Cự Mãng thấy kẻ địch đã yếu đi rất nhiều nên sự phòng bị cũng giảm xuống, nó rướn người chặn đòn phản công, luồng sóng tinh thần lực mạnh mẽ đánh thẳng lên không trung chặn đứng đòn tấn công của Tư Không Chiến, đồng thời đánh cho cậu phun máu.
“Xoẹt! Ầmmmmm!” – Sau đó là một tiếng rống dài.
Một loạt hành động tưởng chừng rất chậm diễn đã ra trong chớp mắt, lúc Cự Mãng nghênh đón đòn tấn công của mình thì Tư Không Chiến đã lập tức phát động tinh thần lực điều khiển năm lưỡi dao nhập làm một đánh thẳng vào vị trí bảy tấc của nó, thành công hạ được con quái thú trong tích tắc khi nó không phòng bị mà để lộ yếu điểm.
Sau khi tiếp đất bằng một tư thế không hề đẹp mắt chút nào, Tư không Chiến lảo đảo bước nhanh về phía quái thú, thân hình to lớn của nó nằm trên đống đổ nát nhìn không khác gì ngọn đồi nhỏ, máu đã tràn ra mặt đất thành một vũng rất lớn, cậu nhanh chóng rạch bụng nó rồi moi ra túi mật rắn mà cậu cần, sau đó nhanh chóng rút khỏi nơi này.
Mùi máu tanh sẽ thu hút những quái thú tới đây, cũng có khi là đám thợ săn cơ hội, nếu để bọn họ gặp một thợ săn đơn độc thì xác định là sẽ đánh cướp.
Sau khi làm xong, cậu nâng bàn tay đầy máu đặt lên chỗ sườn bên trái.
Đau.
Nhưng đây không phải nơi để trị thương, cậu lau vội vết máu bên khoé môi, sốc lại tinh thần, tìm chỗ trị thương rồi trở về nhà.
Khi cậu vừa đi không bao lâu thì một nhóm thợ săn cũng vừa đuổi đến, nhìn quang cảnh khá là hoành tráng trước mắt, sau khi cẩn thận quan sát dấu vết thì vài người không khỏi ồ lên một tiếng kinh ngạc, vì đây không phải trận đánh của một nhóm người mà chỉ vẻn vẹn có một thợ săn duy nhất.
Người này mạnh thật.
Oanh động lớn như thế bọn họ tất nhiên là có nghe thấy, nhưng nhanh chân mấy cũng không nhanh bằng kẻ vừa ra tay săn giết con quái thú này.
“Chậc chậc, chúng ta lại chậm chân mất rồi.
Săn con mồi lớn như vậy mà vẫn có thể an toàn rời đi, thật đúng là khiến người ta phải bất ngờ.”
“Còn phải nói sao.
Người có thực lực mới dám một mình tới nơi này săn đêm, mấy người nhìn xem… chỉ một chiêu.” - Hắn đá đá vào vết thương chí mạng trên mình con cự mãng.
Một người đàn ông trung niên trong nhóm vẫn luôn quan sát xung quanh chợt lên tiếng – “Được rồi, rút!”
Mục đích của bọn họ đến đây vốn không phải muốn tranh đoạt hay chia chát mà là muốn chiêu mộ nhân tài, nhân vật thần bí này gần đây danh tiếng nổi như cồn, vì có người tình cờ nhìn thấy cậu ta một mình hạ một quái thú cấp cao ngay trong đêm khuya cho nên mọi người mới biết đến sự tồn tại của một cao thủ như vậy.
Chính vì vậy mà có không ít nhóm thợ săn ngu ngốc muốn dựa vào số đông để đánh cướp, nhưng rất tiếc là người này như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nơi cậu ta xuất hiện lại thường là những nơi rất nguy hiểm, thậm chí có lần họ cố tình mai phục nhưng cậu ta lại không xuất hiện cứ như là đã biết trước vậy.
Trong giới thợ săn cậu ta cũng dần có danh tiếng nhưng chưa bao giờ lộ diện, tiền thì ai chẳng thích nhưng nếu được chiêu mộ vào những nhóm lớn hoặc quân đoàn thì thù lao sẽ cao hơn.
Đi cùng đồng đội thì khả năng sống xót cũng tăng lên không ít, hầu như ai nấy cũng đều mong muốn mình được một nhóm thợ săn có thực mạnh thu nhận, nhưng người này thì ngược lại.
Nhưng đó là suy nghĩ của họ, còn với Tư Không Chiến thì đó là phiền phức.
Một thằng nhóc mười bốn tuổi, một mình hạ một quái thú cấp hai… nếu chuyện này lộ ra thì cậu sẽ bị ông lão quái vật đánh chết.
Ông muốn cậu an ổn mà thi vào trường quân đội, tránh xa các thế lực luôn muốn tranh giành nhân tài về dưới trướng của mình, lũ điên đó không có được người thì ra tay giết hại không thương tiếc.
Mà cậu thì muốn giữ mạng để lo tuổi già cho cha chứ không phải chết lãng xẹt như thế.
“Phụt!” - Cậu nôn ra một búng máu, thương tích như thế này là còn nhẹ, có lẽ chỉ mới nứt xương mà thôi, chưa tới nỗi nào.
Lau sạch vết máu trên môi, cậu nhanh tẩy rửa máu tanh trên người, băng bó qua loa rồi thay một bộ đồ bình thường, sau đó mới quay về nhà.
Tư Không Chiến cố gắng đạp chân lên bức tường nhà hàng xóm để mượn lực nhảy thẳng vào phòng mình thông qua lối cửa sổ vẫn đang mở rộng.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, căn phòng của cậu vẫn chìm trong bóng tối, Tư Không Chiến nằm vật ra giường nhìn mảng tối đen trên trần nhà.
Hai ngày nữa cậu sẽ mang vật phẩm đến hội thợ săn để nhận tiền thưởng, nhưng trước đó cậu vẫn muốn săn thêm một ít quái thú cấp hai nửa như vậy mới đáng công mạo hiểm một lần.
May mà cậu có nhẫn không gian trữ đồ, nếu không thì phiền phức to.
Nhẫn trữ đồ này tương đối mắc cho nên những nhóm thợ săn bình thường không đủ khả năng mua, nếu có thì cũng là loại nhỏ.
Nhẫn này là của ông lão quái vật tặng, không gian bên trong rất lớn nên cậu có thể trữ nhiều vật phẩm hơn.
Một ngày mới lại đến, trời không tính là trong vì nơi này khá là ô nhiễm, nhưng ít ra cũng phân biệt được các buổi trong ngày.
Trời vừa sáng, những tia nắng yếu ớt đầu tiên vừa chiếu xuyên qua tầng tầng khói bụi mịt mù thì Tư Không Chiến cũng vừa tỉnh giấc.
Sắc mặt của cậu lúc này trắng như tờ giấy vì mất máu và tổn thương bên trong, cả người cũng còn mệt mỏi nhưng vẫn không ngăn được cậu rời giường.
Tư Không Chiến lắc đầu mấy cái cho tỉnh người rồi xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó vỗ vỗ lên má mấy cái cho nó đỏ hồng lên rồi mới chạy sang phòng của cha phụ cha hoá trang.
Tư Không Vân Tường có thể nói là có nét đẹp trời sinh, đôi mắt màu nâu nhạt hơi ngả vàng dưới ánh nắng càng thêm lôi cuốn mê người.
Mái tóc nâu nhạt được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt tinh tế trắng mịn, đôi môi rất hồng, mắt phượng, mi dài cong vút quả thật là rất đẹp.
Cốt cách tao nhã đã thay đổi ít nhiều nhưng so với những người xung quanh thì vẫn có nét khác biệt rất rõ rệt mặc dù anh đã cố gắng hoà nhập.
Tư Không Vân Tường dán lên mặt vết sẹo giả, thoa lên lớp phấn nâu hơi tối màu, cào loạn đầu tóc một xíu rồi mới quay đầu nhìn cậu nở nụ cười - “Cha đi làm đây, con đi học vui nhé.” - Anh đưa tay xoa nhẹ đầu của con trai.
Tư Không Chiến cũng nhe răng cười đáp - “Dạ, cha cũng cẩn thận nhé!” - Vẻ ngoài của cậu rất giống cha, nhưng đôi mắt lại là màu nâu.
Có lẽ cậu cũng nên học cha hoá trang cho xấu đi, ngày nào cũng bị bọn Hà Tố chọc ghẹo cậu cũng cảm thấy phiền.
Nhìn bóng lưng của cha khuất xa dần, Tư Không Chiến thở ra một hơi mệt mỏi.
Cậu vẫn còn phải kiên trì thêm ba năm nữa mới có thể tham gia trường quân đội và mang cha rời đi.
Trong thời gian này cậu nhất định phải nâng cao kỹ năng sử dụng tinh thần lực, kỹ năng bắn súng cũng như lãnh ngộ thêm nhiều kỹ năng sống còn của ông lão quái vật.
Theo thời gian, cậu nhận ra thân phận của ông lão quái vật không tầm thường, ít nhất thì khi đi theo ông ấy cậu có sức mạnh của một nhóm lính đánh thuê cộng lại.
Hơn nữa ông cũng gạt cậu không ít chuyện, ví dụ như tinh thần lực khống chế, làm gì có chuyện ai ai cũng luyện được chứ, đúng là chỉ gạt được cậu lúc bảy tuổi mà thôi.
Khoảng cách từ nhà cậu đến trường cũng không xa lắm, chỉ mất khoảng hai mươi phút đi tàu công cộng, nhưng cậu làm gì có dư tiền như thế, rõ lãng phí.
Hiện tại nếu cậu đi bằng hai chân, giảm bớt tốc độ thì đi tầm mười phút là tới nơi rồi, đây là ưu điểm của việc được huấn luyện với cường độ khắc nghiệt.
Tính ra thì cũng không khắc nghiệt cho lắm, ông lão quái vật chỉ ném cậu vào bầy Hổ Nanh Kiếm để chúng nó đuổi theo cậu xin tí thịt mà thôi.
Ác hơn một chút thì cho cậu đeo tạ sắt vào chân rồi chạy đua với đám Sói Lông Xám, bơi đua với Cự Ngạc sông Bích Hà Hoặc là cõng đá chạy đua với Dã Tượng mắt đỏ.
Nói chung thì đó mới là bề nổi của tảng băng chìm, không khơi khơi mà ông bị người ta gọi là “lão quái vật, ông già quái vật”.
Quay lại với hiện tại, mặc dù nơi này chỉ là một tinh cầu nhỏ nghèo nàn nhưng việc học luôn được đề cao, tất cả mọi người đều cố gắng cho con mình được đi học để đổi lấy một tương lai tốt đẹp hơn.
Trước khi giờ học chính thức bắt đầu đúng ba giây, cậu mới thông thả bước vào lớp.
Vẫn là mấy tiết học nhàm chán, Tư Không Chiến tư chất thông minh hơn người nên vừa nghe đã hiểu.
Nhưng cậu chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay khó gần, chính vì lẽ đó mà một số bạn bè cùng trang lứa rất thích chơi cùng cậu, số khác là muốn bắt nạt cậu, số ít...là muốn vớt cậu đem về làm đồ chơi.
Một trong số đó có Hà Tố, hắn là con của một thương nhân giàu có trong vùng.
Đối với sự quấy nhiễu của tên này Tư Không Chiến cảm thấy phiền không chịu được, đánh cũng không dám đánh thẳng tay, mà dùng miệng nói với tên này thì thà đi ngủ còn hơn.
Cậu không thể trực tiếp đối đầu với hắn vì cha cậu vẫn còn sống tại nơi này.
Giờ tan học cuối cùng cũng đến, Tư Không chiến đánh cái ngáp rõ to rồi chậm rì rì đứng lên đi về, đêm nào cũng ngủ trễ nhưng phải dậy sớm nên cậu cảm thấy rất buồn ngủ, vết thương cũng ẩn ẩn đau khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
Lữ Băng sáp lại choàng tay lên vai cậu nói - “Này, cậu làm cái gì mà ngày nào cũng ngáp ngắn ngáp dài thế? Sao mặt cậu lại khó coi vậy? Cậu không khỏe trong người à?” - Cậu ta là người bạn thân nhất của Tư Không Chiến, hai đứa là hàng xóm, cũng chơi thân từ thời mặc tã.
Mặc dù trước đó Tư Không Chiến đã hoá trang che đi sắc mặt nhợt nhạt nhưng mà do cậu bị thương khá nặng nên vẫn không giấu được Lữ Băng.
Biết thằng bạn lo cho mình nên cậu nói xạo - “Tôi không sao, do tối qua bị mất ngủ thôi.
Sao thế, có chuyện gì muốn nói à?” - Nhìn vẻ mặt hớn hở của Lữ Băng là cậu biết thằng bạn thân muốn rủ cậu đi đâu đó rồi, ai bảo hai thằng còn mặc chung cái quần làm chi.
Bị nói trúng tâm tư, Lữ Băng nhé răng cười hì hì đáp - “Tối nay đi chơi không? Chúng ta đi dạo trung tâm thương mại có được không?”
Tư Không Chiến cũng không mấy hứng thú nhưng vẫn lãnh đạm đáp - “Được, mấy giờ?’’ - Ở nơi này vốn chẳng có cái gì để giải trí, mà bọn họ còn chẳng có tiền để mua cho nên chỉ có thể đi đến trung tâm thương mại ngắm nghía mấy món đồ công nghệ cao, như vậy là đủ cho bọn họ hạnh phúc rồi.
Lâu rồi cậu cũng không đi chơi cùng Lữ Băng cho nên cũng nhân dịp này đi giải trí một chút.
Lữ Băng thấy thằng bạn đồng ý thì vô cùng hào hứng đáp - “Bảy giờ, bảy giờ tối chúng ta gặp ở cổng chính nhé’’ - Gia cảnh của hắn cũng tương tự như Tư Không Chiến nhưng khá hơn một chút do nhà hắn có cả baba và cha đều làm viên chức nên tiền nông cũng dư dả hơn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì người đi phía sau lưng họ bất ngờ lên tiếng châm chọc - “Xấc, Lữ Băng, cậu rủ ai không rủ, cứ nhất thiết phải rủ cậu ta theo làm gì? Có đi theo cũng chỉ là lấy mắt mà nhìn chứ hắn mua nỗi sao? Còn không bằng rủ người khác có tiền hơn.” - Hà Văn Lực vác bộ mặt gợi đòn sáp lại, hắn chính là kẻ thích ăn hiếp Tư Không Chiến ngay từ hồi còn bé, nhưng sau đó hắn toàn bị cậu đánh, mãi cho tới tận bây giờ vẫn bị đánh nhưng hắn hình như đã bị đánh tới nghiện.
Lữ Băng đã quá quen với cái bộ dạng này của hắn cho nên cũng xem như chưa nghe thấy rồi hai người nghênh ngang rời đi.
Hà văn Lực nghẹn lần thứ N, hắn rất muốn đập Tư Không Chiến một trận để trút giận, nhưng mà cho dù là đánh lén, đánh hội đồng gì thì cũng đều bị cậu cho cạp đất.
“Hừ, Tư Không Chiến cậu cứ chờ đó!”
Hà Tố vừa đúng lúc đi ngang, nghe được lời hăm he của Hà Văn Lực thì lập tức lườm hắn một cái rồi nói - “Không có bản lĩnh thì ngậm mõm lại, rõ ồn ào.” - Hắn nói xong thì lướt qua người Hà Văn Lực, hất mạnh vai hắn khiêu khích.
Tên đáng ghét này rõ ràng là biết hắn để mắt tới Tư Không Chiến mà cũng dám động vào, nhưng hắn mặc kệ, dù gì tên kia cũng không ăn thiệt bao giờ.
Rời khỏi khuôn viên trường học, Lữ Băng như cái máy cứ phát liên tục.
Còn Tư không Chiến thì buồn ngủ đến sắp mở mắt không lên, mấy tháng gần đây cậu bắt đầu đi săn đêm để kiếm tiền cho nên thường xuyên thiếu ngủ, hôm nào may mắn thì săn được dị thú cấp cao, hôm nào nhọ còn bị bám đuôi thì mất công nguyên đêm thức trắng mà không được gì.