó hỏi: "Tạ tổng? Có chuyện gì vậy?"

"Xuống xe."

Khâu Phi nhanh nhẹn xuống xe vòng qua bên kia giúp Tạ Cửu Triết mở cửa xe.

Ô Miên do dự một chút, cũng theo xuống xe.

Sau đó cậu liền nhìn thấy Tạ Cửu Triết bình tĩnh đứng ở nơi đó nhìn cậu hỏi: "Vừa rồi Khâu Phi không đưa chìa khóa xe cho cậu, sao cậu khởi động được?"

"Hả?" Ô Miên chớp chớp mắt, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm các loại lý do.

Vấn đề lớn nhất bây giờ là cậu không quen thuộc với chiếc xe, từ khởi động này cậu cũng không biết là nhắm vào cái gì.

Theo lý giải của cậu, chìa khóa đương nhiên dùng để mở khóa, nhưng vấn đề là trên xe cũng không có lỗ khóa mà.

Vừa rồi khi Khâu Phi thấp giọng nói với Tạ Cửu Triết, cậu cũng đã cẩn thận quan sát một lượt, nhưng thật sự là không tìm được.

Cậu nghĩ không ra nên trả lời Tạ Cửu Triết như thế nào, cả người đều có chút sốt ruột bối rối, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.

Khâu Phi trầm mặt: "Có phải cậu có chìa khóa xe của chiếc xe này không? Là ai phái cậu tới?"

Ô Miên mở to hai mắt, vội vàng xua tay: "Không có không có, tôi chưa từng thấy qua chìa khóa xe, hơn nữa vừa rồi... Không phải các người đã kiểm tra qua sao?"

Trước khi lên xe cậu đã bị kiểm tra đơn giản một lượt, trên người cậu ngoại trừ điện thoại di động thì cái gì cũng không mang theo.

Nhất thời da đầu Khâu Phi có chút tê dại, cho nên... Đây là gặp phải vấn đề mà khoa học cũng không thể giải quyết sao?

Tạ Cửu Triết bỗng nhiên nói: "Gọi điện thoại cho chú Trà, bảo ông ấy cho người đến đón, thuận tiện đi điều theo dõi vừa rồi đến."

Khâu Phi hít sâu một hơi, trong lòng nói ông chủ không hổ là ông chủ, vào lúc này vậy mà còn có thể bình tĩnh được.

Đương nhiên video theo dõi thành phố không phải ai muốn xem là có thể xem, chẳng qua ở trước mặt tổng giám đốc Tạ thị những thứ đó là không thành vấn đề.

Thậm chí khi số liệu theo dõi được gửi đến chỗ Khâu Phi, tài xế do chú Trà an bài còn chưa tới.

Khâu Phi lấy máy tính bảng ra nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái đã khiến lông tơ anh ta dựng đứng lên.

Gần nửa đêm, xe cộ trên đường vốn đã ít, cũng bởi vì như vậy, một siêu xe bốn bánh nằm bất động trên đường càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Khâu Phi cảm thấy chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của anh ta, thân thủ của anh ta không tệ, đoàn vệ sĩ dưới tay cũng rất lợi hại, nhưng loại vấn đề này...

Có phải có thể phân loại là ma quỷ hay không?

Anh ta cố gắng ổn định tâm tình của mình, đưa máy tính bảng cho Tạ Cửu Triết, cố gắng bình tĩnh nói: "Ông chủ, video theo dõi đều ở đây."

Tuy rằng anh ta đã rất cố gắng, nhưng chuyện bàn tay cầm máy tính bảng đang run rẩy đã bán đứng tâm tình chân thật của anh ta.

Tạ Cửu Triết không cần nhìn cũng biết chuyện có thể khiến Khâu Phi cảm thấy hoảng loạn tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.

Nhưng coi như là có chuẩn bị tâm lý, khi anh nhìn thấy video cũng nhịn không được nín thở trong nháy mắt.

Chờ xem xong giám sát, Tạ Cửu Triết lại nhìn thoáng qua Ô Miên.

Lúc này Ô Miên ủ rũ đứng ở nơi đó, đang tự hỏi có phải là ngày đầu tiên đi làm đã phải bị đuổi hay không.

Sớm biết vậy thì cậu đã không nóng vội, nói mình biết lái xe.

Trong khi cậu nghĩ đến những việc này, Khâu Phi đã tra ra toàn bộ lý lịch của cậu.

Vị bảo tiêu này của Tạ Cửu Triết nhìn qua thì cao lớn thô kệch nhưng lại rất cẩn thận, nếu không phải như vậy đương nhiên cũng không làm vệ sĩ của Tạ Cửu Triết được.

Anh ta xem đi xem lại lý lịch của Ô Miên nhiều lần, chờ đến khi nhìn thấy nơi ở hiện tại của Ô Miên, nhịn không được hít một hơi.

Cho dù anh ta đang kiềm chế, nhưng trong đêm yên tĩnh một tiếng này cũng đủ khiến cho Tạ Cửu Triết chú ý.

Tạ Cửu Triết nhìn về phía Khâu Phi, Khâu Phi lập tức nhấn máy tính bảng đến phần hồ sơ Ô Miên thấp giọng nói: "Ông chủ, người này... Thực sự có vấn đề, ngài nhìn nơi cậu ta sống."

Tạ Cửu Triết nhìn thoáng qua Ô Miên, đập vào mắt đầu tiên chính là người thân của Ô Miên.

Không có cha mẹ, chỉ có một người giám hộ, ghi chú là thầy.

Tạ Cửu Triết đặt nghi vấn này trong lòng, sau đó nhìn xuống dưới, thấy địa chỉ của Ô Miên mà Khâu Phi nói lúc nãy.

Phía trên viết rõ ràng Ninh XX Bát Quái Lâu số 8 lầu 1208.

Tạ Cửu Triết bình tĩnh nhìn một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Ô Miên hỏi: "Cậu ở Bát Quái Lâu sao?"

Ô Miên cẩn thận nhìn anh một cái: "Đúng vậy."

"Bát Quái Lâu ở ngoại ô, cách nơi này rất xa, sao hơn nửa đêm cậu lại chạy đến nơi này cho mèo ăn?" Khâu Phi nhịn không được hỏi một câu.

Anh ta vừa hỏi vừa nhìn thoáng qua dưới chân Ô Miên, ừm, có bóng, xác suất lớn là người sống.

Ô Miên có chút ngượng ngùng nói: "Vốn dĩ tôi nhìn thấy một con mèo hoang, muốn cho ăn xong liền rời đi, kết quả không nghĩ tới con mèo này sau khi ăn xong lại gọi mèo khác, tôi... Cho ăn đến lúc này luôn. ”

Khưu Phi:...

Anh ta nghi ngờ nhìn thoáng qua Ô Miên, luôn cảm thấy đáp án này có chút không đáng tin.

Tạ Cửu Triết không muốn hơn nửa đêm còn đứng ở ven đường dây dưa, trực tiếp đưa máy tính bảng cho cậu hỏi: "Chuyện chiếc xe này là sao?"

Ô Miên nhìn chiếc siêu xe bên trong giống như đang trôi nổi trên đường, trong khoảng thời gian ngắn có chút hối hận: sơ suất, vậy mà quên xóa bỏ theo dõi.

Nhưng mà cái này cũng không trách cậu, loại chuyện xóa bỏ theo dõi này là lúc cậu đi thầy mới chỉ cho cậu, hơn nữa dặn đi dặn lại rất nhiều lần, nếu như có dùng pháp thuật nhất định phải nhớ xóa bỏ theo dõi, nếu không sẽ xui xẻo.

Đêm nay cảm xúc của Ô Miên khá là phấn khởi, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Tuy nhiên xem ra hiện tại không có xóa bỏ theo dõi cũng coi như là gặp may trong xui xẻo, lỡ đâu cậu thuận tay xóa camera theo dõi, sau đó lúc Khâu Phi coi giám sát rồi phát hiện trên đường vốn dĩ không có xe của bọn họ.

Hình ảnh đó... Ô Miên nghĩ thôi cũng cảm thấy muốn xù lông.

Tạ Cửu Triết chắc chắn sẽ hoài nghi cậu!

Ô Miên vừa nghĩ đến Tạ Cửu Triết biết cậu là yêu quái, sau đó giống như thầy nói dùng ánh mắt chán ghét hoặc đề phòng nhìn cậu, cậu rất sợ hãi.

Lúc cậu nghĩ tới đây, trên mặt cũng xuất hiện một chút biểu cảm sợ hãi.

Tạ Cửu Triết và Khâu Phi vẫn luôn cẩn thận quan sát cậu, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của người thanh niên trắng bệch, đôi mắt cũng mở to, có vẻ vô cùng sợ hãi.

Trong nhất máy tất cả họ có đều nghi ngờ: Chẳng lẽ Ô Miên không biết?

Khâu Phi lại cảm thấy sai sai, loại tài xế nào mới có thể quên lấy chìa khóa xe, một là bản thân Ô Miên có vấn đề, hai là tình huống khác khiến cho cậu có vấn đề.

Ô Miên có chút chột dạ nói: "Tôi... Tôi không biết, vừa rồi tôi không chú ý."

Khâu Phi lập tức nói: "Ông chủ, có cần mang cậu ta đi điều tra hay không."

Trong lòng Ô Miên trầm xuống, mang đi điều tra thì cậu không sợ, dù sao những người này chắc chắn sẽ tra không ra cái gì, nhưng càng tra không ra lại càng dễ dàng bị hoài nghi, đến lúc đó Tạ Cửu Triết chưa chắc còn có thể tin tưởng cậu.

Cậu phải nghĩ ra cách tẩy sạch hiềm nghi của mình.

Ô Miên nghiêm túc suy nghĩ trong chớp mắt, tay ở sau lưng vẽ ra một vòng pháp thuật nho nhỏ.

Bên kia Tạ Cửu Triết đang nói: "Không cần, cậu ta không có vấn đề." Lúc này, chiếc xe bên cạnh bọn họ không hề báo trước đã bay ra ngoài.

Trông giống hệt trong video vừa rồi.

Ô Miên giả bộ kinh hoảng: "Xe... Chiếc xe lại... Lại tự lái đi!"

Đại não của Khâu Phi suy giảm tại chỗ, cũng không biết có phải bị kích thích quá lớn hay không, kinh ngạc nhìn chiếc xe bay đi từng chút từng chút nói một câu: "Nó đi đâu vậy?"

Tạ Cửu Triết cười lạnh một tiếng: "Cậu đang hỏi ai vậy?"

Anh cũng rất muốn biết chiếc xe này rốt cuộc muốn đi đâu, cho dù Tạ Cửu Triết chưa bao giờ tin yêu ma quỷ quái lúc này cũng không thể không nhìn về phía Ô Miên, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng hỏi cái gì đã nghe thấy hai tiếng bịch bịch, vừa quay đầu đã thấy hai tên vệ sĩ của anh ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Tạ Cửu Triết:...

Ô Miên bị hai người này dọa sợ, vội vàng chạy tới đưa tay sờ lồng ngực bọn họ, sau khi sờ xong mới thở phào nhẹ nhõm: may mắn chỉ là bị dọa ngất xỉu, nếu dọa chết người sợ là cậu sẽ bị mang về nhốt lại.

Đúng vậy, một khi nhốt chính là nhốt mấy chục năm.

Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm đã cảm nhận được một bóng đen phủ xuống, cậu vừa ngẩng đầu phát hiện là Tạ Cửu Triết đi tới.

Đối phương trầm giọng hỏi: "Sao rồi?"

Ô Miên cẩn thận nói: "Còn sống."

Thật ra hai người này chỉ là bị kích thích lớn mà ngất xỉu nhất thời thôi, vấn đề lớn nhất trên thân thể họ có lẽ chính là vết thương nhỏ do ngã xuống vừa rồi.

Nhưng cậu không dám nói hết, sợ bị Tạ Cửu Triết hoài nghi.

Tạ Cửu Triết nghe xong thì không nói gì một lúc lâu, quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện xe của mình đã không thấy bóng dáng, đành phải vứt bỏ những cảm xúc dư thừa, phân phó: "Gọi xe cứu thương."

Khâu Phi hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, hai tay run rẩy lấy điện thoại di động ra, kết quả ấn nửa ngày ngay cả khóa màn hình cũng mở không ra.

Tạ Cửu Triết đứng một bên nhìn cũng không nói gì, chuẩn bị cầm di động tự mình đi gọi.

Chẳng qua anh vừa định cầm điện thoại di động, Ô Miên bên kia đã nhanh chóng gọi 115.

Một chuyện đơn giản như vậy cậu vẫn biết làm!

Sau khi gọi 115 xong, Ô Miên thật cẩn thận nhìn Tạ Cửu Triết: "Tạ tổng, hiện tại... Tôi phải làm gì đây?"

Tạ Cửu Triết bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu rồi bỗng nhiên hỏi: "Không sợ sao?"

Ô Miên chớp chớp mắt lập tức nói: "Không sợ."

Nói xong cậu còn bổ sung một câu: "Tạ tổng cũng đừng sợ, tôi... Tôi có thể bảo vệ anh!"

Tạ Cửu Triết lấy lại bình tĩnh, chỉ cười khẽ một tiếng nói: "Chờ tài xế tới đây đi."

Khâu Phi ở bên cạnh cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần nhìn Tạ Cửu Triết và Ô Miên, trong khoảng thời gian ngắn nhịn không được trầm tư rốt cuộc là anh ta không bình thường hay là ông chủ của anh ta và vị trợ lý bên người mới này không bình thường đây?

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, lúc này anh ta đã không còn sợ hãi nữa, dù sao bên cạnh cũng còn hai người.

Bọn họ cũng không đợi lâu lắm tài xế liền tới, đi cùng anh ta còn có một người trẻ tuổi, chuyên môn phụ trách quản lý xe ở Tạ gia, nghe nói không chạy về được thiếu chút nữa bị dọa chết, vội vàng đi theo.

Chỉ có điều anh ta đến chiếc xe đã tự lái đi.

Đúng lúc còn cần một người ở lại chờ 115, Tạ Cửu Triết đã dứt khoát để anh ta lại, chuẩn bị dẫn người về trước.

Sau khi Tạ Cửu Triết lên xe vừa giương mắt liền nhìn thấy Ô Miên đứng ở ven đường.

Lúc này dáng vẻ Ô Miên có chút không biết phải làm sao, nhìn qua trông nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Ánh mắt kia, giống như là ánh mắt của con mèo đen khi bị anh không cho đến gần tối hôm đó.

Tạ Cửu Triết nói với cậu: "Lên xe."

Ô Miên có chút không hiểu nhìn anh: "A?"

Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ lặp lại: "Lên xe, hơn nửa đêm đứng ở chỗ này, cậu muốn ngủ ở ven đường sao?"

Ô Miên lập tức phục hồi lại tinh thần, ánh mắt sáng lên, lập tức lên xe, tuy nhiên lúc này đây cậu lại ngồi bên cạnh Tạ Cửu Triết.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn thân mèo Ô Miên đều trở nên phấn chấn, đây là lần cậu cách Tạ Cửu Triết gần nhất, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm nhạt từ trên người Tạ Cửu Triết truyền đến, ừm, trong mùi thơm này còn có một chút mùi rượu.

Khâu Phi thấp giọng hỏi: "Ông chủ, chiếc xe kia thì sao?"

Tạ Cửu Triết nhắm mắt lại nói: "Chờ tìm được rồi tính sau."

Khâu Phi nghĩ cũng đúng, có quỷ mới biết chiếc xe kia bay đến nơi nào.

Thật ra cũng không bay quá xa, Ô Miên chỉ điều khiển chiếc xe kia vòng một vòng rồi trở về chỗ đỗ xe lúc nãy mà thôi.

Dù sao nếu nửa đường gặp phải, có thể Tạ Cửu Triết còn phải giải quyết vấn đề của chiếc xe kia trước, giờ cũng đã khuya, không thể làm chậm trễ ân nhân ngủ!

Lúc này, Ô Miên bỗng nhiên nghe được hai tiếng tích tích, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khâu Phi cầm chìa khóa xe ấn hai cái.

Lúc này cậu mới ý thức được vấn đề... khi xe khởi động, sẽ có động cơ cùng các loại linh kiện phát ra âm thanh.

Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất có lẽ là việc sử dụng chìa khóa xe.

Nếu biết chìa khóa xe được sử dụng như thế nào, đương nhiên cậu cũng hiểu được mình phạm phải sai lầm lớn bao nhiêu.

Nhưng dường như Tạ Cửu Triết cũng không nghi ngờ cậu, cậu len lén quay đầu nhìn Tạ Cửu Triết một cái, kết quả vừa vặn chạm phải ánh mắt của đối phương.

Ô Miên hoảng sợ, trong nháy mắt cảm giác mình giống như đã bị Tạ Cửu Triết nhìn thấu, vội vàng ngồi ngay ngắn không dám nhìn trộm nữa.

Tạ Cửu Triết ngồi ở phía sau hỏi: "Ô Miên, tại sao cậu lại ở Bát Quái Lâu?"

Ô Miên lập tức trả lời: "Đó là nhà thầy để lại cho tôi."

Chuyện này không có gì không thể nói, ở xã hội loài người thầy cậu cũng có thân phận đứng đắn.

Tạ Cửu Triết giống như còn hứng thú với cậu hơn so với sự kiện linh dị vừa rồi hỏi: "Tại sao thầy cậu lại mua nhà ở đó?"

Ô Miên chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại một chút mới nói: "À, thầy nói chỗ đó rẻ."

"Vậy bây giờ thầy cậu ở địa phương nào?

Ô Miên trả lời: "Ông ấy đã đi lên núi để dưỡng lão, sống trong một ngôi làng nhỏ ở núi Xích Lan."

Những chuyện này đều là thật, chuyện duy nhất khà là đặc biệt chính là sống trong thôn nhỏ ở núi Xích Lan kia cũng không phải là người, mà là yêu.

Hai người vừa hỏi vừa đáp đã trở lại Chiêu Hành Viên, Ô Miên nhìn xe chạy vào cửa lớn quen thuộc kia, trong lúc nhất thời có chút chần chờ: "Tạ tổng, tôi... Tôi về nhà bằng cái gì?"

Vừa cậu rồi có chút chột dạ, thế cho nên Tạ Cửu Triết vừa nói cậu cũng mơ mơ màng màng đi theo lên xe, xung quanh Chiêu Hành Viên không có xe buýt, lúc này bắt taxi cũng không dễ.

Đương nhiên quan trọng nhất là hiện tại Ô Miên đối với việc sử dụng mạng chỉ giới hạn ở một mức độ tìm kiếm, ngay cả thứ này cũng dùng vô cùng khó khăn, đương nhiên cũng sẽ không dùng phần mềm gọi xe.

Vì vậy, câu hỏi đặt ra, cậu trở về bằng cái gì?

Nếu như chỉ có mình cậu, vậy thì thật sự có một vạn cách trở về, đường đường là mèo yêu có pháp lực đứng thứ hai của Kính Thôn làm sao có thể bị chút chuyện nhỏ này làm khó chứ?

Chỉ là cậu thông minh rồi, biết khi cần thiết phải dựa theo tư duy của con người mà suy nghĩ.

Nếu cậu chỉ là một con người bình thường, về nhà chắc chắn là một vấn đề rất rắc rối.

Tạ Cửu Triết quay đầu nhìn cậu một cái, cũng không biết có phải là vì buổi tối hay không, Ô Miên luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương trông sắc bén kỳ lạ, giống như muốn thông qua tầng tầng lớp lớp ngụy trang nhìn rõ cậu.

Cậu lúng túng ngồi ở chỗ đó, cũng không dám liếc mắt nhìn anh thêm một cái.

Một hồi lâu Tạ Cửu Triết mới nói: "Đêm nay ở lại đi."

Ô Miên có chút kinh ngạc mở to hai mắt, trà trộn vào dễ dàng như vậy?

Chênh lệch giữa mèo và người có cần lớn như vậy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play