Cuối cùng cũng tách khỏi thằng bạn thân ồn ào, cậu nhanh chóng về nhà đánh một giấc.
Đối với những người nghèo như cậu thì chỉ cần một túi dịch dinh dưỡng là xong, còn việc nấu nướng là đặc quyền của nhà giàu, mặc dù vậy cậu vẫn trông rất….
ổn, không gầy lắm lại rất có cơ bắp, chỉ là không được cuồn cuộn như người ta.
Trước mắt thì cậu cần nâng cấp thêm vũ khí, mà mua súng thì rất phiền phức lại còn nặng nề, tốn kém, ồn ào không cần thiết, ngược lại cậu cảm thấy dùng chiến đao tiện hơn vì cậu có thể điều khiển nó trực tiếp chiến với quái thú khi cần thiết.
Tối nay cậu nhất định phải săn thêm vài món binh khí mới được.
Chợp mắt chốc lát thì cũng sắp đến giờ hẹn, cậu gửi cho cha mình một tin nhắn rồi mới thay đồ đi đến trung tâm thương mại.
Nơi này bài bán gần như mọi thứ kể cả cơ giáp, vũ khí, máy trị thương.
Nhưng đa phần khách đến đây chỉ để nhìn chứ ít người muốn mua cơ giáp vì không cần thiết và nó rất mắc.
Số khác là mua cho con mình khi nhập học trường quân đội có cái để dùng với người ta.
Cơ giáp cũng chia làm nhiều cấp, bèo nhất là cấp ba cho những gia đình nghèo mua về để con họ thực tập, làm quen bước đầu và cao nhất là cấp mười, nhưng loại này điều khiển bằng tinh thần lực.
Theo quan sát thì hiện tại có lẽ cậu cũng miễn cưỡng điều khiển được cơ giáp cấp tám.
Vì những người có tinh thần lực đều sử dụng cơ giáp từ cấp bảy trở lên, mà bản thân cậu lại luyện tập dưới sự giám sát của ông lão quái vật thì càng không có chuyện yếu kém.
‘’Chiến, cậu đợi có lâu không?’’- Lữ Băng thở hồng hộc vừa chạy lại vừa nói, may là hắn không có mập nhưng tính cách thì chậm chạp như con rùa.
Tư Không Chiến lắc đầu đáp - “Tôi cũng vừa mới đến, chúng ta vào thôi!” - Trong tay cậu hiện tại cũng có một số tiền kha khá nhưng đêm nay cậu vẫn phải đi săn thêm một quái thú cấp cao nữa rồi tính tiếp.
Hôm nay cậu chỉ là đi dò giá.
Bên trong sảnh lớn của trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt, lần này cậu không theo Lữ Băng đi lòng vòng mà đi thẳng lên tầng bốn để xem vũ khí.
Mặc dù hiểu biết của cậu về vũ khí không tính là nhiều nhưng ít nhất cũng tạm gọi là có mắt nhìn.
Vì những thứ mà ông lão quái vật cho cậu xem không có cái nào là rẻ tiền.
Nơi này trưng bày rất nhiều binh khí, kiếm, đao, thương, dao găm, phi tiêu, súng, đoản đao.
Mỗi loại đều có ưu điểm riêng, lần này cái cậu cần là một thanh chiến đao mới, cây chiến đao mà cậu đang sử dụng cũng sắp đi tong rồi, lớp da của bọn quái thú cấp ba quả thật là đao thương bất nhập.
Lữ Băng nhìn đống vũ khí, miệng xuýt xoa đủ kiểu xong rồi nheo mắt nhìn Tư Không Chiến hỏi - “Chiến, sao tự dưng cậu lại hứng thú với mấy món binh khí này? Cậu cũng muốn làm thợ săn sao?’’ - Làm bạn thân với nhau nhiều năm nên hắn hiểu rõ tính cách của thằng bạn, hắn mê thứ gì thì chắc chắn có lý do.
Không hổ là bạn mình, vừa nói là ngay chốc tim đen.
Nhưng mà cậu không thể nói thật cho hắn biết nên đành nói xạo - “Không phải, tôi là chỉ tò mò nên muốn xem cho biết thôi.”
Lữ Băng lập tức trề môi - “Tôi tin cậu mới lạ đó, nhưng mà mấy món này quả thật là rất mắc, tôi cũng không giúp cậu được, cậu bỏ ý định đó đi, nếu không thì cha của cậu sẽ hận tôi tới chết.” - Là bạn thân thì hắn không thể không khuyên thằng bạn, còn nghe hay không lại là một chuyện khác.
Bạn của hắn từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, tâm tư đã trưởng thành hơn so với bạn bè, hơn nữa lại có hoài bảo lớn cho nên nếu hắn đã không thể ngăn cản thì chỉ còn cách là đứng bên cạnh cổ vũ.
Tư Không Chiến nghe hắn nói vậy thì phì cười - “Ha ha cậu nói nhảm gì thế, tôi có nói là muốn mua sao? Tôi chỉ là muốn xem cho biết thôi, con trai mà, phải biết cái này cái nọ một chút chứ.
Cậu chán thì đi sang bên cơ giáp xem đi, chốc nữa tôi qua ngay.” - Thứ duy nhất mà thằng bạn này của cậu quan tâm đó chính là cơ giáp, giấc mơ của hắn là trở thành một kỹ sư cơ giáp.
“Được, vậy tôi qua bên kia đợi cậu.” - Lữ Băng biết tính của Tư Không Chiến ghét lằng nhằng, nói một không nói hai nên hắn cũng không dây dưa nữa.
Đuổi xong thằng bạn, lúc này cậu mới có tâm trạng quan sát kĩ hai món mà cậu để mắt tới.
Đó là cây Thanh phong đao và Truy Hồn chuỷ.
Hai loại này cũng được xem là binh khí phẩm cấp cao, chỉ có thợ săn mới mua nổi và cũng chỉ có bọn họ mới hứng thú.
Riêng Truy Hồn chủy, loại này chỉ có người biết sử dụng tinh thần khống chế mới có thể sử dụng, mà những người này vô cùng khó gặp, vừa khéo là không có mấy người tranh đoạt với cậu, chẳng qua là giá cả có hơi cao, tận mười triệu tinh nguyên.
Còn thanh chiến đao cũng tới hai mươi triệu, tổn thất này không tính là lớn nhưng nếu không nhanh tay thì sợ rằng không còn để cho cậu kén chọn.
Tư Không Chiến thở dài rồi quay lưng rời đi, cậu nhất định phải mua nó trong tối nay rồi mới đi săn.
Một lát sau thì Tư Không Chiến mới tới quầy hàng cơ giáp, nhìn dàn cơ giáp đủ màu sắc, kích thước trông thật mê người, nhưng chất lượng thì đi kèm với giá cả.
Còn Lữ Băng thì đang say mê nhìn ngắm với đôi mắt dán dính lên từng chiếc cơ giáp mà không chớp mắt, tương lai hắn muốn làm thiết kế sư.
Ước mơ đó không hẳn là quá xa vời với một người thông minh như hắn.
Chợt Lữ Băng lên tiếng nói - “Tương lai, tôi nhất định sẽ thiết kế cho cậu một cơ giáp thật là mạnh, thật là ngầu để cậu thực hiện ước mơ chinh phục của mình.
Tôi sẽ luôn ủng hộ cho cậu.”
Nghe hắn nói mấy lời này Tư không Chiến cảm động chết đi được, ai nói thì khó tin nhưng Lữ Băng nói được sẽ làm được - “Cảm ơn cậu, tôi rất mong chờ ngày thiết kế sư thiên tài tặng cho tôi bộ cơ giáp mạnh nhất vũ trụ.” - Ngay từ nhỏ hai người luôn như hình với bóng, luôn chia sẻ với nhau mọi thứ cho đến những giấc mơ của tuổi trẻ.
Cậu ước mơ vì nhân loại mà cống hiến, còn Lữ Băng sẽ đứng phía sau ủng hộ cậu.
Hai người đứng sánh vai nhau nhìn những chiếc cơ giáp, mỗi người một thế giới riêng.
Nhìn những chiếc cơ giáp đầy sức mạnh, Tư Không Chiến chợt nghĩ nếu như lúc đi săn mà có cơ giáp thì quả thật là rất tốt, nhưng mà hiện tại cậu lại thấy tiếc tiền, vì nó mắc kinh khủng, lỡ hư hỏng một phát là coi như chuyến đi săn đó làm không công.
Chính vì bất lợi như vậy cho nên nhiều đội thợ săn thường chiêu mộ thêm thợ bảo trì, mặc dù có cơ giáp sẽ săn được nhiều hơn nhưng số tiền thu vào cũng phải chi một mớ cho cơ giáp.
Tính ra cũng không lời hơn là bao.
Tiếp sau đó, hai người đi lòng vòng xem thêm mấy gian hàng, ăn linh tinh vài món ăn vặt rồi chia tay nhau.
Tư Không Chiến không trở về mà đi vào một con hẻm vắng người thay một bộ đồ khác, hoá trang cho bản thân xấu xí một chút rồi quay trở lại mua thanh chiến đao nọ cùng truy hồn chuỷ.
Còn thanh Bá vương đao kia - “…” - Để lần sau vậy, tận tám mươi triệu lận, chậc, đau lòng quá.
Sau khi mua xong những món đồ cần thiết, cậu nhanh chóng chui vào con hẻm nhỏ gần đó cất vũ khí vào nhẫn không gian, sau đó phi thân nhảy sang con hẻm khác, tránh thoát đám ruồi bọ đang muốn giở trò cướp bóc, tiếp đó mới thay lại bộ đồ thường ngày, tẩy trang rồi tình tang trở về nhà báo cáo với cha một tiếng cho anh an lòng.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cha, cậu cảm thấy rất đau lòng nhưng vẫn cố tỏ ra vô tư nói cười, pha mấy câu hài chọc cho anh cười vui vẻ.
Đêm dần khuya cậu mới rời khỏi phòng của cha, khép lại cánh cửa phòng.
Lòng nặng trĩu, thở dài.
“Cha, con xin lỗi, con nhất định sẽ cố gắng để cho cha có cuộc sống mới tốt hơn, không phải chịu cực khổ như bây giờ nữa.”
Đêm khuya buông xuống màn sương lạnh rét, Tư Không Chiến lại thả mình nhảy khỏi cửa sổ, hoà vào màn đêm.
Trong khu phế tích tanh tưởi mùi máu, pha lẫn trong gió là mùi xác chết đã thối rữa, mùi của sự chết chóc và nguy hiểm.
Cầm trong tay cây Thanh Phong chiến đao phẩm cấp bậc hai, cậu dùng tinh thần lực rà soát xung quanh với mục đích tìm một quái thú cấp ba sơ cấp.
Nếu nói cầm thiết bị rà soát trong tay thì khả năng tìm kiếm sẽ rất rộng, nhưng chuẩn tới từng cấp bậc thì chỉ có cao thủ tinh thần lực mới làm được.
Cậu cũng không phải cao thủ gì, ít nhất là trong mắt ông lão quái vật thì cậu vẫn còn non và xanh lắm.
“Tìm được rồi!” - Cậu vui vẻ ra mặt vì đã tìm thấy một con Hắc Hổ cấp ba sơ cấp.
Con quái thú như hòa cùng màn đêm, chỉ có đôi mắt đỏ là nổi bậc.
Xung quanh nó có ít nhất là mười con Hắc Hổ cấp hai và hai mươi bốn con cấp một, số lượng đông như vậy thật là phiền.
Nhưng cậu cũng hết cách rồi, trước mắt cứ giết hết lũ tôm tép kia rồi tính tiếp.
Mặc dù vết thương của cậu đã khép miệng nhưng vẫn không có cách nào đảm bảo sức chiến đấu lâu dài, cậu chỉ còn cách là đánh nhanh thắng nhanh, lợi dụng ưu thế hơn người mà bù vào phần thiếu sót.
Mà xung quanh cũng không có ai mai phục, không thừa ra thêm bất kỳ người nào, Tư Không Chiến cũng không che giấu thực lực mà điên cuồng chém giết.
Một thanh Truy Hồn Chủy, năm lưỡi phi đao cùng xé gió xông lên giết phần lớn quái thú cấp thấp.
Nhất thời, cả một khu vực rộng lớn bị oanh động bởi những tiếng gầm giận dữ và đau đớn của đám quái thú cấp thấp.
Một con lại một con ngã xuống dưới thanh Truy Hồn Chủy, quả không hổ là hàng tốt, tốn mười triệu rõ đáng đồng tiền bát gạo.
Truy hồn chuỷ xuyên qua lớp da dày của quái thú dễ như ăn bánh càng giúp cậu giảm bớt không ít áp lực.
Nhưng mà nói cho cùng thì hai tay không địch nổi số đông, Tư Không Chiến liên tục dùng tinh thần lực trong thời gian dài cũng đã khiến cơ thể có chút mệt mỏi.
Gương mặt của cậu lúc này đã hơi tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm nhưng chỉ có đôi mắt kiên định của cậu là không hề thay đổi, không hề nao núng hay sợ hãi.