Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Thật ra, không quan trọng là bạn gặp ai, chỉ cần trong quãng thời gian ấy bạn cảm thấy hạnh phúc, vậy là đủ!

Có một số người, cứ ngỡ là một đời, cuối cùng lại nhẫn tâm rời đi. Có một số người, cứ ngỡ duyên đã tận, chẳng ngờ còn gặp lại nhau. Bất kể ai cũng có thể rời đi, nhưng có những người đã đi rồi, cuối cùng vẫn tìm về bên nhau. Người vốn dĩ định sẵn sẽ ở bên nhau, có buông tay rồi cũng trở về. Khi gặp được anh không phải là thời gian tươi đẹp nhất mà quãng thời gian tươi đẹp nhất là sau khi gặp được anh. Chúng ta đều là những con người đáng thương, luôn thích những thứ mà mình không có được, thứ mình có lại không biết trân trọng. Khi ở bên nhau thì nghi ngờ, mất đi rồi mới biết nhớ nhung. Cuối cùng, chỉ còn lại đầy những tiếc nuối.

Tiếng Nhật có một câu thành ngữ, bắt nguồn từ một triết lý trong Trà Đạo – "Nhất kỳ nhất hội" (ichigo ichie), nghĩa là đời người chỉ gặp một lần. Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái, bạn không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng vô cùng lớn, chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Mọi cuộc gặp gỡ của chúng ta với một ai đó đều chỉ có một lần, ta nên trân trọng cuộc gặp gỡ ấy, đối xử với người đó bằng tấm lòng chân thành để về sau không phải tiếc nuối.

Một đời người có bao nhiêu khoảnh khắc không thể nào quên? Dẫu chỉ chạm vào vạt áo nhau, cũng kể như đã có duyên. Mấy tỉ người trên thế giới này, một trăm năm cõi trần có thể gặp được bao nhiêu? Không cần biết tương lai sẽ ra sao, cũng đừng bao giờ để bản thân phải tiếc nuối. Hãy cứ đi khi đôi chân còn có thể sải bước và hãy cứ yêu khi trái tim vẫn còn đập rộn ràng.

Cuộc đời này đúng là rất kỳ lạ. Vào lúc bản thân không có khả năng nhất, lại gặp được người muốn chăm sóc cả đời. Người lạ có thể sẽ thành người quen, nhưng người đã từng quen thuộc nếu trở thành người lạ có lẽ cả đời này cũng không gặp lại nữa. Vì sao em chỉ chớp mắt một cái, anh đã không thuộc về em nữa rồi? Thứ tình yêu này, bạn tin nó, nó chưa chắc tồn tại; bạn không tin nó, nó chắc chắn không tồn tại. Thật ra "tốt hơn" không khó tìm một chút nào, nếu trong lòng đã có ý muốn rời đi, cho dù có nhắm mắt lại, cũng thấy ở ngoài kia những chàng trai, cô gái xung quanh ấy chắc chắn hơn người bạn trai, bạn gái hiện tại. Lúc bắt đầu chán nhau thì nên kết thúc đi? Hoàn toàn không phải, bởi vì "lúc cảm thấy tình yêu bắt đầu nhạt đi, thì khi đó tình yêu chân chính mới bắt đầu xuất hiện". Tất nhiên, lựa chọn buông tay, sau đó lại lao đầu vào một cuộc tình mới là ý muốn chủ quan của con người, nhưng họ sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi cái vòng tuần hoàn ấy.

Nhiều người không hiểu rõ thường ngộ nhận giữa thích và yêu. Thật ra, hai khái niệm này khác nhau hoàn toàn, nhưng lại khiến người ta nhầm lẫn. Thích là "muốn đến gần", yêu là "không rời bỏ". Thích là rung động nhất thời, yêu là nhớ mãi không quên. Thích chính là hư rồi liền đổi cái mới; yêu lại là hư rồi liền sửa lại, sửa không được thì chỉ cần nhịn một chút là tốt rồi. Thích một người là chỉ cần ở bên cạnh người ấy cũng thấy vui. Còn yêu một người là dù không vui cũng muốn ở bên người ấy.

Có một người giống như cậu thật là quá tốt, bởi khi thế giới của mình sụp đổ mình vẫn muốn vì cậu mà cố gắng thêm chút nữa. Mình đối xử với cậu như vậy là bởi vì tự bản thân mình nguyện ý. Nếu có thể lấy điều đó để đổi lại chân tình giống vậy đương nhiên sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu không thể thì mình cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả. Vì cậu ấy mà nỗ lực, vì cậu ấy mà trở nên tốt hơn. Khi mình khó nhọc tiến về phía trước, lúc lảo đảo ngã xuống đất người mình nghĩ đến là động lực khiến mình bò dậy sau cả ngàn lần vấp ngã không ai khác chính là cậu. Có lẽ mình mãi mãi không thể ở bên cậu, nhưng lòng mình mãi mãi dõi theo cậu.

Yêu thì ngọt ngào, thất tình thì đắng cay. Có người thắc mắc vì sao tình yêu lại vô duyên vô cớ mất đi, vì sao nói chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi vì sao lúc đầu hai người lại yêu nhau, lại rung động? Nếu có thể trả lời được câu sau, nhất định cũng sẽ trả lời được câu trước. Thà rằng tin là vì vô duyên vô cớ chứ cũng không chịu tin là vì chán, vì ghét, mà cuối cùng chia tay.

Khoảnh khắc gặp được cậu ấy, tôi liền có ngay suy nghĩ rằng nhất định phải là cậu, nếu không phải cậu thì chẳng là ai cả. Đã nói, nhất định phải là cậu mà, không màng đến những người xung quanh, thế giới này chỉ cần cậu mà thôi. Tôi từng tin mình là kẻ ngốc nghếch và thiếu kiên nhẫn nhất thế gian. Thế nhưng từ khi gặp cậu, tôi mới hiểu chuyện kiên định nhất tôi có thể làm đó chính là yêu cậu. Mai này tôi biến mất, tôi cũng mãn nguyện vì đã gặp được cậu. Chỉ tiếc, điều đáng sợ nhất vẫn là sợ mất cậu, sợ cậu vuột mất khỏi tầm tay. Tôi luôn sợ cái cảm giác một ngày ai đó đột nhiên bước ra khỏi cuộc đời mình, nó đủ sức dằn vặt tôi với những câu hỏi "Tôi không đủ tốt ư?".

Cậu vĩnh viễn không biết năm tháng đó tôi đã từng ngốc nghếch đến mức nào. Ngốc trong đủ chuyện, ngốc vì đã yêu cậu, ngốc vì không giữ cậu ở lại, ngốc vì cứ chờ mãi một người, ngốc vì tự nguyện vì một người mà thay đổi, ngốc vì luôn giữ suy nghĩ trong lòng.. Tôi ngốc lắm, nhưng tình cảm đó, năm tháng đó.. là thật! Rồi sẽ có một ngày cậu nhận ra tôi của năm ấy mong manh đến mức nào, từng bất chấp tất cả để ở bên cậu, chẳng cần chờ đợi gì ở tương lai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play