Liễu Miên Hạ xua xua tay nói: "A Từ, không phải như huynh nghĩ đâu, ta không cho không bạc Duệ ca, ta chỉ cho hắn mượn sau đó quay vòng trả lại ta thôi. Duệ ca sẽ viết giấy nợ, tương lai kiếm được tiền sẽ trả lại cho ta."
A Từ vẫn không tán thành Liễu Miên Hạ làm như vậy, hắn liếc mắt nhìn Lệ Duệ, ánh mắt kia giống như đang nhìn kẻ lừa đảo thiếu gia nhà hắn không che dấu chút hoài nghi.
Lệ Duệ bây giờ không xu dính túi, hắn không có chút ý nghĩ nào muốn lấy bạc của Liễu Miên Hạ, hắn chỉ muốn mượn sau này rồi sẽ đem trả lại y.
Tuy A Từ là thị lang, Lệ Duệ là phu chủ, luận địa vị trong nhà Lệ Duệ mới là tối cao, nhưng lúc này bị A Từ nhìn như thế, Lệ Duệ cũng không khỏi cảm thấy chột dạ.
A Từ nói: "Thiếu gia, suy nghĩ kĩ!"
Liễu Miên Hạ đã hạ quyết tâm, y đưa Lệ Duệ 200 lượng bạc, còn 160 lượng để lại cho mình, trong đó 60 lượng dùng để chi tiêu hằng ngày, 100 lượng để kinh doanh buôn bán nhỏ.
Mặt khác cửa hàng vải của y mỗi tháng đều sản xuất, điền trang mỗi năm cũng có thu hoạch, cộng thêm vài món lặt vặt thì ngày qua ngày cũng không khổ sở.
Liễu Miên Hạ chỉ nói: "A Từ không cần khuyên ta, huynh đi mở rương đi."
A Từ trầm mặc một chút, rốt cuộc nhịn xuống chua xót vào lòng, liếc mắc nhìn Lệ Duệ sâu sắc.
Thị lang và phu quân của song nhi ở Thiên Sở Quốc không giống nhau. Phu quân bao gồm chính phu, bình phu và trắc phu, ba vị trắc phu cũng có phân cao thấp, dựa theo trình tự cưới gả mà sắp xếp, tất cả đều phải tới quan phủ lập hồ sơ, hơn nữa đều phải cử hành hôn lễ chính thức, tam môi sáu chứng không thiếu món nào.
Nhưng thị lang thì khác, họ không cần tổ chức hôn lễ chỉ cần thêm tên vào hôn thư là được. Thị lang phần lớn đều có gia thế thấp hơn song nhi.
Có người làm thị lang vì không có năng lực làm chính phu, hoặc vì mượn thế lực nhà song nhi cùng phu quân song nhi mà góp vào một viên gạch, hoặc cũng là nam tử nhà nghèo lớn lên xinh đẹp bị song nhi coi trọng cường thế nạp làm thị lang.
Song nhi có năm vị phu quân nuôi dưỡng, thị lang cũng không cần tiêu tốn nhiều bạc lên song nhi. Dù gia thế không tốt, nhưng khi đã trở thành người một nhà, nếu muốn làm chút gì đó mưu sinh cầu kế hay kinh doanh mua bán, năm vị phu quân song nhi đều sẽ giúp đỡ.
Làm thị lang cũng không phải chuyện mất mặt gì, chỉ cần chính mình chịu nỗ lực chưa chắc không thể nâng cao địa vị bản thân, dù làm thị lang cũng có thể khiến thê tử xem trọng, đi ra ngoài cũng sẽ được mọi người nể nang mặt mũi.
Cho nên có không ít nam tử bần hàn nam tử nguyện ý làm thị lang thiếu gia song nhi nhà cao cửa rộng.
Tuy nói chỉ cần làm thị lang thì các thị lang địa vị đều giống nhau, nhưng bên trong cũng có nhiều người địa vị đặc thù, đó chính là bồi thị của song nhi.
Đại đa số bồi thị đều hầu hạ bên người song nhi rất nhiều năm, cảm tình nhiều lúc còn sâu đậm hơn cả chính phu.
Có vài song nhi không xử lý tốt mối quan hệ giữa các vị phu quân cùng các bồi thị, cư xử không biết nặng nhẹ, vì chống lưng cho bồi thị mà làm mất mặt chính phu, cứ thế gia trạch không yên. Loại chuyện này ở Thiên Sở Quốc mỗi năm đều có, thậm chí còn có người nháo đến mức muốn thị lang thượng vị, hưu bỏ chính phu.
A Từ là bồi thị của Liễu Miên Hạ, Lệ Duệ biết rõ địa vị đặc thù của hắn. Lệ Duệ tuy là chính phu nhưng suy cho cùng chỉ mới cùng Liễu Miên Hạ quen biết, còn A Từ và Liễu Miên Hạ đã có mười mấy năm cảm tình.
Nên Lệ Duệ liền nói: "Từ đệ yên tâm, hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, Hạ Nhi tín nhiệm ta, ta đương nhiên sẽ không để y chịu khổ. Nếu vi phạm lời thề, ta nguyện ý nhận phạt."
Hạ Nhi?
Những lời nói khác của Lệ Duệ chỉ khiến A Từ có ấn tượng nhạt nhòa, chỉ có hai chữ "Hạ Nhi" này đâm vào lòng hắn đau đớn.
Chuyện cho mượn của hồi môn này đã không thể thay đổi, A Từ không hề rối rắm mở rương đưa ngân phiếu cho Lệ Duệ. Lệ Duệ cũng không dài dòng, lấy cuộn thẻ tre mới nhanh chóng viết giấy nợ.
Liễu Miên Hạ tối hôm qua không có ngủ đủ, trên người vẫn còn đau, nửa ngày trao đổi nhiều như vậy cũng có chút mệt mỏi. Lệ Duệ nhìn ra nét mỏi mệt trên gương mặt y, cúi người hôn hôn lên vầng thái dương.
"Hạ Nhi mệt thì ngủ đi, ta đến thư phòng sắp xếp lại sổ sách."
Liễu Miên Hạ gật đầu, "Ân."
A Từ phảng phất như đang cố tình nói: "Phu chủ yên tâm, ta bồi thiếu gia."
Lệ Duệ giống như không hiểu A Từ ám chỉ, mặt không chút thay đổi bước ra ngoài.
A Từ một quyền đánh vào bông không khỏi có chút ảo não.
Nhưng nghĩ lại có thể cùng Liễu Miên Hạ đơn độc ở chung, trong lòng lại nổi lên chút ngọt ngào.
A Từ ngồi xuống bên cạnh Liễu Miên Hạ, duỗi tay vén tóc y để lộ vành tai tinh xảo, áp xuống ghen tuông, đau lòng dịu dàng hỏi han: "Tối hôm qua thiếu gia chịu khổ đi? Đại phu vừa rồi nói thế nào? Có bị thương không?"
Liễu Miên Hạ cười lắc đầu, "Không sao."
A Từ sắc mặt tái nhợt, tia sáng trong mắt tắt đi, Liễu Miên Hạ thấy hắn như vậy không khỏi có chút khổ sở.
Không biết có phải chút cảm xúc còn đọng lại của nguyên thân ảnh hưởng hay không, tóm lại Liễu Miên Hạ không thể chịu được vẻ mặt này của A Từ. A Từ không cao hứng, y cũng không thoải mái theo.
Liễu Miên Hạ nói: "Gặp chuyện gì sao?"
A Từ mày hơi chau, giữa mày tựa hồ ẩn nhẫn đau đớn, "Thiếu gia, sau khi thành thân đã không muốn nói thật với ta sao? Em đề phòng ta sao?"
"Phu chủ và Lệ nhị công tử là phu quân của em, nhưng ta cũng là thị lang của em. Thiếu gia chẳng lẽ --"
A Từ nắm chặt tay Liễu Miên Hạ, hai mắt trói chặt Liễu Miên Hạ, "Thiếu gia chẳng lẽ không cần A Từ nữa?"
A Từ không thể nghi ngờ là một nam tử tuấn mỹ, tuy không bằng Lệ Duệ nhưng cũng cực kỳ tuấn lãng.
Bị nam nhân soái khí dùng loại ánh mắt như nam phụ khổ tình này nhìn, Liễu Miên Hạ tức khắc có cảm giác mình là một tra nam tồi tệ.
Liễu Miên Hạ biết A Từ là nam nhân của y.
Nhưng ấn tượng của y về A Từ đại bộ phận đều đến từ ký ức của nguyên thân, sau khi Liễu Miên Hạ tỉnh lại thân thể còn yếu, phân nửa thời gian ở Liễu gia dùng để ở trong phòng dưỡng bệnh.
Bởi vì lúc ấy y đáp ứng gả đến Lệ gia, cha y Hà Ngọc Thư cũng không cho y ra ngoài, bảo y phải ở trong phòng chờ gả. Tất cả công việc hôn lễ càng không cần Liễu Miên Hạ phải nhọc lòng, nhưng thật ra đều do A Từ bận trước bận sau giúp đỡ Hà Ngọc Thư chuẩn bị của hồi môn.
Mấy ngày nay A Từ bận quá, thời gian Liễu Miên Hạ tiếp xúc cùng hắn cũng không nhiều, cho nên trong lòng y vẫn chưa dám nhìn thẳng vào chuyện A Từ đã trở thành nam nhân của mình.
Vốn dĩ muốn kéo dài thêm chút thời gian, xem ra hiện tại không thể tiếp tục nữa.
Nhưng Liễu Miên Hạ chung quy cũng không có gánh nặng tâm lý gì. Ở Thiên Sở Quốc, song nhi có rất nhiều phu quân cùng thị lang là thiên kinh địa nghĩa.
Mặt khác, A Từ là do Hà Ngọc Thư mua về, nguyên bản chính là hạ nhân. Hiện tại Liễu Miên Hạ xuất giá, Hà Ngọc Thư đem khế ước bán mình của A Từ cho Liễu Miên Hạ, để A Từ thuộc quyền sở hữu của riêng Liễu Miên Hạ.
Điểm này cũng khác thị lang bồi thị một chút.
Nếu song nhi xuất giá có tình cảm tốt cùng bồi thị, phần lớn sẽ trao trả tự do cho bồi thị, để hắn không còn thân phận nô bộc nữa.
Liễu Miên Hạ nghĩ đến đây không khỏi bật cười, bây giờ người trước mắt đã thuộc về y, một khi đã như vậy chẳng phải có thể mặc y đánh mặc y đùa giỡn?
Đương nhiên, Liễu Miên Hạ khẳng định sẽ không đánh A Từ.
Nhưng mà đùa giỡn thì --
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT