Edit: Moon

Dư Thính thề sống chết sẽ không cho anh ta có cơ hội thể hiện, nhưng cũng không dám tùy tiện trở về một mình, đàn ông sau khi đã uống say đáng sợ như vậy, nếu như ông ta đấm lên mặt cô thì làm sao bây giờ?

Tiểu khu của Yến Từ ở gần đây, Dư Thính quyết định tìm nhóc đáng thương đến đây giúp đỡ mình.

Sau khi quyết định, Dư Thính lập tức gửi tin nhắn cho Yến Từ rồi cất điện thoại, đơn thương độc mã trở về.

Chưa đi được hai bước, cổ tay cô đã bị nắm chặt.

Lực kéo đột ngột làm Dư Thính lảo đảo hai bước, tức giận hét lên: “Anh làm gì vậy?!”

Qúy Thời Ngộ chất vấn: “Cô báo cảnh sát cho ai?”

Dư Thính tức giận quay lại: “Anh nhiều chuyện vậy.”

Quý Thời Ngộ mặt không biến sắc quan sát tòa nhà ở phía sau, trí nhớ của anh ta rất tốt, rất nhanh đã nhớ ra mấy người bạn cùng lớp đều ở nơi này, trong đó Dư Thính thân thiết với Hạ Thất Thất nhất.

“Hạ Thất Thất.” Qúy Thời Ngộ nói ra cái tên một cách quả quyết.

Dư Thính không có thời gian rảnh để cùng anh ta lôi lôi kéo kéo, thoát khỏi tay Quý Thời Ngộ rồi theo đường cũ để trở về.

Ánh mắt thiếu niên âm trầm, bước nhanh đuổi theo.

Rất nhanh đã đi tới bên dưới của tiểu khu, Dư Thính bước ba bước như hai bước, bước nhanh lên bậc thang, nắm tay gõ lên cửa.

“Thất Thất, tôi để quên đồ.”

Nói xong, cô ghé tai vào bên cửa.

Có lẽ là hiệu quả cách âm của cửa phòng trộm quá tốt, Dư Thính không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.

Dư Thính đang định gõ cửa một lần nữa, bên tai liền truyền đến thanh âm thật lớn.

—— Là tiếng đồ sứ vỡ.

Cô sợ tới mức lùi về sau hai bước, cảnh sát không tới, cửa cũng không mở, bên cạnh cũng không có một ai có thể dựa vào, cô sợ tới nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

“Thính Thính.”

Có người gọi cô.

Dư Thính quay đầu lại nhìn.

Cách mấy bậc thang, thiếu niên thở gấp. Anh vội vàng chạy tới, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh, chỉ có đôi mắt lộ ra một tia cảm xúc, đó là cảm xúc lo lắng cho Dư Thính hoàn toàn không thể che giấu.

Trái tim của Dư Thính bỗng nhiên tìm được chỗ trú ẩn, đẩy Quý Thời Ngộ ra, vội vã giữ chặt tay của Yến Từ: “Bố của Thất Thất đánh cậu ấy, tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng mà cảnh sát vẫn chưa tới…” Nói xong, Dư Thính liền khóc.

Cô khóc đến thảm thương, Yến Từ không nói gì, bàn tay dịu dàng đặt trên đỉnh đầu cô.

“Đừng lo lắng.” Anh thu tay lại, lấy ra một cái dùi khoan từ cặp sách, đập lên mắt mèo.

Một màn này trực tiếp làm cho Dư Thính ngơ ngác, cũng quên tiếp tục khóc: “Yến Từ, cậu, cậu làm gì vậy?”

“Mở khóa.”

Nói ra hai chữ đơn giản, Yến Từ lại lấy ra một dây thép mềm từ cặp sách, luồn dây thép vào lỗ khóa.

Vẻ mặt Dư Thính phức tạp: “…Cậu còn chuẩn bị công cụ à?”

“Ừm.” Anh chuyên tâm làm việc: “Cậu nói Hạ Thất Thất bị đánh, vậy nên cửa chắc là, không mở.”

Cho nên Yến Từ tùy tiện cầm hai thứ đồ rồi vội vàng chạy tới đây.

Dư Thính không nghĩ tới anh suy nghĩ chu đáo như vậy, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn khác vừa rồi, lấp lánh tỏa sáng, long lanh chăm chú, giống như nhìn thấy vị anh hùng từ trên trời giáng xuống.

Vẫn luôn im lặng đứng phía sau, Quý Thời Ngộ cảm thấy ngực đau nhói.

Anh ta rất quen thuộc loại ánh mắt này, kiếp trước mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, Dư Thính đều sẽ nhìn anh ta như vậy, dù cho anh ta bận rộn đến mức không để ý đến cô, cô cũng sẽ yên lặng ở bên cạnh nhìn trộm anh ta.

Khi đó Quý Thời Ngộ chỉ cảm thấy bức bối, nhưng không biết từ lúc nào, ánh mắt của Dư Thính đã thay đổi, đối với anh ta chỉ còn lạnh nhạt và chán ghét.

Cô gái luôn ở bên cạnh theo dõi anh ta… Dường như đã không còn thích anh ta nữa.

Quý Thời Ngộ nhìn về phía Yến Từ, vô thức nắm chặt ngón tay, cảm thấy không cam lòng một cách khó hiểu.

“Hay là chờ cảnh sát tới, sự việc còn chưa được xác thực, cậu mở cửa nhà người khác là tự tiện xông vào nhà dân, phá hư tài sản cá nhân.”

“Nhất thiết phải chờ xác thực sao?” Yến Từ hỏi lại, ánh mắt lạnh lùng.

Qúy Thời Ngộ cứng họng, yên lặng lùi về sau hai bước.

Răng rắc.

Khóa cửa được mở ra.

Yến Từ thu hồi ánh mắt, vặn nắm cửa mở cửa ra, Dư Thính vội vã xông vào.

“Còn dám cãi lại, con nhãi mày còn muốn cưỡi lên đầu bố mày sao?!”

“Xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”

“Con nhóc thối, con đĩ!”

Tiếng chửi bới thô tục không dứt bên tai, loáng thoáng kèm theo tiếng khóc thút thít.

Âm thanh truyền tới từ phòng vệ sinh, cửa phòng đóng chặt, chẳng trách hai mẹ con bọn họ lại không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phòng khách đã trở nên lộn xộn, bằng khen bị vứt ra bốn phía, bàn trà đổ nghiêng ở dưới đất, bình hoa ly nước đều bị đập xuống đất, căn phòng nhỏ ấm áp lúc trước chỉ còn là một đống đổ nát và lộn xộn.

Dư Thính muốn lao tới, nhưng bị Yến Từ ngăn lại.

“Cậu đừng nhúc nhích.”

Cô ngoan ngoãn nghe lời, Yến Từ bảo cô không được cử động thì cô không cử động.

Yến Từ đi tới, dùng chân đá văng cánh cửa.

Người mẹ Hạ đầy vết máu, mặc dù đã bất tỉnh, nhưng vẫn gắt gao che chở cho Hạ Thất Thất ở trong lòng.

Bố Hạ rung đùi đắc ý, trong tay cầm một cây chổi bị bẻ gãy.

Hình ảnh quá mức chấn động, làm cho Dư Thính sợ tới mức tay chân tê dại.

“Mẹ nó, mày là ai, dám xông vào nhà tao?”

Bố Hạ dùng cây chổi chỉ vào mặt Yến Từ: “Cút đi!”

“Dư, Dư Thính…” Hạ Thất Thất ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt: “Cậu, cậu mau báo cảnh sát…”

“Báo mẹ mày! Cảnh sát sẽ không quan tâm đến việc nhà người khác đâu!” Bố Hạ nói xong thì giơ tay lên đánh xuống.

Yến Từ giơ tay nắm lấy hung khí, dựa vào cơ thể cao lớn cùng sức mạnh áp chế, hung hăng ấn ngã ông ta trước bồn cầu, năm ngón tay chế trụ sau gáy bố Hạ, dùng hết toàn bộ sức lực ấn xuống.

Ục ục.

Trong bồn cầu nổi lên bọt nước.

Yến Từ vớt ra, không chờ bố Hạ có thời gian thở dốc, lại ấn lại một lần nữa, sức lực so với lúc trước còn mạnh hơn.

Bồn cầu này ông ta vừa mới dùng, còn chưa xả nước, bố Hạ liền ngửi thấy mùi khai xộc lên mũi, hơn nữa do say rượu nên bụng cảm thấy nôn nao, nhưng muốn nôn lại nôn không được, cơ thể khó chịu run rẩy, toàn bộ mười ngón tay đều bám chặt trên bệ bồn cầu để chống cự.

Nhưng mà ông ta đâu còn sức lực dư thừa, giãy giụa hai lần là hoàn toàn mất hết sức lực, mặc cho Yến Từ ấn ông ta xuống hết lần này đến lần khác.

Trong phòng vệ sinh chật hẹp, vẻ mặt của thiếu niên an tĩnh, đôi mắt phủ đầy một tầng sương lạnh, lạnh như băng, rét thấu xương, giống như con sói hung dữ.

[Cái thứ già sống lâu như bà nội mày, bảo vệ mày thì có ích gì…]

[Đồ điên không có tác dụng, sớm biết vậy đã ném mày ra sau núi cho chó sói ăn rồi.]

[Không nghe lời? Không nghe lời thì đánh chết mày.]

[Thằng nhóc đen đủi, mày nên chết cùng với người mẹ nằm dưới đất kia của mày đi.]

Ký ức phủ đầy bụi dần dần chui lên từ mặt đất, bàn tay đang áp chế bố Hạ của Yến Từ nổi đầy gân xanh, móng tay dùng sức ấn xuống đâm vào trong thịt, máu rỉ ra ngoài.

So với bố Hạ, anh càng giống một kẻ bạo hành hung ác và khát máu hơn.

Từ trước đến nay Dư Thính chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh, xa lạ, khủng bố, làm người khác vô cùng sợ hãi.

Quý Thời Ngộ dựa vào vách tường, tiếng cười khẽ tràn ra từ trong cổ họng.

Anh ta đã nói rồi, bản tính của Yến Từ tàn bạo, tuổi thơ vốn nên không nhiễm một hạt bụi nào thì lại bị bạo hành, sau khi lớn lên lại dùng chính đôi tay kia phá hủy hết công ty này đến công ty khác, làm cho hàng trăm hàng nghìn người mất đi công việc nuôi sống cả nhà, anh ta có thể là người tốt sao?

“Cảnh sát đây!”

“Mau buông tay!”

Cảnh sát tuần tra thong dong đến muộn, hai người đàn ông to lớn tiến lên kéo Yến Từ ra.

Anh giống như con sói độc ác đỏ mắt, còn muốn thoát khỏi cảnh sát tiếp tục tấn công.

“Bạn học bình tĩnh một chút!”

“Cậu còn như vậy chúng tôi sẽ không khách khí đấy?”

Giọng điệu của vị cảnh sát trở nên nghiêm túc, lúc này Dư Thính mới hoàn hồn, tiến lên ôm lấy Yến Từ.

Anh đang run rẩy, cơ bắp toàn thân vẫn chờ để phát động, làn da lạnh ngắt, nhưng hơi thở của anh lại nóng bỏng một cách lạ thường.

Tai Dư Thính áp tai trên ngực anh, nghe trái tim đập dồn dập, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Cô không biết Yến Từ bị làm sao, không rõ nguyên nhân, nhưng không hiểu sao lại làm cô đau lòng.

Dư Thính rất thơm, cũng rất ấm.

Mái tóc ấm, cái ôm ấm áp, những giọt nước mắt thấm đẫm vạt áo trước ngực cũng ấm áp.

Lý trí trở về, tinh thần căng chặt dần dần thả lỏng.

Yến Từ sững sờ trong giây lát, anh chậm rãi cúi đầu, phản chiếu trong đôi mắt anh chính là chóp mũi và nước mắt của cô. Yến Từ nâng cánh tay, chậm rãi ôm cô ở trong ngực, tiếng nói khàn khàn từ không khí truyền đến bên tai cô: “Thính Thính, đừng sợ.”

Dư Thính khóc càng dữ dội, nhưng vẫn vùi đầu vào trong ngực anh như cũ.

Yến Từ rất muốn chạm vào cô, nhưng mà tay lại rất bẩn, cuối cùng cúi người xuống, dùng khuôn mặt cọ qua cọ lại trên đỉnh đầu cô.

“Bạn, bạn học, hai người ôm đủ chưa?”

Vị cảnh sát nhìn tình cảnh trước mặt với vẻ mặt phức tạp, có một cảm giác bọn họ tới không đúng thời điểm.

Dư Thính vội vàng phản ứng lại, buông Yến Từ ra rồi dụi dụi mắt.

Hai mẹ con ngã trên mặt đất, tình trạng vô cùng tệ. Tình hình của bố Hạ còn tệ hơn, nếu không phải trước ngực còn phập phồng yếu ớt, người khác còn tưởng rằng ông ta đã chết rồi.

“Gọi xe cấp cứu trước, hai người đi với tôi.”

Vị cảnh sát lấy ra giấy bút, dẫn hai người đi vào phòng khách rộng lớn, thấy Quý Thời Ngộ vẫn còn đứng ở cửa, liền gọi anh ta cùng tới đây: “Cậu cũng lại đây.”

Ba người đứng song song cạnh nhau, trong đó vẻ mặt của  Dư Thính là căng thẳng nhất.

Cô vô thức kéo tay áo của Yến Từ, thân thể theo bản năng đứng xa Quý Thời Ngộ, dựa vào bên cạnh Yến Từ. Nhìn thấy động tác này, bỗng nhiên Quý Thời Ngộ cảm thấy tức giận không có lý do.

“Ai báo cảnh sát?”

“Tôi… Tôi.” Dư Thính yếu ớt giơ tay lên.

Vị cảnh sát bắt đầu ghi biên bản: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Dư Thính ổn định hô hấp, lời ít ý nhiều nói: “Hạ Thất Thất là bạn học của tôi, bố cậu ấy uống say rồi bạo hành cậu ấy và mẹ.”

“Còn cậu?” Vị cảnh sát ra hiệu về phía Yến Từ.

Trái tim khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh của Dư Thính lại lần nữa đập loạn thình thịch.

Cô rất sợ Yến Từ phải chịu trách nhiệm. Yến Từ lớn hơn một tuổi so với bọn cô, trên chứng minh thư đã là người trưởng thành, nếu dựa theo tội cố ý gây thương tích thì có thể bị bắt đi…

Thực sự không được thì cô sẽ đi tìm Giang Hoài, còn không được nữa thì cô sẽ dùng tiền giúp Yến Từ giải quyết sự việc.

Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, Dư Thính đã suy nghĩ ra vô số việc mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nỗi, kết quả là anh chỉ bình tĩnh nói: “Phòng vệ chính đáng.”

Ngòi bút của nam cảnh sát dừng lại.

Yến Từ nói: “Theo Điều 20 của Luật Hình sự, nhằm bảo vệ đất nước, lợi ích công cộng, tài sản và các quyền khác của cá nhân hoặc của người khác khỏi các hành vi xâm phạm không hợp pháp, khi dùng hành động ngăn lại các hành vi không hợp pháp, tạo nên tổn hại đối với người thực hiện hành vi không hợp pháp, thuộc về phòng vệ chính đáng và không phải chịu trách nhiệm hình sự.①”

Yến Từ không hề chớp mắt, bình tĩnh nói ra Luật Hình Sự không sai một chữ.

Dư Thính mới vừa thấy anh thuần thục mở khóa: “…”

Cô vẫn không biết rốt cuộc Yến Từ đã tích lũy bao nhiêu kiến thức sau lưng cô.

Lúc này xe cấp cứu đến, khiêng ba người bị thương rời đi.

Mấy người Dư Thính cũng cùng cảnh sát đến bệnh viện, khi cảnh sát ở bên trong xem xét tình hình, ba người yên lặng chờ ở bên ngoài.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát từ bên trong đi ra.

“Các cô cậu đi cùng tôi một chuyến đến đồn cảnh sát, ký tên.”

Dư Thính vội hỏi: “Họ Hạ kia xử lý như thế nào?”

Vị cảnh sát nói: “Vì là tranh chấp trong gia đình, cho nên rất khó giải quyết.”

Dư Thính lập tức nổi nóng: “Cái gì gọi là tranh chấp gia đình thì không dễ giải quyết, chỉ bởi vì ông ta là bố của Hạ Thất Thất, đánh người thì không phạm pháp sao? Sao lại có chuyện đó!”

Vị cảnh sát trấn an: “Ý của chúng tôi là, xử lý như thế nào phải xem nguyện vọng của người bị hại, nếu người bị hại không muốn truy cứu, lựa chọn giải quyết riêng, chúng tôi cũng không thể cưỡng chế chấp hành được.”

Mẹ Hạ và Hạ Thất Thất bị thương không nặng, hơn nữa ba người còn có quan hệ vợ chồng con cái, việc xử lý lại khó thêm mấy phần.

“Tôi mặc kệ! Ông ta đánh người là sai, các người phải bắt ông ta lại!”

Dư Thính tức muốn hộc máu, nhưng vị cảnh sát lại tỏ vẻ bất lực.

Từ xưa đến nay quan tốt khó quản việc nhà, đến xã hội hiện đại cũng không ngoại lệ, cho dù là tranh cãi việc gì, chỉ cần có thêm hai chữ “Vợ chồng”, định nghĩa sẽ không giống nhau, đôi khi bọn họ cũng có lòng nhưng lại không đủ sức.

Bên trong đang tranh luận, một nhóm người vội vã chạy đến. Khuôn mặt của bà lão đứng giữa có vài phần tương tự bố Hạ, người đàn ông trung niên cao to bên cạnh quả thực là bản sao của bố Hạ, không cần phải nói cũng biết đây là người nhà của bố Hạ kia.

“Ôi con tôi! Con trai của tôi!”

Bà lão chạy tới, câu đầu tiên là khóc kêu trời kêu đất.

*Tác giả có lời muốn nói:

①: Trích dẫn Điều 20 của Luật Hình Sự.

Dư Thính: Giận rồi, không dỗ được đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play