Nhà Hạ Thất Thất ở tầng ba, thang bộ, leo lên mệt đến mức làm cô mồ hôi đầy đầu.
Căn nhà không lớn nhưng được mẹ Hạ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trên bức tường cũ kỹ dán đầy những giấy khen lớn nhỏ, khiến cho Dư Thính phải đỏ mắt ghen tị.
— Từ nhỏ đến lớn, giấy khen dùng màu nước vẽ ra của cô cũng không nhiều bằng của người ta.
“Thính Thính đến rồi đấy à, mau ngồi đi, dì đi nấu món ngon cho hai đứa ăn.”
Để đón tiếp Dư Thính, mẹ Hạ còn cố tình trang điểm một chút, vẻ mặt tươi cười ấm áp vô cùng.
Trên bàn trà có hoa quả và truyện tranh, có vẻ tất cả đều là mới mua. Sự trịnh trọng, nhiệt tình quá mức ngược lại khiến cho Dư Thính cảm thấy ngại ngùng.
“Thính Thính có món gì không ăn được không?”
Chưa đợi Dư Thính lên tiếng, Hạ Thất Thất đã thay cô trả lời: “Cơ thể của Dư Thính không tốt, mẹ đừng nấu cay quá.”
“Vậy hai đứa ngồi chơi đi, mẹ đi nấu cơm.”
Bóng lưng của mẹ Hạ chớp mắt đã biến mất trong phòng bếp, Hạ Thất Thất sợ Dư Thính thấy nhàm chán, hết đưa điều khiển tới đưa truyện tranh cho cô.
Cô quét mắt nhìn một vòng, không tìm thấy bóng dáng của bố Hạ đâu, liền hỏi: “Bố cậu không ở nhà?”
“Đi đánh bài rồi.”
Hạ Thất Thất không muốn nói nhiều về bố.
Sự tồn tại của ông ta chỉ khiến cô ấy cảm thấy áp lực và chán nản vô tận. Hạ Thất Thất đã nhiều lần khuyên mẹ ly hôn nhưng người mẹ bảo thủ, thậm chí có chút nhu nhược trước sau vẫn không dám đi tới bước này, cho dù cuộc hôn nhân này chỉ mang lại cho bà đau khổ và bạo lực gia đình hết ngày này qua ngày khác, cũng không chịu buông bỏ.
Cơm rất nhanh đã được nấu xong, bốn món ăn, một món canh, vô cùng thịnh soạn.
Ngoài những món điểm tâm ngọt thì tay nghề nấu nướng của mẹ Hạ cũng rất được, mặc dù không có những kỹ năng tinh xảo như đầu bếp chuyên nghiệp nhưng lại rất hợp với khẩu vị của Dư Thính.
Cô ăn rất ngon miệng, trong lòng mẹ Hạ cũng thấy rất vui.
“Thính Thính à, dì Tô… là người mà con quen sao?”
Dư Thính bỏ đũa xuống, gật đầu: “Là quản gia của nhà con ạ, dì ấy đã liên hệ với dì chưa?”
Mẹ Hạ không ngờ trong cuộc sống hiện thực lại nghe thấy được nghề nghiệp giống như trong phim truyền hình thế này, bà ấy sững sờ một lúc, vò chặt chiếc tạp dề, không biết nên làm thế nào, khẽ cười, nói: “Đã liên hệ với dì rồi, nói là… để dì tới đó làm đầu bếp.”
Hạ Thất Thất kinh ngạc vô cùng: “Dư Thính, mẹ tớ nói là thật sao?”
Phản ứng của hai mẹ con khiến cho Dư Thính hoảng hốt, nữ chính trong truyện tranh tính tình cao ngạo, sẽ không cho rằng… cô đang sỉ nhục bọn họ chứ?
Dư Thính rất sợ bị hai người họ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Dì Tô ăn món điểm tâm mà dì làm, cảm thấy tay nghề rất tốt, đúng lúc đầu bếp trong nhà lại xin nghỉ việc, vậy nên muốn mời dì tới nhà con làm đầu bếp.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Dư Thính đầy căng thẳng, trong mắt tràn ngập khát vọng được sống.
Hạ Thất Thất mím môi cười, khẽ kéo áo cô, ánh mắt dịu dàng: “Không phải là cậu cho rằng tớ sẽ hiểu lầm câu cái gì đó chứ?”
Dư Thính vô cùng thành thật gật đầu.
Trong nụ cười của cô gái mang theo sự cảm kích: “Cảm ơn cậu, Dư Thính.”
Hạ Thất Thất phân biệt được thật lòng và giả bộ.
Mẹ cô ấy không có học vấn, cũng không biết quá nhiều chữ, bình thường chỉ có thể làm những công việc chân tay nặng nhọc, một năm bốn mùa nắng gió vất vả, Hạ Thất Thất đều nhìn thấy hết. Vậy nên cô ấy nỗ lực học tập, cố gắng thi được vào một trường đại học tốt để có thể sớm đưa mẹ thoát khỏi tình cảnh hiện giờ.
Dư Thính chịu giúp cô ấy, cô ấy rất vui nhưng không thể đón nhận.
“Vậy… dì có đến không ạ? Có thể cùng với Thất Thất sống trong nhà con, vấn đề tiền lương, đãi ngộ cũng không cần phải lo lắng, bảo hiểm và kì nghỉ cũng có ạ.”
Mẹ Hạ có chút động lòng, thế nhưng nghĩ tới chồng, nét cười trên mặt lập tức trở nên đắng chát.
“Thính Thính, cảm ơn ý tốt của con, nhưng mà… dì không thể đồng ý được.”
Dư Thính có phần bất ngờ: “Tại sao ạ?”
Đãi ngộ của nhà họ Dư không cần phải nói, nhìn dáng vẻ của mẹ Hạ cũng rất bằng lòng.
Không đồng ý, vậy là không thích sao?
“Dì đi rửa bát, hai đứa ăn thêm chút hoa quả đi.”
Mẹ Hạ vội vàng đứng dậy, sắc mặt mang theo mấy phần bối rối.
Dư Thính nghĩ không hiểu, không kìm được mà nhìn về phía Hạ Thất Thất.
Hạ Thất Thất cúi đầu, thấp giọng nói: “Nếu như mẹ và tớ đồng ý, bố tớ… có thể sẽ gây rắc rối cho cậu.”
Dư Thính càng không hiểu: “Tớ để mẹ cậu tới làm việc, liên quan gì đến bố cậu?”
Hạ Thất Thất sợ mẹ nghe thấy, giọng nói còn nhỏ hơn cả lúc trước: “…Bố tớ thích cờ bạc, nhân phẩm cũng không tốt, nhà cậu giàu có như thế, nếu như mẹ tớ tới đó làm việc, nhất định sẽ quấn lấy mẹ tớ và nhà cậu để đòi tiền.”
Nói đòi tiền là còn nói theo chiều hướng tốt rồi, chỉ sợ đến lúc đó trực tiếp ép mẹ Hạ trộm đồ.
Hạ Thất Thất coi Dư Thính là bạn bè, Dư Thính đã suy nghĩ cho cô ấy và mẹ như vậy, bọn họ cũng sẽ suy nghĩ vì Dư Thính, không thể vô tư thoải mái tiếp nhận ý tốt này được, cho dù bọn họ có cần hơn nữa cũng không được.
Dư Thính nghĩ đến đức hạnh của bố Hạ lúc ở trong bệnh viện, nhíu chặt lông mày. Là cô suy nghĩ không thấu đáo, vậy mà lại quên mất vấn đề này.
“Cậu không thể khiến mẹ và bố cậu ly hôn sao?”
Hạ Thất Thất lắc đầu: “Mẹ tớ không đồng ý.”
“Tại sao?” Dư Thính nghi ngờ: “Mẹ cậu dịu dàng, xinh đẹp lại còn nấu ăn ngon, cớ sao cứ phải chung sống cùng bố cậu, tớ thấy ông ấy còn đánh người nữa, chẳng tốt chút nào.”
Hạ Thất Thất nghĩ mãi mà không hiểu lý do vì sao.
Cô ấy là người mong bố mẹ ly hôn hơn ai hết, thế nhưng cho dù cô ấy khuyên giải thế nào vẫn chỉ nhận được nụ cười đau khổ bất lực của mẹ.
Hai mắt Dư Thính lóe lên, chợt nghĩ ra một cách: “Hay là tớ giúp cậu tìm anh Giang Hoài?”
Hạ Thất Thất: “Anh Giang Hoài là ai?”
Dư Thính ưỡn ngực, giọng điệu khó che giấu được sự tự hào: “Anh Giang Hoài là vệ sĩ của chị gái tớ, anh ấy ra lệnh một tiếng là có thể tìm chục người đàn ông trùm bao tải bố cậu, bảo đảm ông ấy biến mất…”
Lời còn chưa dứt, vẻ mặt hoảng sợ của Hạ Thất Thất đã chặn đứng cái miệng nhỏ vẫn đang liến thoắng của Dư Thính.
Cô chớp chớp hai hàng mi, đôi mắt hoa đào trong veo vô tội.
Da đầu Hạ Thất Thất căng hết cả lên: “Thính Thính, xã hội pháp trị, đừng, đừng thô bạo như vậy…”
Không vừa ý đã tìm người trùm bao tải, dọa chết người đó.
Hạ Thất Thất không cách nào tin được cô công chúa nhỏ đáng yêu lại có thể nói ra những lời đáng sợ như vậy, hơn nữa… với năng lực của cô, rất có khả năng thực hiện được.
“Tớ đúng là rất ghét bố, nhưng, nhưng cũng không tội gì mà phạm pháp vì một người cặn bã, không đáng.”
Cô ấy rất ngây thơ.
Cô ấy tin rằng chỉ cần bản thân trở nên tốt hơn, trở nên mạnh mẽ thì có thể dựa vào sức lực của mình để đưa mẹ rời khỏi đây, đến lúc đó bố cô ấy cũng sẽ không làm gì được cô ấy.
Dư Thính rất thất vọng, không bỏ cuộc, hỏi: “Vậy có cần tớ gửi wechat của anh Giang Hoài cho cậu không?”
Hạ Thất Thất: “?”
Dư Thính: “Nếu như cậu thay đổi chủ ý thì trực tiếp liên hệ với anh ấy, không có trung gian ăn tiền chênh lệch, không thu tiền đâu.”
Hạ Thất Thất: “…”
**
Khi về, Dư Thính còn được “tiện tay” đem theo mấy cái bánh bao, mùi thơm của bánh bao khiến cho Dư Thính càng thêm kiên định với quyết tâm mời mẹ Hạ tới nhà làm việc.
Nếu muốn mẹ Hạ đồng ý thì nhất định phải xử lý xong chuyện bố Hạ.
Vấn đề là phải xử lý thế nào đây? Không thể trùm bao tải, mẹ Hạ cũng không đồng ý ly hôn…
Cô mải suy nghĩ vấn đề đến thất thần, vô tình đụng phải một người đàn ông say xỉn đi ngang qua.
“Ranh con, không nhìn đường à…”
Người đàn ông chửi một câu rồi lảo đảo đi vào hành lang.
Dư Thính lờ mờ cảm thấy người đó rất quen mắt, suy nghĩ một lúc bỗng nhiên nhớ ra dáng vẻ say rượu đó rất giống với bố Hạ, không phải là bố Hạ đó chứ?
Dư Thính đi về phía trước mấy bước, càng nghĩ càng thấy bất an.
Nữ chính trong truyện thường xuyên phải chịu cảnh bạo lực gia đình, cốt truyện cũng từng đề cập đến qua vài ba nét bút, bố của nữ chính mỗi lần uống rượu say đều sẽ đánh người, vậy… ông ta có đánh Hạ Thất Thất và mẹ Hạ không?
Dư Thính hơi muốn quay lại, nhưng lại sợ sự tình không giống như mình đã phỏng đoán, ngược lại sẽ gây thêm phiền phức cho hai mẹ con họ. Cô cũng chẳng cách nào yên tâm rời đi, nếu như bố Hạ thật sự bạo lực gia đình sau khi uống rượu thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Thính quyết định lợi dụng “hỗ trợ”.
Chỉ cần là tình tiết có trong truyện thì hiện thực nhất định sẽ xảy ra. Hạ Thất Thất là nữ chính, tất cả những gì mà cô ấy gặp phải đều sẽ trở thành thời cơ cho nam chính thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu như bố Hạ thật sự bạo lực gia đình thì trong truyện tranh nhất định cũng sẽ vẽ ra, sau đó để cho nam chính xuất hiện trong giây phút khẩn cấp.
Nhiệm vụ của cô vừa hay đã hoàn thành, Dư Thính nhận lấy tất cả xu thưởng, chọn chương, nhấn nút mua.
Đúng như những gì Dư Thính đoán, chương mới quả nhiên có nội dung liên quan đến nữ chính.
Hạ Thất Thất và Quý Thời Ngộ đã lên đại học, trong buổi phát biểu của sinh viên mới, Hạ Thất Thất động lòng với Quý Thời Ngộ tỏa ánh hào quang lấp lánh trên bục phát biểu, không kìm được mà nghĩ lại những chuyện trước đây—
Lúc còn học cấp 3, cô và mẹ bị người bố say rượu đánh đập, là Quý Thời Ngộ xuất hiện giúp đỡ cô, giây phút đó cô ấy đã hoàn toàn hướng về anh, từ đó lén lút thầm yêu Quý Thời Ngộ, thế nhưng bởi vì nữ phụ ác độc Dư Thính mà Hạ Thất Thất không tỏ tình.
Quý Thời Ngộ ở trên bục phát biểu cũng phát hiện ra, hai người nhìn vào mắt nhau, toàn bộ khung cảnh sau lưng trở thành một màu trắng xóa.
Dư Thính không sức đâu mà xem một màn tràn ngập bong bóng màu hồng thế này.
Cô siết chặt lấy điện thoại, phóng to màn hình, cẩn thận tìm kiếm.
Bố Hạ trong ký ức mặc một chiếc áo ba lỗ màu xanh lam, người đàn ông vừa mới đi qua cũng mặc áo ba lỗ màu xanh lam, trong tay cũng cầm chai rượu giống hệt, ngay cả biển quảng cáo dán trên tường cũng không khác so với hiện thực.
Nếu như dòng thời gian không sai, vậy thì… quả thực hôm nay bố Hạ sẽ sử dụng bạo lực!
Dư Thính vội vàng chạy ngược trở lại, chạy được hai bước thì dừng lại.
Cô không một tấc sắt trong tay, sức lực cũng không lớn, tùy tiện chạy qua đó chính là tự mình chui vào rọ.
Tìm Giang Hoài?
Không được, quá xa, đến nơi thì người cũng lạnh rồi.
Vậy thì… báo cảnh sát!!
Đúng rồi? Thời khắc quan trọng tìm đến các chiến sĩ nhân dân là chuẩn nhất!!
Dư Thính không do dự nhận nút gọi 110, sau một tràng tiếng tút tút thì đường dây đã được kết nói: “Xin chào, đây là 110, xin hỏi cần giúp đỡ gì sao?” Giọng nói nhẹ nhàng, nhẫn nại của chị gái trực tổng đài trong chớp mắt đã xoa dịu sự bất an trong lòng cô.
Dư Thính sắp xếp lại ngôn từ: “Tôi muốn báo cảnh sát, có người cố ý gây thương tích.”
Nhân viên trực tổng đài hỏi: “Bạn có thể nói địa chỉ cụ thể không? Tôi điều cảnh sát khu vực của chúng tôi qua đó.”
Địa chỉ cụ thể…
Dư Thính ngây ngẩn nhìn xung quanh.
Cô chỉ biết khu chung cư của Hạ Thất Thất và Yến Từ rất gần chứ không biết khu chung cư này tên là gì, lúc đi vào cũng không ngẩng đầu nhìn.
Dư Thính quyết định kéo một người đi đường để hỏi, kiễng chân nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng phát hiện một bóng người ở phía sau cột điện, trông có vẻ như là một thanh niên. Dư Thính vui mừng chạy qua, rất lịch sự hỏi: “Xin chào, bạn có biết đây là khu chung cư nào không? Bạn học của tôi bị người ta hãm hại, tôi muốn báo cảnh sát.”
Chàng thiếu niên quay lưng, không đối mặt với cô, giọng điệu bình tĩnh: “Chung cư Nghênh Bình.”
Dư Thính nắm chặt điện thoại, vội vàng trả lời: “Chị cảnh sát, là chung cư Nghênh Bình, phòng 302, đơn nguyên 5. Tình hình cấp bách, phiền mọi người nhất định phải tới nhanh một chút.”
Nhân viên tổng đài vẫn nhẹ nhàng như trước: “Tôi biết rồi, tôi lập tức điều người qua đó.”
Ngắt điện thoại, cuối cùng Dư Thính cũng được thở phào một hơi, giờ mới nhớ đến việc cảm ơn người qua đường: “Cảm ơn bạn nhé.”
Thế nhưng, khi người đó quay đầu lại, Dư Thính lập tức muốn nuốt hai chữ “Cảm ơn” ngược lại vào trong, hơn nữa còn muốn phỉ nhổ một câu—
Mẹ ơi, đen đủi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT